Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người

Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nói là đi về nhà, kỳ thật không đợi về đến nhà, xe đã dừng lại tại một con đường nhỏ hẻo lánh, chỉ có vài ngọn đèn đường chiếu sáng, tán cây rậm rạp đổ bóng xuống mặt đường.

Ở hàng ghế sau, Hạ Hựu Nhiên thẳng sống lưng, eo bị người ôm trong tay, cằm cũng bị người nắm lấy nhẹ nhàng xoa, rất nhanh đôi môi đỏ mọng cũng bị cắn.

Thân thể Hạ Hựu Nhiên thực mềm, tuy nhiên động tác lại vô cùng cứng nhắc.

Bàn tay không biết nên đặt ở chỗ nào, mãi đến khi người đang hôn nàng bắt lấy tay nàng đặt trên cổ mình.

Cần cổ dài, mỹ lệ của Diệp Dung khiến tay nàng thoải mái dựa vào, vì thế nụ hôn này ước chừng kéo dài vài phút.

"Nếu em không hít thở, chị sợ em ngất luôn quá." Diệp Dung một tay vuốt ve lưng nàng, trong ánh mắt nhàn nhạt ý cười.

Thực ôn nhu, Hạ Hựu Nhiên tình nguyện sa vào trong đó.

"Không, sẽ không đâu." Nàng nhỏ giọng nói, chỉ là có chút khẩn trương, được ở gần người mình thích, lại còn hôn môi, những điều này trước nay nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Hiện tại hai người đang ôm nhau, còn hôn môi, nàng kích động đến mức nhịn không được liếc trộm bờ môi Diệp Dung.

Môi của Diệp Dung rất đẹp, đặc biệt sau khi hôn còn trở nên ẩm ướt.

"Còn muốn hôn sao?" Diệp Dung ghé đến bên tai nàng hỏi nhỏ, thanh âm có chút vô lực, hơi thở phả vào trong lỗ tai khiến nàng thở dốc.

Hạ Hựu Nhiên không tự chủ mà gật đầu, sợ Diệp Dung quá chậm chạp, nhanh chóng nghiêng người về trước, mang theo thúc giục, muốn hôn, chị mau hôn em đi.

Thời điểm hai cánh môi sắp chạm nhau, Diệp Dung đè ngón tay vào giữa môi hai người, nói: "Nếu cứ tiếp tục hôn có thể chị sẽ làm chuyện xấu, em có sợ không?"
"Sợ......"
"Nơi này không có người, em sợ cái gì?" Ngón tay Diệp Dung lướt qua môi nàng, ngữ khí ra lệnh nói: "Há miệng."
Hạ Hựu Nhiên chậm chạp hé môi, thở dốc, Diệp Dung bảo nàng làm gì, nàng đều ngoan ngoãn nghe theo.

Diệp Dung hỏi: "Biết chị muốn làm gì không?"

Hạ Hựu Nhiên hôn lên ngón tay cô, ngây ngốc hỏi: "Là như thế này sao?"
Diệp Dung khịt mũi, ngón tay cong lại búng môi nàng, "Như vậy làm sao đủ, chị muốn ngủ cùng em."
Một màu đỏ từ lỗ tai lan ra khắp khuôn mặt nàng, Hạ Hựu Nhiên khẩn trương siết chặt tay, vài giây sau, nàng làm bộ bạo dạn, bình tĩnh nói, "Dạ được."
Diệp Dung lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, dạng người nào cũng đều gặp qua, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người giống như Hạ Hựu Nhiên.

Bề ngoài tỏ ra kinh nghiệm từng trải, nhưng cô thậm chí còn nghe rõ tiếng trống ngực của nàng, khiến cho lòng cô cũng rung động ít nhiều.

Vốn dĩ tối nay cô muốn phóng túng một lần, gặp được cực phẩm như vậy, làm sao còn khống chế nổi, nhẹ nhàng xoa xoa môi nàng, hôn trán nàng rồi lại dỗ dành nàng.

