Quan Môn

Chương 1020

- Ha ha, nam nhân cùng nữ nhân vẫn có chút khác nhau.

Diệp Khai cười nói.

- Nói thí dụ?

Sở Tĩnh Huyên không chịu dễ dàng bỏ qua cho Diệp Khai, bắt hắn phải nói thực chất.

- Ân, đơn cử ví dụ a......

Diệp Khai suy nghĩ một lát rồi nghiêm trang nói:

- Nghe nói có người đã thống kê, sáu yếu tố quyết định làm cho nam nhân turn-on theo thứ tự là : Đồ vằn vện, quần cụt, vớ da, giày ống cao, ống tube, ánh mắt cám dỗ. Kẻ duy nhất phù hợp mấy điều kiện này chỉ có một, đó chính là Tôn Ngộ Không. Mà năm điểm để cho nữ nhân cảm giác hứng thú theo thứ tự là : Thân giới cao (Giàu có-đắt tiền), khí phách, tạo cảm giác an toàn, có năng lực bảo vệ, chuyên nhất. Phù hợp mấy điều kiện này chỉ có một, đó chính là chó ngao Tây Tạng. Tổng kết lại: Nam nhân thích yêu tinh, nữ nhân thích cầm thú.

Sở Tĩnh Huyên nghe xong, đã cảm thấy Diệp Khai nói vớ vẩn, bất quá cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ thật đúng là có chút đạo lý, chỉ không biết điều này có quan hệ gì tới sự khác biệt giữa nam và nữ?

- Tổng kết lại, nam nhân ưa thích yêu tinh, nữ nhân ưa thích cầm thú.

Diệp Khai cuối cùng nói:

- Cái này là khác biệt giữa nam nhân cùng nữ nhân.

- Ha ha a......

Sở Tĩnh Huyên lúc này mới kịp phản ứng, Diệp Khai lại dùng ví dụ như vậy để giải thích.

Bất quá sau khi nàng cười xong liền giật mình, véo hông Diệp Khai:

- Ý của anh là anh yêu thích đồ yêu tinh như Nam Cung Vân phải hay là không?!

Diệp Khai nghe xong lời này, không khỏi ngạc nhiên, như thế nào cũng nghĩ không thông Sở Tĩnh Huyên lại liên tưởng đến vấn đề này. Đúng là không thể đoán được ý nghĩ của nữ nhân.

Chỉ là nói đi thì nói lại, đối với Nam Cung Vân thì dù Diệp Khai muốn không có ý gì cũng là chuyện không thể nào.

Trên thực tế trong huyết thống Nam Cung Vân có một phần tám gien người Pháp, cho nên cô ta có nét đặc thù của người phương Tây, dù không rõ ràng. Nhưng chính bởi vì vậy nên dáng người cô ta rất hấp dẫn, gần như tiếp cận tỷ lệ vàng.

Sở Tĩnh Huyên gọi Nam Cung Vân là yêu nữ, tự nhiên cũng không phải không có đạo lý, vô luận từ dung mạo hay tác phong thì một cô gái đã từng được huấn luyện làm sát thủ xác thực đúng với từ này.

Về phần nói nam nhân ưa thích yêu tinh dường như cũng không phải là giả.

- Là em nghĩ nhiều rồi, căn bản sẽ không có nha.

Diệp Khai tự nhiên không dám nói nhiều về vấn đề này, ôm lấy Sở Tĩnh Huyên giở trò khiến cho cô mặt đỏ tới mang tai, hơi thở dồn dập, trong đầu trống rỗng, tạm thời quên truy cứu chuyện này......

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tử Bình nhắc đến vấn đề Nam Cung thế gia trong cuộc họp của cục chính trị.

- Mặc dù nói Nam Cung Kinh Hồng trước kia đã làm một số chuyện đối địch, nhưng là dù sao đã qua đã nhiều năm như vậy, chúng ta cũng không nên nhớ mãi. Lúc ấy mọi người đều có lập trường của mình... Diệp Tử Bình nói:

- Hiện tại Nam Cung tập đoàn thành ý cũng rất đủ, chúng ta không có lý do gì đem một tập đoàn lớn như vậy đạp ra ngoài cổng, chỉ khiến người khác chế giễu. Phải biết rằng, một khi Nam Cung tập đoàn đầu tư vào trong nước thì sẽ mang đến cho chúng ta ảnh hưởng chính diện trong nước, các tập đoàn Âu Mỹ, nhất là những tập đoàn cho Hoa kiều lãnh đạo cũng sẽ có thêm quan tâm.

- Dù như thế nhưng cũng cần chú ý ảnh hưởng chính trị.

