Quản Lý Siêu Năng Lực Đã Trở Nên Nổi Tiếng

Chương 47

Không ai ngờ được câu trả lời của chị Vưu.

Phải mất một lúc lâu, Cố Trường Thanh mới ngơ ngác đối diện với ánh mắt của Trương Đống Quốc, người vừa bước xuống từ ghế phụ. Nhìn tinh thần hăng hái của đối phương, anh ấy có cảm giác mình có lẽ là người duy nhất ở đây hoàn toàn không hay biết gì.

Anh ấy nhìn xuống điện thoại, rồi lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt mơ hồ.

“Gì cơ?” Tống Miên vừa tháo khuyên tai vừa hỏi: “Chị Vưu muốn đi diễn thời trang?”

May mà vẫn còn một người có phản ứng giống mình, Cố Trường Thanh cảm thấy được an ủi phần nào. Vừa tháo bím tóc của Tống Miên, anh ấy vừa thất thần nói: “Có lẽ chị ấy có ước mơ chưa hoàn thành hoặc sở thích nào đó chưa ai biết.”

Tống Miên cũng hơi đờ người.

Lần trước khi chị Vưu dẫn cô ấy đến nhà hàng phục kích Trương Đống Quốc, cô ấy đã từng thắc mắc tại sao chị ấy với điều kiện như vậy lại không làm người mẫu, chẳng phải sẽ thú vị hơn làm quản lý sao?

Nhưng đến bây giờ, vì thành tích của chị Vưu trong ngành quản lý quá xuất sắc, năng lực thể hiện cũng quá mạnh mẽ, cộng thêm việc chị ấy luôn tỏ ra lạnh nhạt với mọi sở thích, nên khi thấy vị binh vương siêu cấp này đồng ý lên sàn diễn, thật sự có cảm giác kiểu “chuyện này cũng có thể xảy ra à?”.

Tất nhiên rồi, sở thích của chị Vưu…

“Em ủng hộ!” Hai người đồng thanh, tranh nhau bày tỏ thái độ.

Tối hôm đó, họ vẫn ở trong căn suite mà Tổng giám đốc Trương nhiệt tình sắp xếp.

Nói là để chị Vưu – người đã vất vả lái máy bay cả ngày – có một giấc ngủ ngon, nên Tống Miên không đặt phòng chung với chị ấy.

Sau khi thay lễ phục ra, cô ấy mới nhớ đến việc lên mạng xem tình hình.

Vừa online, các fan trong siêu thoại lập tức phát hiện ra động thái của cô ấy, ào ạt kéo nhau tràn vào phần bình luận dưới bài đăng trên Weibo của cô ấy.

Tống Miên hoảng hồn.

Chuyện gì vậy trời?

Mãi đến lúc này, cô ấy mới biết couple giữa cô và chị Vưu lại gây bão lần nữa.

Nhìn đống nội dung fan tự sáng tạo không có giới hạn trên dưới kia, Tống Miên liền im lặng. Chỉ có thể nói, may mà chị Vưu không chơi mạng xã hội.

Chị Vưu là người có nếp sống đúng chuẩn cán bộ già, sáng sớm tập thể dục, đọc tin tức, đi làm. Nếu không có công việc đặc biệt, sau giờ làm sẽ về nhà ăn tối đơn giản, xem tin tức, tập thể dục.

Hơn nữa, dường như chị ấy ngủ ít hơn người bình thường rất nhiều. Khi người khác còn thức thì chị ấy đã tỉnh; khi người khác thức dậy, chị ấy đã tập thể dục xong rồi.

Năng lượng bí ẩn khiến người ta không thể không kính nể.

Lúc này, người đang được tất cả mọi người nhắc đến – chị Vưu – đang dẫn Cố Trường Thanh đi tổng duyệt.

Vì đã gây ra một cú nổ lớn hôm nay, Cố Trường Thanh trở nên vô cùng cẩn trọng, dè dặt và khiêm tốn, chỉ sợ bị ai đó để mắt tới chỉ vì ghen tị.

Cả hai đều đeo khẩu trang và mũ, lặng lẽ và ngay ngắn ngồi trong khu vực chờ.

Một lúc sau, Cố Trường Thanh chợt liếc nhìn chị Vưu, rồi lập tức thu ánh mắt lại.

Chết tiệt.

Lúc này anh ấy mới nhận ra, hình như mình mặc đồ đôi với chị Vưu.

Chuyện này cũng không có gì lạ, vốn dĩ phong cách của hai người đã có phần tương tự, dáng người cũng khá giống nhau, bình thường lại đều giữ vẻ mặt lạnh lùng. Ngồi xuống rồi còn vô thức chống khuỷu tay lên đầu gối cùng một kiểu, hai người ngồi cạnh nhau trên hai chiếc ghế trông như double nguồn áp lực.