"Lần đầu tiên......!hôn môi sao?"
"Lần đầu tiên cùng người khác về nhà sao?"
Giọng nói trầm thấp của Diệp Dung vang lên bên tai, Hạ Hựu Nhiên thành thành thật thật giải thích, nói xong còn sợ Diệp Dung sẽ buông tay, kéo kéo tay áo cô, "Dạ, tuy nhìn em còn nhỏ, nhưng thật ra...!em biết hết tất cả."
"Thật trùng hợp, đây cũng là lần đầu tiên chị dẫn người lạ về nhà." Diệp Dung cười, "Xuống xe đi cô bé biết tuốt, đi nhà chị."
Hạ Hựu Nhiên bộ dáng hoảng hốt cũng không tiếp tục lái xe được, hai người quyết định đi bộ trở về, chính là thời điểm xuống xe, Hạ Hựu Nhiên thực luyến tiếc, muốn ngồi trên đùi Diệp Dung lâu hơn.

Diệp Dung đi trước dẫn đường, Hạ Hựu Nhiên theo phía sau.

Trời đã vào hè, quang cảnh tươi tốt, trên đường đi có thể nghe được tiếng côn trùng kêu vang.

Hạ Hựu Nhiên mỗi một bước lại cảm giác chân mềm nhũn, tối nay nàng không hề uống rượu, nhưng đôi chân vẫn run rẩy.

Chẳng mấy chốc đã đến nhà Diệp Dung, Diệp Dung ấn vân tay vào cửa, thuận tiện mở công tắc đèn trên tường, ánh đèn dịu nhẹ, sắc cam ấm áp, chiếu xuống sàn nhà có chút ái muội.

Diệp Dung ném áo khoác lên trên bàn, nói: "Bình thường chị sống một mình, không cần ngại, mau vào đi." Lại chỉ chỉ vào căn phòng trước mặt, "Em đi tắm trước đi."
Hạ Hựu Nhiên bước được hai bước bỗng nhiên dừng lại, nhớ ra không có đồ thay, nhưng nàng ngại mở lời, chỉ biết nhìn chằm chằm Diệp Dung.

Diệp Dung hiểu sai ý, cười nói: "Táo bạo như vậy a, em muốn chúng ta tắm chung sao?"
"Không, không phải......!em không có đồ thay." Hạ Hựu Nhiên nhỏ giọng hỏi, "Chị có quần áo để thay không?"
Người như vậy càng làm cô yêu thích, Diệp Dung đi qua, nhéo nhéo một bên tai đỏ bừng của nàng, khẽ hỏi: "Đợi lát nữa không phải còn có chuyện cần làm sao, em còn muốn mặc đồ?"
Hạ Hựu Nhiên xấu hổ muốn chui xuống lỗ.


Diệp Dung tiếp tục hỏi: "Còn muốn mặc sao?"
Một chữ "Muốn" nghẹn trong họng nửa ngày cũng chưa nói ra được, Hạ Hựu Nhiên mặt đỏ đến phỏng tay, Diệp Dung buông tai nàng ra, chỉ chỉ tay, cười nói: "Em cứ đi tắm trước đi."
Hạ Hựu Nhiên trốn vào phòng tắm, nàng thực sợ hãi, sợ Diệp Dung sẽ không đưa nàng quần áo, nhưng nếu không đưa......!Nàng cũng không làm gì được.

Nàng khẽ thở dài, nhìn chính mình trong gương, trộm nghĩ: Dáng người nàng cũng tính là đẹp mà, mấy năm nay vẫn luôn luyện nhảy, vòng eo thon thả, vòng ba căng tròn......!
Nhìn xong, Hạ Hựu Nhiên trong lòng thầm mắng chính mình không có tiền đồ.

Tuy nhiên, thích một người chính là như vậy, muốn thể hiện những mặt tốt nhất của bản thân đồng thời cũng lo sợ một khuyết điểm nhỏ nào đó sẽ khiến họ không thích mình.

Hạ Hựu Nhiên tắm rửa thật lâu.