Diệp Tử Bình còn chưa nói xong thì Chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị Thạch Thanh Tuyền đã ngắt lời:

- Chúng ta chẳng những muốn nhìn thấy tầm quan trọng của kiến thiết kinh tế, đồng thời cũng phải chú ý đoàn kết tốt các đồng chí trong đảng, không thể để cho bọn họ cảm thấy không thoải mái. Trên tay Nam Cung Kinh Hồng dính đầy máu tươi, tôi lo nếu ông ta trở lại sẽ gây ra nhiễu loạn lớn.

Thạch Thanh Tuyền là thường vụ cục chính trị, quyền hạn tất nhiên lớn hơn so với Diệp Tử Bình mới chỉ là ủy viên cục chính trị, bởi vậy ông ta lập tức áp chế Diệp Tử Bình.

Vì vậy ánh mắt của mọi người nhìn cả vào Diệp lão gia tử.

Chỉ là Diệp lão gia tử tựa hồ không muốn ra mặt cho con trai, không khỏi làm lòng người sinh điểm khả nghi.

Trưởng ban tổ chức trung ương Niếp Vân Phi ho khan một tiếng rồi nói:

- Cá nhân tôi cho rằng, đây không phải đại sự gì nhi, chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm trước rồi chẳng lẽ còn chưa nhạt đi? Hơn nữa lúc trước vị phó tổng thống kia đã trở về rồi, chẳng lẽ nói địa vị của Nam Cung Kinh Hồng cao hơn ông ta? Đẩy Nam Cung Kinh Hồng ra khỏi cổng cũng biểu lộ chúng ta quá hẹp hòi, tôi cảm thấy không ổn.

Hắn nếu đã làm một lần rồi lui xuống rồi thì cũng không cần quá kiêng kị, có cái gì nói cái đấy.

Tất cả mọi người phát biểu ý kiến của mình, có ủng hộ, cũng có phản đối, còn có trung lập. Nhưng chung quy lại thì ý kiến lạc quan không chiếm đa số.

Vào lúc mọi người tranh chấp không có kết quả thì chủ tịch Tề Thiếu Phong của Ủy ban Mặt trận tổ quốc đột nhiên bày tỏ thái độ:

- Tôi cảm thấy cho dù là hiện tại thì đoàn kết toàn dân vẫn là một trong những chủ trương lớn của đảng. Nam Cung Kinh Hồng trước kia như thế nào, đó là chuyện đã qua, tình huống hiện tại của ông ta như thế nào, mới là chuyện chúng ta cần quan tâm. Tôi cảm thấy ông ta có vai trò rất quan trọng trong việc thống nhất tổ quốc, nhất là tình hình bên Đài đảo gần đây có chút biến động, chúng ta cần biểu hiện một chút lập trường.

Mọi người sau khi nghe xong, thần sắc trên mặt đều có chút bất đồng.

Sắc mặt chủ tịch Thạch Thanh Tuyền có chút kinh ngạc, hiển nhiên là thật không ngờ Tề Thiếu Phong đại biểu lợi ích của lão Sở gia lại có lâp trường rõ ràng như vậy.

Không hề nghi ngờ, ý kiến của chủ tịch Tề Thiếu Phong có thể coi như đại biểu lập trường của Sở lão gia tử, rất có sức nặng.

- Nam Cung tập đoàn, tôi đã điều tra qua, thực lực cường đại, nếu như có thể tiến cử thì quả thực có ảnh hưởng rất lớn đối với phương diện kiến thiết kinh tế trong nước, một số hạng mục khó khăn cũng có thể thuận lợi triển khai.

Đồng chí Hồng Chính cũng biểu thị ra cái nhìn của mình.

Mọi người lại nghị luận một hồi,đồng chí Giang Thành lại hỏi:

- Diệp lão, anh có ý kiến gì không?

- Chúng ta cần phải về nhìn về phía trước, hết thảy dùng lợi ích dân tộc quốc gia làm trọng, muốn phát triển nhanh hơn, tranh thủ để cho nhân dân tới cuộc sống tốt đẹp. Diệp lão gia tử không chính diện đáp lại, nhưng cũng nói thêm vài câu:

- So với ân oán trong quá khứ của một số cá nhân với lợi ích dân tộc thì quá nhỏ bé.

Nói đến đây thì đại cục trên cơ bản đã định rồi.

Đồng chí Giang Thành đưa ra kết luận cuối cùng:

- Chuyện này do đồng chí Tề Thiếu Phong của Ủy ban Mặt trận tổ quốc xử lý.

