Quân Lâm Binh Vương

Chương 986

Tình cảnh năm người này hiện tại cũng không khác nhau nhiều lắm, đều bị cỗ áp lực khổng lồ kia ép cho xuất hạn toàn thân, mồ hôi thấm ướt nội y, sắc mặt mỏi mệt tới cực điểm, hiển nhiên kháng cự lại cỗ lực lượng này trong thời gian dài như vậy, đã muốn tiêu hao hết toàn bộ thể lực, nhưng mỗi người đều gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, quả thực hận không thể một ngoạm đem những người trước đây vốn là huynh đệ nuốt vào bụng!  

- Họ Tiêu các ngươi ngon lắm! Hảo tâm kế, kế hay! Quả nhiên là hảo!  

Tam trưởng lão dị thường tức giận dồn dập thở phì phò, hai mắt như có ngọn lửa thiêu đốt:  

- Thành chủ đại nhân, qua nhiều năm như vậy, đối với Tiêu gia xưa nay vẫn lễ độ, khiêm nhượng, không thể tưởng được thế nhưng nuôi hổ làm hoạn, phi, nói nuôi hổ đều là giày xéo vạn thú vương, căn bản chính là nuôi một đám chó sói! Các ngươi còn mặt mũi mà sống trên đời nữa à?  

Bát trưởng lão nghiêng mặt đi, hừ lạnh một tiếng, nói:  

- Hàn Phi Vân, ngươi muốn như thế nào?  

Tam trưởng lão tức giận đến cả người run lên, nói không khách khí:  

- Các ngươi Tiêu gia tự mình gây chuyện, các ngươi nói ta muốn như thế nào? Ta mà là các ngươi đã sớm tự sát, tìm cái cây mà treo cổ rồi! Như thế nào còn không biết xấu hổ, lấy oán trả ơn!  

- Muốn chúng ta tự sát? Chỉ bằng vào Hàn Phi Vân ngươi vẫn chưa đủ tư cách! Hừ hừ, chờ về tới Ngân Thành, hai nhà cùng so sánh, Hàn gia các ngươi chưa chắc chiếm được thượng phong!  

Bát trưởng lão lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh nói.  

- Có tư cách hay không, thử qua mới biết được!  

Tam trưởng lão Hàn Phi Vân nghiêm nét mặt già nua lại, đột nhiên dựng bàn tay, quát:  

- Thất kiếm! Bày trận! Hành sử gia pháp! Đem ba tên phản nghịch Tiêu gia bắt lại! Tuyết Đồng, liên thủ cùng thất kiếm đồng loạt ra tay, ba tên phản nghịch này dĩ nhiên miệng cọp gan thỏ, không chịu nổi một kích!  

Bát trưởng lão nhất thời biến sắc, giờ phút này thực lực có thể nói vừa nhìn là hiểu ngay, lúc trước khi ngũ đại trưởng lão chịu đựng sự áp chế của cỗ cường đại áp lực bí ẩn, một thân Thần Huyền công lực bây giờ cũng không còn một phần, có thể nói là lúc suy yếu nhất.  

Nhưng lúc này, cũng là ba đấu hai, tính ra vẫn chiếm lợi thế, thất kiếm liên thủ uy thế rất mạnh, bình thường Thần Huyền cũng không địch nổi, nhưng lúc này bởi vì vừa mới đại chiến với cường giả thảo nguyên Ưng thần Ưng Bác Không, nên cũng có người bị thương, ngay cả bảy người liên thủ, cũng chưa chắc có thể bắt được Tiêu gia ba vị trưởng lão.  

Nhưng Hàn gia bên này vẫn còn một Thiên Huyền trung giai cao thủ không bị tổn hại chút nào là Mộ Tuyết Đồng!  

Nếu ngày thường, Mộ Tuyết Đồng mặc dù cũng có Thiên Huyền thực lực cũng làm sao có thể lọt vào trong mắt mấy vị Thần Huyền, nhưng thế sự thay đổi, ngày thường không khác gì con kiến, nhưng giờ phút này lại là con át chủ bài hết sức quan trọng!  