Diệp Dung chờ không được gõ cửa, "Em nhanh chút."
"Em sắp xong rồi......"
"Quần áo chị treo trên tay nắm cửa."
Cửa phòng tắm chất lượng thực tốt, Hạ Hựu Nhiên không nhìn thấy bên ngoài, cũng Không nghe thấy động tĩnh gì, cho rằng người đã đi rồi, lặng lẽ mở ra một khe hở.

Nhưng chờ nàng ló đầu ra, Diệp Dung liền đứng ở cửa hứng thú đánh giá nàng, nàng nhanh chóng lấy quần áo trên cửa rồi đóng chặt cửa lại, "Cảm, cảm ơn."
Này có gì mà phải cảm ơn.

Diệp Dung chính là thấy nàng đáng yêu nên cố ý trêu nàng.

Cô bé này không thể nói là dạn dĩ nhưng cũng không hề rụt rè, dám theo cô về nhà, nhưng khi hôn nàng sẽ sợ hãi run rẩy.

Hôn xong, lại nhào tới đòi hôn tiếp.

Mọi cảm xúc đều thể hiện trong ánh mắt.

Còn đang nghĩ ngợi, ngăn tủ bên cạnh khẽ động, là di động của Hạ Hựu Nhiên trên mặt tủ đang đổ chuông.


Diệp Dung không có thói quen nhìn trộm điện thoại của người khác, chỉ là ánh mắt vô tình lướt qua màn hình, thông báo WeChat hiện lên "Người đại diện".

Là người trong giới.

Diệp Dung nhớ tới cảnh tượng tại bữa tiệc, một cô bé ngoan ngoãn ngồi trong góc, đôi mắt thực sạch sẽ hệt như một chú cừu trắng nhỏ.

Kỳ thật cô có chút do dự khi dẫn nàng về nhà, nếu đụng phải người cố tình diễn kịch sẽ rất phiền toái, nhưng Hạ Hựu Nhiên vẫn luôn ngoan ngoãn, cuối cùng vẫn là do cô không kìm lòng được, gọi tiểu muội muội đi lại, để tiểu muội muội ngồi trên đùi cô.

Đêm nay có khả năng cô sẽ hoá sói rồi.

Hạ Hựu Nhiên từ trong phòng tắm đi ra, mặc một thân áo tắm dài, đơn giản nhưng kín đáo, bên hông buộc một nút thắt lớn.

Diệp Dung nhìn nàng, "Vào phòng chờ chị."
Hạ Hựu Nhiên đáp ứng, nhìn Diệp Dung cầm áo choàng đi vào phòng tắm, nàng đi chân trần hướng đến phòng ngủ, mặt đất có chút lạnh, làm ngón chân nàng co quắp, còn chưa đi tới cửa, nàng lại quay về ngồi trên sô pha.

Không nhìn được gì từ trong phòng tắm, chỉ mới nghe một chút tiếng nước chảy mà nàng đã mặt đỏ tai hồng.

Ngồi được mấy phút, Diệp Dung từ trong phòng tắm đi ra, thắt lưng buộc hờ hững, tóc còn dính nước, có chút rối bù, nước chảy từng giọt.

Diệp Dung tuỳ ý chải tóc, "Sao em không vào phòng?"
Hạ Hựu Nhiên nhỏ giọng nói: "Em chờ chị."
Diệp Dung nhìn nàng, "Em đến đây"
Hạ Hựu Nhiên chậm rãi đi qua, không khí dần nóng lên khi hai người nhìn nhau, mới vừa đi qua mặt nàng đã bị người ta nhéo.

Diệp Dung hôn lên vành tai nàng, đẩy nàng dựa vào cửa, ngón tay cầm lấy thắt lưng của nàng, "Bây giờ chị mở cửa, em sẽ không thể đổi ý nữa, đồng ý chứ?"
"Em......!đồng ý." Hạ Hựu Nhiên cắn môi, vẻ mặt chắc chắn, "Chỉ cần tắt đèn đi, em sẽ dốc hết sức chiều chị."
Những lời này thực động lòng người, Diệp Dung cởi ra thắt lưng của Hạ Hựu Nhiên, để lộ ra phong cảnh bị che lấp, sau một lúc kinh ngạc, Diệp Dung đẩy cửa phòng ngủ đi vào.