Chỉ có điều, Cố Trường Thanh là kiểu u sầu, còn chị Vưu thì thật sự không có biểu cảm gì.

Lần trước đến studio của nhà tạo mẫu kia, trợ lý giỏi giao tiếp đến mấy cũng bị hai người này làm cho bối rối. Bọn họ trông chẳng khác gì đến đòi nợ.

Cố Trường Thanh nhạy bén nhận ra hình như mình vừa bị dìm nhan sắc. À không, chính xác hơn là bị khí thế của chị Vưu hoàn toàn nuốt chửng. Thế là anh ấy lặng lẽ hắng giọng, điều chỉnh tư thế, kéo khóa áo khoác xuống, chỉ mặc chiếc áo thun bên trong.

Rõ ràng Cố Trường Thanh cũng là người có tố chất, nhưng thật ra chị Vưu còn hợp làm người mẫu hơn anh ấy. Cùng một bộ trang phục, nhưng khi khoác lên người chị ấy lại có cảm giác khác biệt.

Chị ấy có gương mặt nhỏ, bờ vai rộng, không lo mặc đồ bị trông xuề xòa, có lượng cơ bắp vừa phải nên không bị quá gầy gò.

So với người mẫu nam, đường nét của chị ấy mạnh mẽ nhưng mềm mại hơn, có thể mặc được cả trang phục nam lẫn nữ, nhưng hợp nhất vẫn là vest, đồ thể thao, hoặc các thiết kế phi giới tính.

Quan trọng nhất là chị ấy có một loại khí chất vừa sắc bén vừa trầm ổn.

Lần đầu tiên gặp chị ấy, người ta sẽ có cảm giác bị áp lực từ một nguồn sát khí vô hình, nhưng khi đến gần rồi lại không cảm thấy bị bài xích.

Bên phía đại diện nhãn hàng vừa vội vã chạy đến, liền nhìn thấy Vưu Dật Tư đang ngồi đó.

Tim cô ấy đập thình thịch. Dù đã theo dõi tin tức về chị Vưu từ lâu, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn rất chấn động. Cái khí thế sắc bén đến choáng ngợp này, khiến cô ấy có cảm giác như đang nhìn thấy một thanh cổ đao.

Cô ấy nhanh chóng tiến lên chào hỏi: “Chào cô Vưu, anh Cố.”

Hai người cùng ngẩng đầu lên, Cố Trường Thanh lập tức khách sáo bắt chuyện, bắt tay, rồi giới thiệu: “Chị Vưu cũng đồng ý rồi, nhưng mấy người thật sự rất gan đấy, chị ấy chưa từng có kinh nghiệm catwalk, phải xem tình hình trước đã.”

Đại diện thương hiệu gật đầu lia lịa: “Bọn tôi đã trao đổi với bên sàn diễn rồi, lát nữa chúng ta sẽ đến tổng duyệt ngay.”

Vưu Dật Tư gật đầu, bắt tay với cô ấy, hỏi: “Khách mời bao giờ đến thế?”

Người đại diện hơi sững lại, rồi đáp: “À… chắc sẽ đến showroom xem bộ sưu tập trước, trước khi show diễn bắt đầu thì mới vào khán phòng.”

Đối phương rất lịch sự, nói: “Cảm ơn.”

Người đại diện có chút không hiểu lắm.

Nhưng dù sao bọn họ cũng đã mong chờ khoảnh khắc này từ lâu. Chỉ cần chị Vưu bước lên sàn diễn trong bộ vest kia, hiệu ứng truyền thông chắc chắn sẽ bùng nổ.

Cô ấy dẫn họ đi xem bộ sưu tập trước.

Bộ vest này có màu xanh xám với độ bão hòa thấp, chất liệu trông đơn giản nhưng lại có độ bóng nhất định. Đường cắt vai sắc nét, phần dưới ngực áp dụng phong cách giải cấu trúc.

Phần eo bên trái có độ dài như áo gile, bên phải lại là chiều dài của lễ phục. Phía eo bên ngắn hơn có một khoảng hở, một dải dây đai kéo dài từ vạt áo phía trước vòng qua eo phải rồi siết nhẹ, tạo ra một đường thắt lưng thu nhỏ, kết hợp giữa lạnh lùng và quyến rũ.

Bên trong phối cùng áo lụa cùng tông màu, cổ cao nửa phần, có găng tay nối liền che sát đến ngón tay. Từ phần eo hở ra có thể nhìn thấy lớp lụa mỏng ẩn hiện, theo chuyển động cơ thể mà hơi nhăn lại.

Ống quần suông dài che nhẹ lên mũi giày. Mô hình lý tưởng của nhãn hàng là một người có ngũ quan sắc nét, lạnh lùng, tóc vuốt ngược.

Ngay từ khi hình ảnh này trùng khớp với chị Vưu, bọn họ đã suýt ch** n**c miếng.

