Quan Môn

Chương 1012

-Diệp Tử Bình nếu như không có chuyện gì thì bình thường rất ít đến kinh thành.

Lúc này đây trở về là nửa công nửa tư, một mặt là bởi vì cao tầng có hướng đi mới, một mặt khác là làm việc cho con trai, thúc đẩy chuyện trở về của Nam Cung thế gia.

Vừa về đến nhà nghỉ ngơi trong chốc lát, chợt nghe bên ngoài có thư ký Hà Tình tới báo cáo nói, Diệp Khai đã trở về rồi.

- Ah, động tác của nó ngược lại là rất nhanh đấy.

Diệp Tử Bình gật đầu nói:

- Để cho nó đến thư phòng a.

- Dạ được, nhưng cậu ấy không tới một mình mà cùng với tướng quân Lê Thiên và một cô gái tên là Nam Cung Vân.

Hà Tình lại bổ sung một câu nói.

- Ah, bọn họ cũng tới ah.

Diệp Tử Bình gật đầu nói:

- Không có chuyện gì, cô bảo anh Thiên cũng vào luôn, còn cô ngồi nói chuyện với cô gái kia.

- Được rồi.

Hà Tình nhẹ gật đầu, trong nội tâm có một chút kỳ quái, không biết cô gái này có địa vị gì, xem ra Diệp Tử Bình cũng biết.

Lúc cô đi ra ngoài thấy Diệp Khai đang nói chuyện với cô gái kia trong phòng khách, Lê thúc đang nghiêm túc uống trà, cúi đầu thưởng thức, tựa hồ một bộ mắt điếc tai ngơ.

- Lê Tướng quân, Diệp Chủ tịch thành phố, Diệp bí thư mời hai người đi thư phòng nói chuyện.

Hà Tình nói với Diệp Khai cùng Lê thúc.

- Ân.

Lê thúc gật đầu, sau đó đứng dậy, đi về bên thư phòng.

Diệp Khai cũng đứng lên, nói với Nam Cung Vân:

- Vị này chính là thư ký Hà Tình của cha tôi, đại tiểu thư Nam Cung Vân của Nam Cung thế gia, vừa từ Châu Âu trở về, hai người có thể giao lưu trao đổi.

Hà Tình cảm thấy có chút kỳ quái, không biết mình cùng Nam Cung Vân có cái gì hay trao đổi sao?

Bất quá Diệp Khai lúc đi ra nhỏ giọng nói sát bên tai của Hà Tình:

- Cô ấy là đầu lĩnh gián điệp kinh tế hải ngoại, hơn nữa ưa thích nữ nhân.

Hà Tình nghe xong, toàn thân không khỏi nổi da gà, dù sao không có mấy nữ nhân có thể tiếp nhận loại đồng tính luyến ái. Nàng chợt thấy Nam Cung Vân khác với lúc vừa nhìn.

Nam Cung Vân cũng rất mẫn cảm phát hiện biến hóa trên mặt của Hà Tình, biết Diệp Khai chắc đã nói gì đó:

- Diệp Khai mới vừa nói bậy bạ gì về tôi à?

- Hắn nói cô là đầu lĩnh gián điệp kinh tế hải ngoại, bảo tôi phải đề phòng.

Hà Tình cũng không có giấu diếm mà nói luôn lời của Diệp Khai, ánh mắt thẳng tắp nhìn Nam Cung Vân, xem cô ta có phản ứng gì.

- Tiểu tử này! Thật sự là hơi quá đáng! Nam Cung Vân mặt mày hầm hầm, sau đó lại hỏi:

- Chẳng lẽ hắn không có nói cho cô biết là thật ra tôi thích phụ nữ?

- À?!

Hà Tình nghe xong, không khỏi khẽ giật mình, trong lòng tự nhủ cô gái này quả nhiên không tầm thường. Điều này cũng có thể nói thẳng như vậy, tuy nhiên cô cũng không phải đèn đã cạn dầu, rất bình thản nói:

- Chuyệ hắn nói không có quan hệ, tuy nhiên tôi không thích nữ nhân là được.

Ý tứ của Hà Tình cũng rất rõ ràng, dù sao cô không có ham mê đồng tính, cho nên Nam Cung Vân có thích phụ nữ hay không không quan hệ tới cô.

- Ha ha, cô thật thú vị, tôi thích.

Nam Cung Vân nhìn xem Hà Tình, bỗng nhiên nở nụ cười, cô ta đột nhiên cảm giác được vị thư ký này của Diệp Tử Bình tựa hồ rất đúng khẩu vị của mình, không khỏi hứng thú tăng nhiều.

- Tôi không có gì hứng thú với bản thân cô, bất quá đối với thân phận của cô lại có hứng thú, cô thật sự là đầu lĩnh kinh tế gián điệp hải ngoại?

