Quan Môn

Chương 1015

- Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Tiểu Tam Tiểu Tứ không có nhân quyền ah!

Nam Cung Vân trong nội tâm nói thầm một câu, có chút cảm giác bất đắc dĩ.

Đối mặt vị hôn thê Sở Tĩnh Huyên của Diệp Khai, dù cô ta coi như là có thể có chút yêu nữ nhưng cũng không tiện thi triển ra những thủ đoạn câu người kia, đừng nói hiện tại cô ta còn có việc cầu người, cần Sở lão gia tử cho nói tốt cô ta.

Lúc này đi đắc tội Sở Tĩnh Huyên, thật sự là nửa chút chỗ tốt đều không có, ngược lại kết cho mình một đống cừu hận.

Chuyện như vậy, Nam Cung Vân sẽ không đi làm, nói như thế nào cô ta cũng là đại tiểu thư thống ngự vô số sát thủ, một trong những nhân tuyển kế nghiệp của Nam Cung thế gia.

- Mời vào bên trong đi.

Sở Tĩnh Huyên cuối cùng cũng không tầm thường, biểu thị công khai chủ quyền đồng thời không quên mời Nam Cung Vân.

Ba người sóng vai mà đi, Nam Cung Vân không muốn đi sau Sở Tĩnh Huyên, vì vậy cũng dấn bước bên cạnh, cự ly tương đối gần Diệp Khai, chỉ là không có dán sát vào người hắn như Sở Tĩnh Huyên mà thôi.

Biệt viện của Lão Sở gia khá lớn, từ cổng lớn đến chỗ phòng khách gần trăm mét, trên đường đi hoa cỏ thấp thoáng, hiện đầy màu xanh nhưng cũng không ảnh hưởng đến ánh mắt.

Chính giữa có vài chỗ vị trí trọng yếu đều bố trí đình nghỉ chân, tuy nhìn không thấy có người ở bên trong, nhưng có thể tưởng tượng, những vật này tuyệt đối không thể nào là bài trí.

- Công tác bảo an quý phủ làm không tệ ah.

Nam Cung Vân nhìn thấy, không khỏi khen một câu.

Cô ta một đường đi tới, vô luận là bên Vệ lão hay bên Diệp gia, hiện tại lại tới Sở lão, thấy mặc dù không đến mức ba bước một trạm canh gác năm bước một trận địa sẵn sàng đón quân địch nhưng cũng có thể cảm nhận được an bài phi thường xảo diệu. Dù đột nhiên có trên trăm binh sĩ võ trang đầy đủ đánh vào bên trong, trong thời gian ngắn cũng chưa chắc là có thể lấy được.

Nếu bên mình chuẩn bị đủ, trái lại đánh một trận phản xung phong cũng không phải việc khó.

Nam Cung Vân coi như chứng kiến trực quan đời sống của những nhân vật quyền quý này.

Ở nước ngoài thì những nhân vật chính trị một khi rời chứctrên cơ bản sẽ không có bảo an nghiêm mật như vậy, trừ phi là chính bọn họ dùng tiền đến an bài người làm những chuyện này, nhưng tình huống ở nội địa dĩ nhiên là khác với nước ngoài.

- Coi như cũng được a, dù sao ăn trộm cũng chưa thấy qua.

Sở Tĩnh Huyên không biết ý nghĩ chân thật của Nam Cung Vân, thuận miệng trả lời một câu.

Diệp Khai sau khi nghe, trong lòng cũng chột dạ, một hồi mới lên tiếng:

- Nam Cung đại tiểu thư là người trong nghề về phương diện này, cô ấy nói công tác bảo an của gia đình em tốt lắm là nói dù gặp phải một lực lượng nhỏ đột kích cũng có thể gánh vác được. Về phần nói trộm vặt móc túi thì em cảm thấy bọn họ có thể tới đây sao?

- Ha ha, em không chú ý tới điều này.

Sở Tĩnh Huyên cười cười, mang theo hai người vào phòng.

Trong phòng rất náo nhiệt. Sở Vân Tùng đang ngồi nói chuyện với mấy người cùng tầm tuổi, bên cạnh còn có năm sáu người trẻ tuổi tán gẫu, chỉ có điều hơi nhỏ giọng. Có thể thấy bọn họ bị áp lực trong hoàn cảnh như vậy.

- Không dám cao giọng, sợ kinh thiên thượng nhân.

Diệp Khai thấy, không khỏi mỉm cười, nói thầm một câu.

- Có ý tứ gì?

Sở Tĩnh Huyên cùng Nam Cung Vân bên cạnh cũng nghe được lời của Diệp Khai, vô thức hỏi ngược lại.