Trái ngành thì sao chứ? Không có kinh nghiệm catwalk thì sao chứ? Ngôi sao nghệ sĩ còn có thể lên sàn diễn thì quản lý nghệ sĩ sao lại không được? Không ai có thể phù hợp với ý tưởng của bộ trang phục này hơn chị Vưu.

Khi bọn họ đến, mấy nhân viên vội vã vây quanh để giúp chị Vưu thử đồ. Ban đầu họ còn chuẩn bị cả hộp dụng cụ để sửa lại các chi tiết ngay lập tức nếu cần, nhưng không ngờ rằng bộ đồ này lại vừa khớp với cô một cách hoàn mỹ. Từ độ rộng vai, chiều dài cánh tay, chiều dài đôi chân đến đường nét vòng eo, tất cả cứ như thể được thiết kế riêng cho cô vậy.

Sau khi thay xong, cô vén rèm bước ra.

Khoảnh khắc ấy, dù đã gặp vô số trai xinh gái đẹp, nhưng những người có mặt vẫn không khỏi cảm thấy chân mình nhũn ra.

Ngầu… ngầu quá.

Vừa nhìn thấy cô, ánh mắt bọn họ lập tức bị hút chặt vào những đường gấp nơi lớp lụa ở eo và đôi găng tay lụa ôm sát đến tận đầu ngón tay, không thể dời đi nổi.

Cô thậm chí còn chưa làm tóc hay trang điểm gì, mà bọn họ đã không dám tưởng tượng đến lúc cô sải bước trên sàn diễn sẽ còn đẹp đến mức nào.

Chỉ cần bước ra ngoài đi một vòng, sẽ chẳng ai còn quan tâm đến chuyện cô có biết catwalk hay không, có phải người mẫu chuyên nghiệp hay không nữa.

Cố Trường Thanh ở bên kia cũng đã thay đồ xong, đang trò chuyện với Phương Nhân.

“Chị Vưu cũng tới à?” Phương Nhân kinh ngạc: “Chị ấy sẽ đi catwalk sao?”

Cô ấy cũng từng nghĩ rằng điều kiện của chị Vưu rất thích hợp để phát triển trong lĩnh vực này, nhưng sau khi bị chị ấy từ chối, cô ấy đã dẹp bỏ ý nghĩ đó. Không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến, đúng là không ai đoán được suy nghĩ của các nhãn hàng, rốt cuộc tại sao lại nảy ra ý tưởng mời một người quản lý nghệ sĩ đi trình diễn thời trang.

“Ừ, tôi cũng ngơ luôn.” Cố Trường Thanh gãi đầu: “Nhưng mà tôi thấy bộ đồ này thật sự rất hợp với chị ấy.”

“Bộ nào?”

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng thay đồ đối diện bật mở.

Một đám người vây quanh Vưu Dật Tư như cơn gió cuốn ra ngoài.

Hai người bên này ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, thậm chí còn chưa kịp thốt lên câu nào thì cô đã được đám đông hộ tống tiến thẳng về phía sàn diễn.

Một lúc lâu sau, Phương Nhân mới chậm rãi bật ra một tiếng: “Vãi.”

Chỉ cần liếc mắt một cái, cô ấy đã hiểu.

Cố Trường Thanh nói còn quá nhẹ, chứ nếu cô ấy là nhãn hàng, cô ấy cũng nhất quyết không buông chị ấy ra! Chỉ riêng hiệu ứng hình ảnh này thôi cũng đủ khiến thương hiệu lời to rồi!

Tuần lễ thời trang Thu Đông năm nay đã chính thức khai mạc tại thành phố Viêm, giữa sự mong đợi của vô số người.

Thiết kế sân khấu chữ T lần này có nhiều sáng tạo mới mẻ, với rất nhiều hiệu ứng nước và ánh sáng bao quanh sàn catwalk. Không khí vừa ẩm ướt, vừa sóng sánh, vừa trong suốt, tông màu chủ đạo cũng là các sắc xanh.

Vô số nhân vật lớn trong giới thời trang, các ngôi sao hàng đầu, người mua hàng xa xỉ, blogger nổi tiếng, khách quen của các thương hiệu đều tụ hội về đây, thậm chí còn khiến giao thông khu vực xung quanh rơi vào tình trạng tắc nghẽn.

Trương Yến Nê là một nhà thiết kế gốc Hoa đã tạo dựng được tên tuổi trên trường quốc tế. Lần này anh ta cũng được mời tham dự, hơn nữa còn là khách mời quan trọng.

Mấy ngày nay, anh ta có chút bơ phờ, uể oải.

Không biết vì lý do gì, đám người chuyên “cung cấp hàng” trong nước bỗng nhiên biến mất, khiến anh ta không còn cách nào tận hưởng tiếp, trừ phi quay về thành phố Hoa một chuyến.

