Chương 3: Tái Sinh
Trái Đất sau khi vào quỹ đạo mới thay đổi rất lớn, xuất hiện nhiều quái thú và con người đột biến có Nguyên Lực để chống lại quái thú. Trong sự tiến hóa đó ở khu rừng cấm địa hoang vu nhất một bộ xương giãy dụa thoát khỏi những sợi dây leo đã khô héo.
Ánh sáng trong hóc mắt bùng lên rồi tắt đi, Khô Lâu đứng lên, lần này sự di chuyển của nó hoạt bát hơn không còn trúc trắc như người máy nữa, mặc dù các khớp xương khi va chạm vẫn mang theo tiếng crac rắc. Nó vẫn di chuyển trong vô thức cho dù té ngã xuống hố sâu hay gặp cây cối nó vẫn thẳng một hướng lúc va chạm sẽ chuyển hướng, cho đến khi nó gặp sinh vật đầu tiên.
Với bản năng nó hướng tới sinh vật kia đi tới, trước mặt nó là một con rắn, nếu có một nhà khoa học ở đây người đó sẽ biết tên của nó là Hoa Xà, một loài rắn nhiệt đới. bình thường Hoa Xà trước Đại Diệt Vong chỉ nhỏ như một chiếc đũa bếp, nhưng sau khi tiến hóa nó lại lớn gấp đôi như rắn Hổ Mang, những sinh vật cấp thấp này chưa tiến hóa đến mức sử dụng được Nguyên Lực.
Khô Lâu nhìn sinh vật đang tỏ ra cảnh giác kia, nó di chuyển chậm rãi đến con rắn, với phản xạ tốt con rắn há miệng cắn vào cánh tay xương đang vươn đến. Khô Lâu không ngại cú cắn của rắn chụp lấy, lực cánh tay siết chặc làm con rắn chết ngạt, mềm như bún, không nghĩ tới có ngày nó chết vì bị siết cổ. Khô Lâu nhìn thấy con rắn giãy dụa rồi chết trong đầu hắn hiện ra vài hình ảnh vỡ vụn.
Một căn phòng bài trí đơn sơ, tầm mắt của hình ảnh rung rung rồi mờ dần, sau đó là hình ảnh như máy dò nhiệt, trắng bóng nhưng thỉnh thoảng lại chớp nháy ánh sáng đỏ có to có nhỏ.
Khô Lâu không tự chủ làm theo bản năng hút chất lỏng đang chảy bên trong con rắn, dòng chất lỏng ấm nóng rót vào miệng rơi rớt theo lỗ hỏng xuống đất nhưng từng luồn Tinh Khí mỏng manh được khung xương hấp thụ ánh lên vài tia quang mang. Da thịt của rắn nát vụn chỉ còn lại khung xương, số xương lơ lửng được tinh thần Khô Lâu nâng đỡ, bay bám vào xương sống, giờ Khô Lâu có thêm một chiếc đuôi dài sau lưng trông Khô Lâu càng quỷ dị hơn.
Khô Lâu quét quét đuôi xương sau lưng rồi đi tiếp thỉnh thoảng cái đuôi đánh qua lại nhịp nhàng theo bước đi của nó. Trước đó, tầm mắt của Khô Lâu chỉ có trắng và đen, nay nhờ hấp thu Hoa Xà mà có thêm màu đỏ, nó hứng khởi nhìn xung quanh, lại thấy một con rắn khác nên nó di chuyển về hướng đó.
Con rắn cảnh giác nhìn sinh vật mà nó chưa thấy bao giờ kia đến gần cố gắng dùng kĩ năng nguyên thủy nhất “Cắn” nhưng nó làm cách gì cũng không thoát được cái đuôi kia. Không biết từ khi nào Khô Lâu dùng đuôi đâm tới nhắm ngay phần thân yếu nhất của Hoa Xà, một phát chí mạng đâm xuyên cơ thể. nó tiến lên nắm lấy Hoa Xà hút máu, chất lỏng dù chảy ra nhưng tinh hoa Nguyên Lực cũng được hấp thu, Khô Lâu lại dùng cách củ gắn thêm một cái đuôi nữa, hai cái đuôi uốn lượn sau lưng như cận vệ vậy, những tán cây trước khi nó đi tới đã bị chặt chém dọn đường.
Khô Lâu đi mà không biết nó sẽ đến đâu, cho đến khi ánh sáng bình minh chiếu rọi qua kẽ là, là sinh vật hắc ám nên nó e ngại thứ áng sáng này, nên nó nấp dưới những tán là rộng, nó nằm yên như một xác chết khô chỉ còn trơ trọi bộ xương, tiếng chim hót vang đón chào ánh nắng đầu tiên.
—---
Thánh Quang Thành.