Hà Tình hỏi ngược lại.

- Thật thì sao...

Nam Cung Vân một chút cũng không phủ nhận.

Hai cô gái ngồi cười cười nói nói trong phòng khách, người không biết còn tưởng rằng các cô là khuê trung mật hữu, nhưng lại không biết nội dung nói chuyện của các cô đều là một số chuyện trong hoạt động gián điệp của Nam Cung Vân.

Lúc Diệp Khai lên lầu thấy hai cô đang ngồi nói chuyện say sưa thì không khỏi có chút kinh ngạc.

Trong thư phòng, Lê thúc đang nói chuyện với Diệp Tử Bình.

- Cha.

Diệp Khai đi vào, hô một tiếng.

- Ân, ngồi.

Diệp Tử Bình ừ một tiếng, đưa tay chỉ vào ghế bảo Diệp Khai ngồi xuống, sau đó nói:

- Tuy cha đã biết tình huống cụ thể nhưng về phương diện chi tiết cần thao tác thế nào thì còn cần thương lượng một chút, đối với người từ Đài đảo vốn có ý kiến không đồng nhất, cũng rất dễ dàng bị người công kích.

Diệp Tử Bình làm việc gần đây ưa thích tính trước làm sau.

Tại điểm này, đàn ông của lão Diệp gia thật ra là nhất mạch tương thừa, nên cho dù đôi khi biểu hiện bên ngoài của Diệp Khai tựa hồ xốc nổi không nói đạo lý, tương đối vọng động nhưng hắn thực chất ở bên trong đã sớm đem các loại khả năng tính toán hết, đây là chỗ người bình thường suy nghĩ không đến.

Cũng chính bởi vì như thế, cho nên mới có rất nhiều người ăn hết thiệt thòi của hắn.

Đợi đến lúc bọn họ kịp phản ứng, vậy thì đã quá muộn.

- Con ý định đi trước bái hội Sở lão gia tử. Diệp Khai nói dự định của mình cho Diệp Tử Bình.

Sở lão gia tử tuy là trường kỳ làm kinh tế nhưng trước đó rất lâu cũng đã trải qua vị trí chủ quản nghành tình báo, chỉ là cân nhắc lợi hại được mất, trung ương cảm thấy ông làm kinh tế càng có thể phát huy tác dụng, càng thêm có lợi, cho nên mới thay đổ cương vị.

Nhưng nói đế lực ảnh hưởng đối với ngành tình báo, Sở lão gia tử hiển nhiên cũng có được lực lượng nhất định.

Hơn nữa tựu cao tầng lực ảnh hưởng mà nói, Sở lão gia tử tác dụng cũng là không cách nào bỏ qua đấy.

- Cách nghĩ này không sai, lựa chọn đầu tư với tư cách đột phá khẩu cũng là chính xác. Diệp Tử Bình sau khi nghe, gật đầu đồng ý với Diệp Khai, đồng thời lại nói thêm:

- Hiện giờ là thành phố Minh Châu được lợi rồi, Bí thư thành ủy như bố nói giúp nhà đầu tư coi như đúng cách. Nhưng tiếc là Phương lão hiện tại không quá quan tâm những chuyện này, bằng không mà nói để ông ra mặt nói một vài câu thì tác dụng cũng là rất lớn đấy.

- Cài này thì tuy quan hệ giữa con và ông ấy không tệ nhưng thực sự không có ý quấy rầy ông.

Diệp Khai nghĩ nghĩ, cuối cùng cảm thấy trong chuyện này nhờ tới Phương lão có chút đại tài tiểu dụng rồi.

Huống hồ nhân tình của Phương lão không dễ dùng như vậy, Diệp Khai cũng không có nghĩ ra biện pháp gì có thể làm cho Phương lão nói cho hắn. Dù sao đây không phải chuyện quan hệ đến quốc kế dân sinh, không phải chỉ đạo phương hướng, bảo ông ra mặt nói chuyện xác thực không thích hợp.

Mặc dù là bên Sở lão gia tử thì Diệp Khai cũng là lấy xảo, lợi dụng quan hệ vốn coi như lão đối thủ giữa Sở lão gia tử cùng Nam Cung Kinh Hồng để vận tác chuyện này.

Nếu lúc này thao tác thành công, như vậy đợi đến lúc Nam Cung Kinh Hồng lão gia tử trở về thì có thể gặp mặt Sở lão gia tử, truyền thông cũng làm vài động tác, cái gì mà lão đối thủ gặp nhau sau nửa thế kỷ, một tiếng cười xóa ân cừu…coi như đủ trò mọi người đều thích xem, cao tầng cũng có mặt mũi, Sở lão gia tử coi như là tự ôn chuyện, nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ, tất cả đều cao hứng.