Nếu không phải vì lời mời tham dự tuần lễ thời trang lần này, có lẽ anh ta đã rời khỏi thành phố Viêm từ lâu.

Vừa kết thúc buổi diễn mở màn, anh ta thậm chí không có ý định tham gia after party, cũng không nhận lời gặp gỡ ai qua sự giới thiệu của người quen mà lập tức lao thẳng ra sân bay.

Linh cảm.

Gần đây, cuộc sống của anh ta hoàn toàn bị bao phủ bởi một từ khóa – linh cảm.

Là một người làm nghệ thuật, thiết kế thời trang, sự biến mất của linh cảm và đam mê đối với Trương Yến Nê chẳng khác nào mắc phải căn bệnh nan y. Giống như một kẻ vốn dĩ tinh tường, đứng trên cao có thể nhìn xa trông rộng, nay đột nhiên mất đi ánh sáng, lảo đảo mò mẫm trong bóng tối rồi dần sụp đổ.

Không biết tất cả bắt đầu từ khi nào, có thể là một bữa tiệc nào đó ở thành phố Hoa, có thể chỉ là một ly rượu. Sau khi bước ra khỏi cánh cửa ấy, anh ta đã không thể quay về cuộc đời trước kia của mình nữa.

Trương Yến Nê đắm chìm trong một loại m* t** mới.

Thứ này khiến anh ta như bay bổng ngay sau khi sử dụng, những hình ảnh trong đầu bùng nổ như quang phổ rực rỡ. Anh ta có cảm giác bản thân đang đứng ở trung tâm vũ trụ vô biên vô tận, tiện tay vươn ra là có thể hái xuống những ý tưởng rực rỡ.

Anh ta biết loại này gây nghiện nhanh đến mức nào, cũng đã chuẩn bị tinh thần rằng cả đời này sẽ chẳng thể từ bỏ. Nhưng không ngờ, cơn nghiện lại ập đến nhanh đến mức khiến anh ta không kịp thích ứng.

Chỉ mới một thời gian ngắn ngủi không có hàng, anh ta đã lại rơi vào trạng thái trống rỗng cùng cực, tự ghê tởm chính mình.

Buổi trình diễn lớn sắp diễn ra tại thành phố Hoa, nhưng anh ta chẳng có chút linh cảm nào để sáng tạo ra một tác phẩm đủ sức tham gia.

Lúc này, anh ta uể oải chán nản ngồi dưới sân khấu, ánh mắt đã lộ vẻ tiều tụy.

“Anh Trương, xin hỏi có phải anh Trương không ạ?” Người ngồi cạnh nhận ra anh ta, phấn khởi lên tiếng chào hỏi.

Trương Yến Nê chẳng còn sức lực đâu mà giao tiếp, chỉ qua loa gật đầu.

“Trong tuần lễ thời trang lần này, anh có thiết kế nào thầy thấy ưng ý không?” Đối phương kiên trì hỏi tiếp: “Hoặc là có mong đợi màn trình diễn của người mẫu nào không ạ?”

Anh ta vẫn hờ hững đáp: “Xem thử rồi nói sau.”

Người kia bị dội gáo nước lạnh, không ngờ nhà thiết kế nổi tiếng này lại khó tiếp cận đến vậy. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, người có địa vị thì có khí chất riêng, đành tiếc nuối ngồi trở lại ghế.

Màn mở đầu do một siêu mẫu nổi tiếng đảm nhiệm, rất nhiều người đang háo hức chờ đợi, không khí dưới khán đài đã sôi động hẳn lên.

Người tạo mẫu từng bị Starfish Entertainment sỉ nhục cũng có mặt ở đây.

Vừa bị Trương Yến Nê phớt lờ, anh ta có hơi xấu hổ.

Từ sau khi tạo hình thảm đỏ của Tống Miên gây sốt, anh ta đã trở thành một trò cười.

Không ai nói thẳng vào mặt anh ta, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc từ nay về sau hễ nhắc đến Tống Miên, người trong giới sẽ gắn kèm cả chuyện của anh ta, hoặc tưởng tượng xem kẻ thù của anh ta sẽ cười nhạo anh ta ra sao, anh ta đã tức đến nghiến răng nghiến lợi. 

Ngay từ đầu, anh ta không hề ngăn cản tin đồn lan truyền. Anh ta vốn dĩ muốn tung tin Tống Miên mắc bệnh ngôi sao, nếu tạo hình thảm đỏ không đẹp thì anh ta sẽ thành công lật ngược ván cờ.

Không ngờ, kẻ bị vả mặt lại là anh ta.

Dù sao cũng là người có chút địa vị trong giới thời trang, anh ta chưa từng mất mặt đến mức này. Đến mức hôm nay đi xem show cũng phải che giấu, sợ có người hỏi đến chuyện giữa anh ta và Tống Miên.