Mọi người nhao nhao giơ tay đồng ý, mà ngay cả chủ tịch Thạch Thanh Tuyền lúc trước có chút phản đối cũng nhấc tay.

- Tốt, nhất trí thông qua.

Đồng chí Giang Thành gật đầu nói:

- Đồng chí Tề Thiếu Phong tranh thủ đem chuyện này cho làm tốt.

- Được rồi.

Tề Thiếu Phong nhẹ gật đầu.

Không lâu sau, những người linh thông tin tức trong kinh đều nói là Sở lão gia tử thông qua Ủy ban Mặt trận tổ quốc phát ra thư mời cá nhân mời tổng giám đốc Nam Cung Kinh Hồng tiên sinh của Nam Cung tập đoàn về thăm nước

.... Hắc, chuyện này cuối cùng đã làm thành, cũng không uổng công em vất vả một hồi.

Diệp Khai lúc nhận được tin tức này thì đang ăn cơm trưa với Diệp Kiến Hoan.

Hôm nay hết thảy đều kết thúc, Diệp Khai xem như có thể báo cáo kết quả công tác rồi.

Diệp Kiến Hoan gần đây đang xây trường đua ngựa nên tập trung nghiên cứu về lĩnh vực này, ví dụ như nhập một số giống ngựa tốt của nước ngoài, mời mấy chuyên gia chỉ đạo, hoặc là tổ chức mấy cuộc đua biểu diễn.

Nghe được Diệp Khai cảm khái, Diệp Kiến Hoan cũng có chút tò mò hỏi:

- Chuyện này có quan hệ gì với em?

- Nhận ủy thác của người ta, Nam Cung tập đoàn đã đầu tư 1 tỷ Mĩ kim ở thành phố Minh Châu.

Diệp Khai hồi đáp.

- Ah, trao đổi lợi ích.

Diệp Kiến Hoan gật đầu nói.

- Coi như là trao đổi lợi ích a.

Diệp Khai nói:

- Tổng thể mà nói, chuyện này đối với trong nước là mới có lợi đấy.

Diệp Kiến Hoan suy nghĩ một lát, bỗng nhiên lại hỏi:

- Nam Cung tập đoàn rất có sức ảnh hưởng ở châu Âu, như vậy về phương diện trường đua ngựa chắc cũng có rất nhiều kinh nghiệm? Chú nói anh hợp tác với bọn họ có được không?

- Sao anh cảm thấy hứng thú với chuyện này?

Diệp Khai nhíu mày, hắn luôn cảm thấy ở trong nước làm trường đua ngựa còn chưa phải lúc, tỷ lệ tiền bồi thường còn cao.

Dù sao, hiện tại người giàu có trong nước còn ít, cũng không phải tập trung, về phần nói yêu thích đua ngựa càng ít. Đám nhà giàu mới nổi này ngoại trừ đua xe xịn, danh tiếng, đánh bạc, khoe của mà thôi, về phần nói chơi ở đẳng cấp cao còn chưa nhiều.

Nếu không có như thế, câu lạc bộ gôn trong nước cũng không trở thành có thể giăng lưới bắt chim trước cửa rồi.

Rất nhiều người tuy có thẻ hội viên câu lạc bộ gôn nhưng ngoại trừ chiêu đãi bằng hữu thì bình thường bản thân rất ít đi, thậm chí có thời gian thì đi chơi gái.

- Đua ngựa là hoạt động rất tao nhã, chú không hiểu đâu

Diệp Kiến Hoan cao giọng.

- Phì.....

Diệp Khai có chút không cho là đúng lắc đầu, hiển nhiên không có đem chuyện này để ở trong lòng.

Bất quá Diệp Kiến Hoan đã nói vậy thì cũng không thể bỏ qua, dù sao cũng là huynh đệ, Diệp Khai nghĩ sau khi gặp lại Nam Cung Vân sẽ thuận miệng hỏi cô ta một câu. Có lẽ chuyện này bên châu Âu cũng bình thường.

Hai người đang ăn cơm thì điện thoại của Diệp Khai vang lên.

Diệp Khai tiếp máy thì là bên Đông Sơn gọi tới liền đứng lên:

- Cái gì, đã bắt được rồi? Tốt! Tốt!

- Lại xảy ra chuyện gì rồi hả?

Diệp Kiến Hoan nhìn vẻ mặt hưng phấn của Diệp Khai, không khỏi có chút hoài nghi.

Tựa hồ vị lão đệ này của hắn vẫn luôn gây chuyện thị phi, hôm nay coi như là làm Chủ tịch thành phố cũng khó sửa đổi.
Bình Luận (0)
Comment