Chẳng lẽ Ngân Thành nội chiến, lại do Mộ Tuyết Đồng định đoạt?  

Đúng lúc này, một âm thanh vô cùng bình thản vang lên:  

- Có đủ tư cách hay không, thật đúng là khó mà nói a, chuyện ở đây tạm thời do ta định đoạt đi! Sự sống chết của Tiêu gia, dĩ nhiên không phải do các ngươi định đoạt nữa rồi, nhưng cũng không đến lượt Hàn gia có thể quản!  

Dưới tình huống này, còn có thể dùng ngữ khí đó nói chuyện, trừ bỏ Quân đại thiếu gia cũng chẳng còn ai khác!  

Thân hình đại thiếu nhẹ nhàng bay lên, đột nhiên biến mất trên không trung, chợt lóe lên, thế nhưng đột nhiên hiện ra trước mặt Tiêu Phượng Ngô, khẽ vươn tay liền nắm cổ Tiêu Phượng Ngô, như mây bay nước chảy nhẹ nhàng rút lui, chỉ lưu lại một chuỗi tàn ảnh hắn nắm cổ Tiêu Phượng Ngô, chỉ trong nháy mắt, đại thiếu đã trở lại địa phương đang đứng lúc trước, bất đồng duy nhất chính là trong tay có thêm một người!  

Tiêu Phượng Ngô sớm bị chuyện phát sinh vừa rồi khiến gân cốt mỏi nhừ, mắt thấy đến Quân Khương Lâm quỷ dị hiện ra trước mặt nhưng cũng không có lực để chống cự!  

Nhìn thấy Quân Khương Lâm nắm cổ Tiêu Phượng Ngô, giống như là dẫn theo một con gà đang đợi làm thịt, lục bát cửu ba vị trưởng lão nhất thời đều nóng nảy, không còn lo lắng thân thể đang suy yếu, đồng thời từng bước bước ra:  

- Quân Khương Lâm, oan có đầu nợ có chủ, Phượng Ngô cũng không có đắc tội Quân gia các ngươi, ngươi đừng vội ỷ lớn hiếp nhỏ liên lụy người vô tội!  

Thật cũng khó trách ba vị Tiêu gia trưởng lão sốt ruột, không riêng Hàn gia không có con trai, Tiêu gia này trai tráng tuy rằng không ít, nhưng có tiền đồ thì cũng không nhiều lắm, trừ Tiêu Phượng Ngô ra cũng không còn mấy người, mà Tiêu Phượng Ngô vẫn là trẻ nhất, còn có tư chất rất tốt!  

- Ta ỷ lớn hiếp nhỏ hồi nào, bổn công tử năm nay còn chưa đến mười bảy tuổi, thiếu gia các ngươi năm nay cũng đã muốn hai mươi rồi? Oan có đầu nợ có chủ? Những lời này lại có thể do Tiêu gia các ngươi nói? Các ngươi không phải trước giờ đều là giận chó đánh mèo sao? Không phải thích thì làm, không thích thì thôi sao? Chẳng lẽ vừa rồi Tiêu Bố Vũ theo như các ngươi đều là nói bừa sao, các ngươi hoàn toàn không biết chuyện gì ư? Cho ta xin đi các vị đại gia!  

Quân Khương Lâm dùng ngón tay út móc móc cái lỗ tai, vẻ mặt nghênh ngang mắng.  

Theo lời của hắn nói, bốn phía nhất thời vang lên một mảnh thanh âm, trong đó thậm chí còn có Ngân Thành thất kiếm, cười lạnh một tiếng!  

- Tiêu gia vì bản thân tư oán, mấy trăm vạn người bởi vì các ngươi sống lang thang, càng làm hơn mười vạn người chịu khổ! Cái này cũng chưa tính là gì, càng làm hại vô số hài đồng, hiện tại cư nhiên còn mặt mũi nói cái gì oan có đầu nợ có chủ!
Bình Luận (0)
Comment