Cố Trường Thanh, Tống Miên, Vưu Dật Tư, ba cái tên này chỉ cần nghĩ đến thôi là anh ta đã hận đến mức nghiến răng.

Buổi trình diễn nhanh chóng bắt đầu.

Thiết kế sân khấu lần này táo bạo và đầy sáng tạo, được nhà thiết kế tự hào gọi là Bờ sông của Narcissus.

Một thiếu niên tuyệt đẹp trong bộ trang phục mềm mại được những lớp vải xanh như nước và những chùm hoa trắng bao quanh, mở màn bằng hiệu ứng ánh sáng huyền ảo, khiến khán giả như bị cuốn vào một thế giới mộng ảo.

Khán giả dưới sân khấu lập tức trầm trồ kinh ngạc, nhưng Trương Yến Nê vẫn chẳng có phản ứng gì.

Anh ta đều là khách quen của những buổi trình diễn cao cấp hơn, có kiểu thiết kế nào mà chưa từng thấy qua đâu? Những thứ này hoàn toàn không khơi dậy hứng thú của anh ta, đến mức ngay cả một biểu cảm qua loa cũng không có.

Lúc này, người tạo mẫu đang thảo luận với người bên cạnh.

“Lần này có nhiều ngôi sao tham gia không?”

“Không đâu, nghe nói chỉ có hai ba người có gu thời trang mạnh, tài nguyên thời trang cũng cực kỳ tốt.”

“Mở màn có không?”

“Chuyện này thì chưa nghe nói, chắc là không. Dù có là ngôi sao lớn đến đâu, xuất hiện trong phần mở màn cũng dễ bị lu mờ, làm giảm chất lượng chung, hiệu quả sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”

Người tạo mẫu gật đầu đồng tình: “Tôi thấy bọn họ đúng là làm bừa. Những show high fashion thế này vốn dĩ không nên để ngôi sao tham gia. Cậu nhìn các tuần lễ thời trang quốc tế xem có ai làm vậy không? Ngành thời trang trong nước chúng ta còn phải đi một chặng đường dài.”

“Đúng đúng, điều kiện ngoại hình và khả năng biểu đạt của ngôi sao vốn dĩ kém xa người mẫu chuyên nghiệp…”

“Chuyện này vẫn phải để người chuyên nghiệp làm. Giới thời trang trong nước lúc nào cũng thích phá cách một cách không cần thiết.” Người tạo mẫu nghĩ đến Starfish Entertainment với phong cách khác thường và Cố Trường Thanh xuất thân diễn viên, liền lạnh lùng hừ một tiếng: “Phá cách không có kết quả tốt đâu.”

Màn mở đầu kết thúc, sàn diễn chữ T nhường lại cho những người mẫu tiếp theo.

Ánh sáng và nhịp điệu âm nhạc cũng thay đổi theo.

Người tạo mẫu ngồi thẳng dậy, mong chờ được thấy những gương mặt quen thuộc, muốn xem ai có thể thể hiện được phong thái sắc sảo nhưng vẫn tinh tế của bộ sưu tập lần này.

Người mẫu mở màn rất có danh tiếng, ngay khi anh ta bước ra, khí chất trên sàn diễn lập tức thay đổi.

Người chuyên nghiệp và người thường luôn có một khoảng cách rõ ràng. Một đoạn đường ngắn ngủi nhưng anh ta bước đi vô cùng thanh thoát, mở đầu rất ấn tượng. Dù không có hiệu ứng thị giác quá mạnh mẽ, nhưng đây chắc chắn là một màn trình diễn hoàn thiện.

Bước đi của người mẫu nam vốn dĩ phải trầm ổn hơn người mẫu nữ, không quá uyển chuyển, cũng không có giày cao gót hỗ trợ. Nhìn chung, hiệu ứng mở màn lần này khá tốt, bộ vest cũng có vài điểm nhấn độc đáo.

Dù sao thì trình diễn thời trang cũng là lĩnh vực đòi hỏi cường độ tập luyện cao và năng khiếu bẩm sinh. Khí chất cũng là một dạng huyền học. Với khả năng tuyển chọn nhân sự có hạn, các tuần lễ thời trang trong nước không thể nào mời toàn bộ siêu mẫu quốc tế.

Dưới tình huống phạm vi lựa chọn có giới hạn, việc bước đi không đồng đều là chuyện thường gặp, nhất là khi nhiều người mẫu cùng lên sàn diễn, chỉ cần có một người hơi kém một chút là sẽ lộ rõ ngay.

Những người mẫu phía sau chỉ có thể xem như tạm ổn, không có lỗi sai nào quá rõ ràng, nhưng cũng rất ít ai thực sự khiến người ta kinh ngạc. Người tạo mẫu chụp ảnh bằng điện thoại một lúc liền cảm thấy nhàm chán. Anh ta nhìn quanh, dường như cũng không có ai đặc biệt ấn tượng.