Diệp Khai hướng mấy người trẻ tuổi bên kia chép miệng:

- Ồn quá.

- Nha.

Sở Tĩnh Huyên cùng Nam Cung Vân nhìn theo, lập tức nở nụ cười.

Kỳ thật như bọn họ rất rõ ràng về cao thấp tôn ti, không mấy ai dám tự nhiên trước mặt trưởng bối, Diệp Khai nói vậy vẫn tương đối thỏa đáng.

- Diệp Khai đã đến?

Sở Vân Tùng đã nghe được động tĩnh, vừa quay đầu lại thấy được Diệp Khai, không khỏi cười cười nói, sau đó lại nhìn xem Nam Cung Vân hỏi:

- Vị này là Nam Cung tổng giám đốc a?

- Vãn bối Nam Cung Vân, bái kiến Sở bá phụ.

Nam Cung Vân rất khách khí chào hỏi Sở Vân Tùng.

Bởi vì cô ta có quan hệ tương đối gần gũi với Diệp Khai nên Nam Cung Vân đi theo hắn hô Sở Vân Tùng là bá phụ cũng không phải cái gì ngoài ý muốn. Nhưng là nếu quả thật dựa theo bối phận năm đó, đoán chừng tư cách của Nam Cung Kinh Hồng còn lớn hơn Sở lão gia tử một thế hệ, cho nên Nam Cung Vân coi như ngang hàng với Sở Vân Tùng, chỉ là tuổi kém quá nhiều mà thôi.

- Nam Cung tổng giám đốc khách khí.

Sở Vân Tùng gật đầu nói:

- Nam Cung tập đoàn mặc dù là ở Châu Âu cũng rất nổi danh, Sở mỗ sớm có nghe thấy, hoan nghênh đến nội địa đầu tư.

Chức vị của Nam Cung Vân tại Nam Cung tập đoàn là phó tổng giám đốc điều hành, xem như một trong số ít có quyền thế của tập đoàn, cũng là một trong những người có địa vị tối cao trong thế hệ thứ ba của Nam Cung thế gia.

Sở Vân Tùng với tư cách nhân vật lĩnh quân giới ngân hàng trong nước, học giả kinh tế học nổi tiếng, tự nhiên rất biết về những tập đoàn nổi tiếng ở Châu Âu, cũng biết thân phận chính thức của Nam Cung Vân là gì.

- Hôm nay cơ hội phát triển nội địa khá nhiều, gia tổ cân nhắc nên chuyển biến phương hướng đầu tư, tận khả năng tham gia nhiều hơn trong việc kiến thiết kinh tế nội địa, tôi chỉ là người tiên phong dò đường mà thôi.

Nam Cung Vân khiêm tốn.

- Chuyện này là sự thật...

Sở Vân Tùng tỏ vẻ:

- Nội địa thị trường rộng lớn, tuy còn cần bồi dưỡng nhưng tiền cảnh là phi thường tốt, Nam Cung tập đoàn về phương diện đầu tư tài chính vô cùng có kinh nghiệm, chúng ta về sau sẽ có hợp tác khả năng.

- Đó là vinh hạnh của chúng tôi.

Nam Cung Vân gật đầu đồng ý nói.

Địa vị của Lão Sở gia ở trong lĩnh vực đầu tư tài chính trong nước cực cao. Nam Cung tập đoàn tuy có giao thiệp với các tập đoàn ngầm nhưng về phương diện đầu tư tài chính đồng dạng tích lũy kinh nghiệm quý giá, có số lượng nhân viên chuyên môn cao rất lớn. Nếu như nói hai nhà có thể hợp tác thì hiển nhiên tin cậy hơn rất nhiều các thế lực mới nổi.

Bởi vậy sau khi Sở Vân Tùng đưa ra đề nghị hợp tác thì Nam Cung Vân lập tức biểu thị tán thành.

Nam Cung tập đoàn tuy về phương diện tài chính cùng nhân tài đều có ưu thế, nhưng là đối với nghành tài chính nội địa cũng chưa quen thuộc, nhất là về quy định doanh nghiệp. Nếu như muốn cắm rễ nội địa phát triển thì cần phải hợp tác với một thế lực cường đại.

Mà lão Sở gia là một đại gia tộc có ảnh hưởng cực lớn ở cả hai giới kinh tế và chính trị, hiển nhiên là nhân tuyển phi thường phù hợp.