Thành phố của Dị Chủng được Thiên Sứ dẫn dắt đấu tranh giành của Nhân Loại. Thánh Quang Thành mang tên này vì nó được xây bởi đá cẩm thạch trắng nhìn từ xa lúc bình minh tòa thành tản ra quang mang chói mắt nên được đặt tên như vậy, nó cũng có ý nghĩa quan trọng vì nơi này có Thiên Sứ.
Từ khi giành được tòa thành này, người ta không gặp được Thiên Sứ nữa, không biết Thiên Sứ đang ở cấp bậc nào rồi. Hơn trăm năm qua Dị Chủng đã tạo nên thế lực riêng cho mình, họ phân hóa tạo thành nhiều chủng tộc khác nhau, tuy vậy những chủng tộc này lại có những điểm riêng biệt theo cách của mỗi loài.
Hiện tại Dị Chủng có mười chủng loài cao cấp hơn hai mươi chủng loài trung cấp và hơn trăm chủng loài cấp thấp, nhưng nhiều hơn hết là những chủng loài được lai tạo cấp nô bộc. Xưa kia Dị Chủng được xem là thừa thải xã hội Nhân Loại nhưng nay vì sức mạnh mà lại phân hóa tầng lớp, thật sự một chủng tộc cũng phải có tầng lớp vì cuộc sống này cũng thật sự không công bằng, bạn bỏ ra bao nhiêu sẽ nhận lại bấy nhiêu.
Sự phân hóa rõ rệt hơn khi các chủng loài sử dụng Nguyên Lực ngày càng nhiều, họ cống hiến càng nhiều sẽ nhận được tài nguyên tương ứng, việc tìm ra cái mới cũng được phong thưởng hậu hĩnh dù nó có thực sự mang lại lợi ích hay không.
Ví như có một Người lùn hay Dị Chủng có vóc người thấp bé đã dựa vào các ghi chép lưu trữ súng ống tao ra nhiều vũ khí trạng bị, được xem là một phát minh vĩ đại, loại đạn súng sử dụng có hòa lẫn chất dẫn khi truyền Nguyên Lực vào sẽ bắn ra hỏa cầu có tầm bắn xa và sát thương cao, là một trong rất nhiều sáng tạo bí mật của Chủng người lùn này. Cải thiện rất nhiều trong công tác trang bị vũ khí chiến tranh.
Người Lùn đã có chỗ đứng trong trăm năm phát tiển tạo thành vòng tròn thế lực riêng, sự tiến hóa góp phần tạo vị thế lớn cho Dị Chủng Người Lùn trong xã hội Dị Chủng, Họ tách biệt sống tại rìa dãy Bạch Hổ phía đông Hắc Ám Cấm Địa.
Vì Dị Chủng sống gần khu rừng cấm nên có nhiều tài nguyên hơn nhưng Dị Chủng lại hai bề thọ địch, Nhân Loại và Quái thú, tuy chiến tranh dừng lại cách đây hơn trăm năm nhưng Dị Chủng vẫn cảnh giác với Nhân Loại rất nhiều, dù giao thương buôn bán đã sầm uất hơn trước.
—----
Hoàng hôn là lúc mọi sinh vật hoạt động về đêm bắt đầu cuộc sống của chúng. Khô Lâu vất vả hoạt động chân tay xương xẩu của mình đứng lên. Nó lại đi về hướng trước mặt nó. Những bước chân cao thấp trong khu rừng vang lên những tiếng crac rắc.
Bản năng chém giết của nó mở ra khi có sinh vật xuất hiện trong tầm mắt, trước mặt nó là con sói nâu. Một quái thú cấp một mạnh hơn Hoa Xà chưa tiến hóa, Sói Nâu nhanh nhẹn, có lực cắn và vuốt được cường hóa cấp hai. Cả hai cảnh giác nhìn đối thủ, Khô Lâu lần đầu gặp Quái thú dạng Thú nên chưa biết phải đánh như thế nào nhưng Sói Nâu với bản năng ăn xương thấy một bộ xương thì đã mất kiên nhẫn nhảy vọt tới há miệng cắn tới. Kĩ năng Cắn xé là kĩ năng thường thấy nhất của Quái Thú, là kĩ nắng bách phát bách trúng.
Hàm răng sắt nhọn cắn vào xương tay Khô Lâu vang lên tiếng cách cách nhưng không làm vỡ một mảnh nào. Sói Nâu thấy đối phương không bị thương vội nhảy lui lại nhưng không nhanh bằng đuôi xương của Khô Lâu, hai cái đuôi vươn ra đâm kiên tục vào thân thể của Sói Nâu.
Sói Nâu bị đau hú lên đạp đất bỏ chạy thì bị một đuôi của Khô Lâu quấn lấy. Một đuôi khác đâm vào cổ họng làm Sói Nâu im bật chỉ còn lại tiếng rên ư ư. Từng dòng máu nóng được Khô Lâu hấp thu, lớp da dần tiêu hủy bộ xương dần dung nhập vào thân thể của Khô Lâu làm cơ thể nó to hơn cao hơn, từng khúc xương như sáng hơn.