Những người thực sự gánh vác được sân khấu vẫn quá hiếm hoi.

Chính vì vậy, sau khi những siêu mẫu hàng đầu xuất hiện, nhìn những người mẫu phía sau lại có cảm giác quá đỗi bình thường.

Anh ta thất vọng bình luận với người bên cạnh: “Thứ tự sắp xếp lần này không ổn, điểm sáng đều dồn vào phần đầu, phía sau không giữ được, đầu voi đuôi chuột.”

Người bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng vậy, hình như những siêu mẫu mời được đều đã xuất hiện hết rồi. Không biết ai sẽ kết màn đây?”

Khi những tiếng xì xào nho nhỏ vang lên dưới khán đài, khu vực hậu trường trở nên vô cùng căng thẳng.

Người tạo mẫu chỉnh sửa lần cuối cho kiểu tóc của Vưu Dật Tư, cố định một lọn tóc ra sau tai.

Lớp tóc ngoài cùng được nhuộm một chút ánh xanh bạc tạm thời, không quá lộ liễu, chỉ khi ánh sáng chiếu vào mới phản chiếu ra màu sắc đặc biệt.

Đến khi cô đứng dậy, mọi người xung quanh đều nín thở.

Trước buổi tổng duyệt, không ai nghĩ rằng Vưu Dật Tư lại là một người có thiên phú trời ban.

Khí chất của cô vốn đã đủ mạnh mẽ, dáng đứng thẳng, bước đi cũng vô cùng vững vàng. Người lần đầu lên sàn diễn chỉ cần không đi lệch là đã giỏi lắm rồi, vậy mà cô có cảm giác cực kỳ tốt, nhẹ nhàng bước ra một đường thẳng tuyệt đối.

Nhưng nghĩ đến chuyện người ta có thể dùng súng tiểu liên b*n r* một đường đạn theo hình dấu ngã dọc theo đường thẳng, mọi người lại im lặng, chẳng biết nói gì hơn.

Đây đơn giản chỉ là nhờ thể chất mạnh mẽ đến mức thông suốt mọi thứ. Hơn nữa khả năng học hỏi và mô phỏng của cô cũng rất đáng kinh ngạc. Cô ghi nhớ đặc trưng động tác của một người, học theo rồi làm nhanh đến mức khó tin.

Hóa ra khi sức mạnh thể chất đạt đến đỉnh cao thì có thể tung hoành trong bất kỳ lĩnh vực nào cần đến vận động.

Vưu Dật Tư đặt điện thoại xuống, nói: “Đi hết là xong đúng không?”

“À đúng đúng đúng, phía sau không còn việc gì nữa, nếu chị muốn tham gia after party thì…”

“Cảm ơn.” Cô hồi tưởng lại tuyến đường rời sân khấu và bố cục bên trong sàn diễn, trong đầu hiện lên một tấm bản đồ với các mũi tên đánh dấu phương hướng.

Cố Trường Thanh có chút căng thẳng, anh ấy cũng đang đứng đợi đến lượt mình.

Nhìn thấy chị Vưu bước ra, anh ấy liền sững sờ.

Hôm qua đã thấy chị ấy mặc thử phần thân trên, anh ấy cứ tưởng thế là đủ chấn động rồi, không ngờ khi diện toàn bộ bộ trang phục, hiệu quả thị giác còn áp đảo hơn nữa.

“Chị Vưu, chị…”

Cố Trường Thanh không biết nên nói gì, chỉ gãi đầu, bỗng chốc không còn thấy hồi hộp nữa.

Tự nhiên anh ấy cảm thấy, việc mình có lên sàn hay không cũng chẳng còn quá quan trọng.

Vưu Dật Tư lướt qua bên cạnh anh ấy, vỗ nhẹ lên lưng anh ấy.

“Ra đó cho họ xem đi.” Cô khẽ hất cằm, giọng điệu bình thản: “Cậu chưa từng làm nền cho ai cả.”

Thật ra Cố Trường Thanh cũng không cảm giác như vậy.

Anh ấy đã thực sự tận hưởng quá trình tạo mẫu cho Tống Miên, dù sao đây cũng là thứ anh ấy yêu thích. Những lời chế giễu từ người khác cũng không làm anh ấy lung lay, vì khi được một người hoàn toàn tin tưởng, con người ta sẽ không có cảm giác bất an.

Nhưng dù trong bất kỳ tình huống nào, chị Vưu vẫn luôn có thể cho người khác thêm một chút dũng khí.

Từ lúc bảo anh ấy ngồi vào ghế phụ để nhập địa chỉ, đến khi gọi anh ấy đến nhà gặp Phương Nhân, giúp anh ấy đẩy sô pha sang một bên để mở ra không gian thể hiện, tất cả đều như vậy.