Phòng ngủ vô cùng ngăn nắp, giống với hình tượng bên ngoài của Diệp Dung, khí chất kiêu ngạo, đặc biệt là chiếc giường rất lớn, ga trải giường ngay ngắn, dư sức cho hai người ngủ.

Diệp Dung tắt hết đèn, căn phòng chìm vào trong bóng đêm, hai người lăn qua lộn lại, chăn từ trên giường rơi xuống dưới đất, nhưng không một ai để tâm nhặt lên, chẳng mấy chốc hai mảnh áo tắm cũng theo nhau rơi xuống.

Diệp Dung hơi ngẩng đầu, nhìn người đang nằm ở cổ cô, một tay ôm lưng cô, cắn vành tai đỏ bừng của cô, "Em gấp cái gì......!Ưm, cắn mạnh như vậy, em muốn ăn chị sao?"
Hạ Hựu Nhiên ngước mắt nhìn cô, nói: "Chị xem, em thật sự dốc hết sức chiều chị."
Xác thực dốc hết sức.


Diệp Dung độc thân lâu như vậy, lần đầu tiên gặp được một tiểu muội muội vô cùng đáng yêu, nhìn nàng ngây ngô động lòng người là thế nhưng thực tế động tác rất lớn mật.

Các nàng ở trên giường quay cuồng hai tăng vẫn còn chưa đủ, lại chuyển đến chỗ cửa kính*, xung quanh khu này đều là sản nghiệp của Diệp Dung, không có người qua lại.

Chỉ là, ở bên cửa sổ làm chuyện xấu, luôn có cảm giác lộ thiên và cảm giác kích thích khi có thể bị người phát hiện bất cứ lúc nào.

*Cửa kính nhà Diệp Dung đại loại sẽ như này:
quan-ly-diep-hom-nay-khong-lam-nguoi-2-0
Diệp Dung ôm hôn nàng, cánh môi hạ xuống xương quai xanh tinh xảo, bắt lấy tay nàng ép vào trên cửa kính, cảm nhận được nàng run rẩy, "Em có thích như vậy không?"
"Thích......"
Mặc dù rất xấu hổ, Hạ Hựu Nhiên vẫn thuận theo để Diệp Dung khi dễ mình một hồi.

Đến khi dừng lại, hai người mất hồi lâu mới có thể phục hồi từ cao triều, Diệp Dung khẽ thở dốc nhìn cô bé đang nằm bên cạnh.

Hạ Hựu Nhiên còn kích động hơn cả cô, thân thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nàng quấn chặt chăn, đáy mắt ngập nước.

Bộ dáng giống hệt với lúc hai người ở trên xe thân mật.

Diệp Dung hỏi: "Ngày hôm qua có chút vội, vẫn chưa hỏi em, em làm nghề gì?"
Hạ Hựu Nhiên nói: "Ca hát, thực tập sinh."
Diệp Dung xem xét qua tài nguyên mà cô có, cô trước nay chỉ chuyên mảng diễn viên điện ảnh, không biết nhiều về mảng âm nhạc, hỏi: "Em ký hợp đồng với công ty nào rồi, phát triển ra sao?"
Hạ Hựu Nhiên chớp chớp mắt, ánh mắt thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Diệp Dung đã hiểu.

Tình một đêm, không cần tìm hiểu quá nhiều, đôi bên đều tự hiểu, lần đầu tiên Diệp Dung dẫn người lạ về nhà, đối phương không muốn nói cô cũng không hỏi nhiều.

Vốn dĩ muốn đưa ra danh thiếp lại bất động thanh sắc thu về, Diệp Dung hôn lên môi nàng, nói: "Ngủ đi."
—————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Chân thành cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
Editor có lời muốn nói:
Mới chương 2 mà manh động dữ *đỏ mặt đỏ mặt* (๑˃̵ᴗ˂̵).

Bình Luận (0)
Comment