- Ân, cũng có đạo lý...

Diệp Tử Bình nhẹ gật đầu, còn nói thêm:

- Kỳ thật con lựa chọn đúng lúc này thúc đẩy Nam Cung thế gia trở về, theo đại cục mà nói rất vững vàng. Không thể không nói con chọn lựa thời cơ vô cùng tốt.

- Ah?

Diệp Khai nghe xong, ngược lại là sững sờ, không biết Diệp Tử Bình lại có gì muốn phát huy.

- Con đại khái còn không biết, trung ương về quyết định thành lập một số vấn đề thể chế kinh tế thị trường của chủ nghĩa xã hội khoa học đã chính thức ban bố...

Diệp Tử Bình nhìn Diệp Khai nói ra.

- Nha....

Diệp Khai nhẹ gật đầu, rốt cục kịp phản ứng.

Lúc trước đối với vấn đề kinh tế thị trường, trong đảng tồn tại tranh luận rất lớn. Vấn đề tư bản hay vô sản đã tranh cãi quyết liệt nhiều năm, cuối cùng vẫn là quyết định gác lại tranh luận, trước thử xem, từ đó đã không thể chối cãi là kinh tế thị trường tốt hơn.

Cho tới bây giờ, cao tầng rốt cục thống nhất nhận thức, hơn nữa được tán đồng ở mức độ lớn nhất trong quảng đại cán bộ quần chúng, quyết định chính thức thôi động phát triển nên kinh tế thị trường xã hội chủ nghĩa.

Lúc này đây xác thực hạ quyết tâm, nếu không cũng sẽ không hạ khí lực lớn như vậy .

- Cao tầng đã hạ quyết tâm rất lớn, ủy ban cải cách quốc gia cũng đã rất nỗ lực để thôi động phương diện này, rốt cục có kết quả. Diệp Tử Bình có chút cảm khái nói.

- Ủy ban cải cách thể chế ah...

Diệp Khai sau khi nghe, nhẹ gật đầu.

Phải nói, đây là thời khắc trọng đại nhất của lịch sử, qua sự nghiên cứu không ngừng của ủy ban cải cách về thể chế kinh tế, không thể tách rời với công tác thăm dò.

Ủy ban cải cách thể chế và Ủy ban phát động cải cách, tuy chỉ khác biệt một chữ nhưng đó là cả một quá trình dài.

Ủy ban phát động cải cách sau này có danh xưng là tiểu quốc vụ viện, trên quản trời dưới quản đất, ở giữa còn muốn quản cả không khí, quyền hành to lớn không người có thể so sánh, địa vị hiển hách, đồng thời cũng rất bị người lên án, dù sao quyền lực quá tập trung tuy sẽ dễ dàng hơn trong việc đưa ra quyết sách nhưng thực sự dễ dàng tạo thành rất nhiều vấn đề. Đây là 2 mặt của một thanh gươm, hoặc cũng có thể nói là một bộ Thất Thương quyền, muốn đả thương người trước tổn thương mình, thời gian lâu rồi thì nội thương cũng rất nghiêm trọng.

Ủy ban cải cách thể chế thì khác, nhất là mấy năm gần đây đã biến thành một cơ cấu nghị luận, bày mưu tính kế, cung cấp căn cứ đề nghị và lý luận cho cấp lãnh đạo.

Xác lập hoàn toàn thể chế kinh tế thị trường không thể bỏ qua vai trò của ủy ban cải cách thể chế.

- Ủy ban cải cách thế chế giống như một công ty thẩm phê một bộ phận quyền lực a. Lê thúc ngồi bên cạnh bỗng nhiên xen vào một câu.

- Ah, ngược lại là có chức năng này, bất quá không thể xem như chủ lưu.

Diệp Tử Bình hồi đáp, sau đó ông nhìn con trai, cũng có chút cảm khái nói:

- Quốc sách một khi xác lập thì cần làm ra một chút thực tích, nếu như con có thể đem Nam Cung thế gia cầm trở về, lại để cho bọn họ đầu tư lớn, hoặc là lợi dụng lực ảnh hưởng của bọn họ tại Châu Âu làm ra một số chuyện, đối với chúng ta mà nói, cũng rất có mặt mũi.

- Ha ha, cái này là thật sự.

Diệp Khai nghe xong cũng hiểu được.

Diệp Tử Bình nói hắn đã tìm được một cơ hội rất tốt, lời này thật đúng là không có nói sai.

Chế định quốc sách hạng nhất cần trải qua rất nhiều kinh nghiệm và trắc trở, mà quốc sách một khi chế định ra thì cần rất nhiều người phấn đấu áp dụng, nếu không dù cho chính sách cũng chỉ có thể ngủ say trong tin tức.
Bình Luận (0)
Comment