Và giờ đây, không gian để anh ấy thể hiện bản thân không chỉ còn giới hạn trong căn phòng khách, nơi giấc mơ của anh ấy bắt đầu nữa.

Cơ hội từ trên trời rơi xuống, phải bước lên mới có thể nắm lấy.

Cố Trường Thanh gật đầu một cái mà chẳng ai hiểu được.

Anh ấy chợt nhớ đến một câu nói cũ: Tre trúc mất bốn năm chỉ để mọc cao thêm 3cm, nhưng từ năm thứ năm, khi vươn lên khỏi mặt đất, mỗi ngày có thể cao thêm 30cm, chỉ mất sáu tuần đã vươn đến 15 mét.

Anh ấy hai mươi lăm tuổi, có lẽ đây mới là lúc cuộc đời thật sự đâm chồi.

*

Chuyên gia tạo mẫu chờ đến phát chán.

Một buổi trình diễn chỉ kéo dài hơn mười phút, giờ đã gần đến cuối, nếu không có điều gì đáng xem nữa thì buổi diễn mở màn này có thể nói là nhạt nhẽo đến cùng cực.

Đèn trên sàn catwalk chuyển đổi, ở điểm xuất phát lại có một bóng người xuất hiện.

Anh ta chẳng trông mong gì, lười biếng liếc mắt nhìn qua.

Người mẫu nam trên sàn diễn sải bước dưới ánh đèn.

Đã có người hơi nghiêng đầu, ngồi thẳng lưng hơn một chút.

Có vẻ như… lần này có chút thú vị rồi đây?

Tiếng bước chân trên sàn diễn trầm ổn, bóng tối dần nhường chỗ cho ánh sáng, giống như một bức tượng điêu khắc nổi lên khỏi mặt nước.

Trên bộ vest cứng cáp, một gương mặt đẹp đến mức nổi bật dần hiện ra.

Mái tóc dài ngang vai rẽ về hai phía, không bết chặt vào da đầu, để lộ một vệt tóc mái nhọn giữa trán, dưới ánh đèn trông có chút mềm mại và bồng bềnh.

Sống mày cao, đường viền cằm sắc nét, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh ấy tạo ra những mảng tối hoàn hảo.

Đôi mắt có nét sắc sảo, nhưng được làm dịu đi bởi sắc đỏ nhạt ở vùng mi dưới, làn da dưới ánh đèn xanh nhạt như phủ lên một lớp hiệu ứng phim cổ điển, đôi mắt kiên định, đẹp nhưng không quá lạnh lùng.

Bước đi của anh ấy không có gì đặc biệt, nhưng vẻ đẹp ấy lại giống như một bức tượng điêu khắc Hy Lạp cổ đại.

Không thể nói là mang nét phi giới tính, mà là một vẻ đẹp nam tính đặc trưng, giống như hình tượng trong những bức tranh sơn dầu thời Trung Cổ.

Dưới khán đài bắt đầu có những tiếng xôn xao khe khẽ, có người mắt dần sáng rực lên.

Hiếm khi nào thấy một người mẫu nam ở trong nước để tóc dài mà hợp đến vậy.

Anh ấy bước trên sàn diễn, không phải nhờ kỹ thuật quá xuất sắc, mà dựa vào khí chất và vẻ đẹp độc nhất vô nhị của mình.

Người này hoàn toàn có thể cứu vãn sự nhạt nhẽo của nửa sau buổi trình diễn.

Thì ra quả nhiên có một cú chốt hạ bất ngờ ở phần cuối. Nhiều người nhanh chóng quay sang hỏi nhau xem anh ấy là ai, rồi rất nhanh đã có người nhận ra.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, những người vừa kịp nghĩ đến cái tên đó đều hoàn toàn sững sờ.

… Không thể nào? Thật sao? Là anh ấy?!

Cố Trường Thanh đã bước đến điểm dừng trên sân khấu.

Gương mặt này khi đến gần càng rõ nét hơn, thậm chí có người còn kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Trời ạ, là Cố Trường Thanh!!!

Người vừa mới có chút danh tiếng ngày hôm qua, trong mắt nhiều người vẫn chưa để lại ấn tượng quá sâu. Huống hồ hôm qua anh ấy còn buộc tóc, giờ lại xõa xuống. Hơn nữa, anh ấy là một diễn viên! Một ngôi sao! Không phải người mẫu nam!

Dù có nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, họ thà tin rằng đây là anh trai sinh đôi của Cố Trường Thanh còn hơn là tin vào sự thật này.

Ngay cả những thương hiệu lớn cũng khó chen chân vào show này, một nghệ sĩ vô danh thì lấy đâu ra tư cách chứ?

Thế nhưng anh ấy cứ xuất hiện như vậy, cứ đường hoàng mà bước đi.

Dưới khán đài vang lên những tiếng ồn ào xôn xao, thậm chí có người còn đứng bật dậy.