Nam Cung Vân tâm tình cũng không tệ, nếu như Nam Cung thế gia thuận lợi trở về, lại có thể thiết lập quan hệ với lão Sở gia, thành lập hợp tác tầm chiến lược thì chuyến đi nội địa của cô ta lần này coi như có thành quả trọn vẹn, tin tưởng vô luận là gia gia Nam Cung Kinh Hồng hay các trưởng bối trong nhà đều phi thường hài lòng.

Bọn họ đang trao đổi thì Diệp Khai lại cùng Sở Tĩnh Huyên trao đổi cùng mấy người trẻ tuổi kia.

- Đây là Diệp Khai, mấy người cũng biết hắn a?

Sở đại tiểu thư trước mặt mấy người trẻ tuổi rất giống như một chị hai, dáng vẻ bề trên.

- Biết rõ biết rõ, đây là chồng của chị.

Một người trẻ tuổi lập tức đứng lên, khom mình hành lễ, thái độ phi thường khiêm cung.

- Đây là con của cậu ba, Hàn Tĩnh, đang học đại học. Ân, nhỏ tuổi hơn anh.

Sở Tĩnh Huyên giới thiệu với Diệp Khai.

Mấy người tuổi trẻ khác trước mặt Diệp Khai đều có vẻ cung kính, thần thái khép nép.

Lão Sở gia giáo tương đối nghiêm khắc, dù bên ngoài nghênh ngang đến đâu thì về tới trong nhà đều ngoan ngoãn như cừu non, nhưng nếu như người nào thấy chúng vô hai thì lầm to.

Những người này tùy tiện lấy một đem ra ngoài thì đều có khả năng chọc trời.

Vài người khác cũng đều là thân thích của lão Sở gia, chỉ có điều quan hệ hoặc gần hoặc xa. Chỉ là xem bọn họ có thể vào nhà của lão Sở gia đi đi lại lại cũng đã nói lên quan hệ không tệ, bằng không mà nói, cũng không có cơ hộiđêm hôm khuya khoắt còn có thể ở lại đây.

Trên thực tế, những người này trên cơ bản đều đã tham gia nghi thức đính hôn giữa Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên. Ký ức về Diệp Khai trên đường đính hôn sát nhân hãy còn mới mẻ, sao không có cảm giác kính sợ?

- Đều là thân thích, không cần câu thúc như vậy.

Diệp Khai gật đầu nói.

Hắn cũng đã nhìn ra, những người này thấy hắn như thấy được lão hổ. Trên thực tế hiện tại đám con cháu quan lại kinh thành cũng đặt ngoại hiệu cho hắn là - Diệp gia tiểu lão hổ .

Phải biết rằng Diệp lão gia tử trước kia có uy danh là Diệp lão hổ, bất quá ba anh em Diệp Tử Bình đều khá ôn hòa, nhưng không ngờ Diệp Khai lúc này kế thừa tổ nghiệp, lại đem danh hào này phát dương quang đại là chuyện không cách nào ngờ tới.

- Anh là thần tượng của chúng em, chuyện ngày đó, mọi người trong kinh đều lan truyền. Hiện tại chỉ cần nhắc tới anh là đám con cháu khác lập tức thành thành thật thật đấy.

Hàn Tĩnh nói.

- Xem ra đều là tiếng xấu ah...

Diệp Khai cười cười nói.

Hiện giờ hắn coi như là quan lớn cấp trưởng Ban, coi như khá kiêng kị loại chuyện chém chém giết giết này. Bất quá dựa vào tính tình của hắn, nếu quả thật gặp những chuyện tương tự, tự nhiên cũng chiếu giết không tha, không ai có thể cưỡi trên đầu của hắn làm mưa làm gió, trước kia không thể, hiện tại không thể, về sau cũng không thể.

- Tốt rồi, chút quay đầu lại mời mọi người đi uống rượu ca hát, hiện tại lão gia tử bên kia khẳng định đã đợi nóng ruột.

Sở Tĩnh Huyên khoát tay nói, cô kéo tay Diệp Khai đi về bên phía Sở Vân Tùng.

Mục đích chủ yếu đêm nay là Diệp Khai cùng Nam Cung Vân muốn tiếp Sở lão gia tử, mật đàm một chuyện, đây là chính đề.

- Được rồi, hai đứa đi trước gặp lão gia tử a, lúc này chắc ông ấy đã xem tin tức xong rồi.

Sở Vân Tùng nhìn mấy người, gật đầu nói với Diệp Khai.

- Dạ, chúng con đi trước đây.

Diệp Khai gật gật đầu, sau đó mang theo Nam Cung Vân cùng Sở Tĩnh Huyên đi lên lầu.
Bình Luận (0)
Comment