Người tạo mẫu kia hoàn toàn sững sờ.

Đây là ai? Cố Trường Thanh sao?! Chính là người đã thiết kế tạo hình cho Tống Miên, rồi được trực thăng đón đi đó ư?

Sao cậu ta lại có mặt ở đây? Sao cậu ta có thể có cơ hội này được!?

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.

Khi Cố Trường Thanh quay lại, một bức ảnh huyền thoại sẽ ra đời, một bức ảnh sẽ được gọi là “Bức ảnh Song A thần thánh”* trong nhiều năm sau.

(*Song A chỉ hai nhân vật đều mang khí chất “Alpha” (thường mạnh mẽ, bá đạo, có sức hút, không có nhân vật nào ở vị thế yếu hơn).)

Khi một hình ảnh kinh điển xuất hiện, không ai có thể ngờ rằng nó sẽ trở thành kinh điển.

Người mẫu cuối cùng đã bước ra.

Lần này có ba người, người đi ở giữa là nhân vật chính, hai người mẫu nam đi kèm chỉ đóng vai trò làm nền.

Theo nhịp điệu của âm nhạc, không biết vì sao, có người bỗng cảm thấy tim đập lỡ một nhịp.

Dưới bóng tối là một bộ vest màu xanh xám, trông giống như một người phụ nữ, nhưng sau khi những gương mặt đình đám đã xuất hiện ở phần mở màn, ai có thể giữ vững sân khấu ở phút chót này?

Họ lướt qua tất cả những siêu mẫu nổi tiếng trong đầu, nhưng với việc đã có Cố Trường Thanh, nếu người cuối cùng này không đủ xuất sắc thì…

Cố Trường Thanh bước về bên phải đường băng, trong khi người mẫu phía sau đi dọc theo đường trung tâm, dần bước ra từ màn đêm.

Không biết là vô tình hay hữu ý, Cố Trường Thanh khẽ liếc sang trái một cái.

Lúc ấy, chẳng ai hiểu được ánh mắt đó ẩn chứa điều gì.

Giữa ánh mắt đầy tức giận không thể tin nổi của người tạo mẫu, người mẫu cuối cùng rốt cuộc cũng xuất hiện!

Chỉ một cái nhìn đã khiến toàn khán đài chấn động!!!

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, tất cả đều đứng bật dậy!!!

Họ chìm trong một cơn địa chấn còn dữ dội hơn lúc nhận ra Cố Trường Thanh gấp trăm lần!!!

Vưu Dật Tư! Sao có thể là Vưu Dật Tư được?!

Gương mặt cô lạnh lùng, mái tóc được vuốt ngược ra sau để lộ vầng trán phẳng và những đường nét sắc sảo. Lớp trang điểm nhạt đến mức gần như không nhìn thấy, chỉ có đôi lông mày đậm nét, đường viền hàm được kéo dài sắc bén, mí mắt trên che khuất một phần con ngươi.

Bộ vest màu xanh xám hơi hướng xuống dưới, đường vai rộng nhưng eo lại siết chặt. Lớp vải xuyên thấu bên trong để lộ lớp lụa mỏng manh, đôi tay thon dài được bọc trong găng tay lụa xanh đen gần như đen tuyền, các đốt ngón tay như phủ lên một quầng sáng đen sắc lạnh.

Đôi chân dài sải bước mạnh mẽ, dáng đi không thuộc bất kỳ trường phái nào, hoàn toàn là phong cách riêng của cô. Rõ ràng gương mặt mang chút hờ hững, có vẻ lười biếng và thiếu kiên nhẫn, nhưng với khí thế áp đảo này, chẳng ai có thể chống lại được.

Cô giống như một con báo với những đường nét cơ thể hoàn hảo, một tay đút túi, lớp áo trong ôm sát theo đường cơ xuống bụng. Khi lướt qua Cố Trường Thanh, luồng ánh sáng chéo rọi xuống bao trùm lấy cả hai người.

Tất cả đều nín thở, máy ảnh nhấp nháy điên cuồng.

Không một ai dám mở miệng vào lúc này! Không một âm thanh nào vang lên!

Vưu Dật Tư lướt qua Cố Trường Thanh, mang theo khí thế xuyên mây xé gió, cô bước đến phía trước sân khấu, ánh mắt chạm vào Trương Yến Nê dưới khán đài.

Trương Yến Nê ngây người nhìn cô.

Ánh mắt ấy lạnh lẽo, sắc bén, chứa đựng một uy thế chỉ có ở những kẻ sinh ra đã đứng trên đỉnh cao.

Đó… đó chính là nàng thơ trong mơ của anh ta.

Cảm hứng sáng tác của anh ta đã đến.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm hứng cái gì, sát khí đang nhắm thẳng vào cậu đấy.

Bình Luận (0)
Comment