Quan Môn

Chương 1089

“Cha tao là Hà Cương Dung…” Hà thiếu gia liếm liếm môi, nói hơi tối nghĩa.

Chiến lực của đối phương thật sự là quá cường đại, bên mình nhiều người như vậy lại bị năm sáu người đánh ngã, hơn nữa xem bộ dạng của đối phương dường như vẫn còn dư lực.

Đám này tuyệt đối không lương thiện gì, Hà thiếu gia cảm giác được đám Diệp Khai chính là giả lợn ăn lão hổ, chỉ không rõ ràng lắm đối phương có lai lịch gì lại dám đối chọi với mình?

Cho nên, hắn không thể không đem cờ hiệu của cha mình ra.

Với thân phận ủy viên trung ương, sắp nhận chức bí thư tỉnh ủy một tỉnh lớn phía nam, quả thật đủ để làm rất nhiều người cảm thấy kiêng kị.

Nhìn đến đám thủ hạ của Diệp Khai dường như có qua huấn luyện, giống như tác phong quân nhân, vậy chắc đối phương cũng ở trong thể chế.

Đối phó nhân vật như vậy sẽ phải theo cách nghĩ của những người trong thể chế, Hà thiếu gia cho rằng lúc này đánh cờ hiệu của cha mình ra là quyết định tối chính xác.

Mặc dù ở dưới loại tình huống này, hắn cũng hiểu được có chút uất ức, nhưng cũng không thể nghĩ ra chủ ý nào tốt hơn.

Hà thiếu gia vừa nói ra tên cha mình, đám theo saunhất thời đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mặc kệ là nhân vật cứng rắn tới mức nào ở kinh thành đều phải chú ý mặt mũi. Mặt mũi của một ủy viên trung ương lớn thế nào, mọi người trên cơ bản đều biết rõ ràng, cho dù là đối phương mãnh liệt đến đâu, chỉ cần không phải là hạng giết người cướp của vô pháp vô thiên sẽ đều cảm thấy sợ hãi

Trừ phi, thân phận đối phương cao hơn.

Mọi người nhìn Diệp Khai cũng không quen thuộc như đám con cháu cao quan trong thành, cho dù có chút nền tảng cũng chỉ có thể là tiểu nhân vật ngoài tỉnh, nếu hắn thực dám cứng rắn đối chọi một ủy viên trung ương mới là có quỷ

Không sai, thân phận của ủy viên trung ương quả thật thực thích hợp lấy ra hù dọa người, nhưng còn phải chính Hà thiếu gia nói ra.

Giờ Hà thiếu gia đã làm sáng tỏ thân phận, mọi người nhất thời liền cảm thấy nhẹ nhõm.

“Lại còn nói tên cha mày sao?” Diệp Khai bĩu môi, hắc một tiếng, lẩm bẩm,“ Tân ủy viên trung ương Hà Cương Dung, nguyên thường vụ phó bộ trưởng bộ năng lượng, năm mươi hai tuổi, được coi là cán bộ trẻ, nghe nói sắp ra nhận chức bí thư tỉnh ủy Giang Nam, một trong những cán bộ lãnh đạo được bồi dưỡng trọng điểm là này sao?”

Nghe Diệp Khai lẩm bẩm, lại hỏi một câu như vậy, Hà thiếu gia liền cảm thấy có chút quái dị

Thân phận cha hắn quả thật không giống bình thường, so sánh với ủy viên trung ương bình thường thì càng có ưu thế, hàm kim lượng rất cao, bởi vì bối cảnh cha hắn không tầm thường. Hà Cương Dung là thân tín của một thường vụ trung ương, có cường lực trợ giúp nên tiền đồ của Hà Cương Dung dĩ nhiên sáng chói, đây cũng là tư bản lớn nhất giúp Hà thiếu gia có thể ở kinh thành hoành hành ngang ngược.

Diệp Khai quả nhiên là biết cha hắn Hà Cương Dung, điều này làm cho Hà thiếu gia trong lòng hơi yên tâm, nhưng lại nghi ngờ vì sao Diệp Khai biết như vậy nhưng không hề có vẻ sợ hãi?

“Anh đã biết thân phận của Hà thiếu gia còn không chạy nhanh nhận sai?” Từ thiếu gia đứng bên ưỡn lưng, chống nạng liếc xéo qua,“Tôi đã báo lên cục cảnh sát cho người tới đây, đến lúc đó xem anh giải quyết thế nào”

Nữ ngôi sao tự giới thiệu là người của công ty giải trí Hoan Nhan cũng uốn éo bên người của Hà thiếu gia,“ Nữ nhân mà Hà thiếu gia coi trọng chưa ai chạy thoát, anh tưởng có bản lĩnh đấu với cảnh sát sao? Có bản lĩnh anh cho tôi xem?”

“Ha ha” Diệp Khai cười cười, lấy tay sờ sờ cằm, nếu có chút đăm chiêu nói,“Hà thiếu gia nếu tự giới thiệu cha mình, như vậy tôi không ngại hỏi anh một câu, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Sao!”

“Có ý tứ gì?”

Mọi người nghe xong đều khó hiểu, không hiểu tuổi của Hà thiếu gia có quan hệ gì tới Diệp Khai.

“Tao bao nhiêu tuổi thì liên quan gì đến mày?” Hà thiếu gia lấy lại vài phần khí thế, dường như cảm thấy nói lên được thân phận, lại ngầm báo cảnh sát thì chuyện này chắc không phiền toái bao nhiêu, cho nên giọng cũng cứng rắn.

Bất quá hắn còn chưa nói xong thì liền phát hiện một vật lạnh như băng đã chặn trên miệng.

Cam Tĩnh híp mắt, một tay cầm súng nhét vào miệng của Hà thiếu gia, ánh thép lạnh lẽo khiến người chung quanh đều có thể cảm nhận uy hiếp của tử vong.

“A......”

Có cô gái thét lên chói tai, hiển nhiên là bị Cam Tĩnh dọa cho sợ hãi.

Rất ít khi thấy người động súng ống trong kinh thành, hôm nay gặp được không biết bọn họ gặp rủi hay là may?

“Lau miệng sạch sẽ một chút, trước mặt nhị thiếu của chúng ta thì dù cha mày đến đây cũng không dám phun nửa chữ thô tục.” Cam Tĩnh hừ một tiếng, nói với Hà thiếu gia sợ tới mức chết khiếp, hai chân phát run,“Hiện tại thành thành thật thật trả lời vấn đề nhị thiếu hỏi, mày bao nhiêu tuổi?”

Hà thiếu gia bị dọa đến chết khiếp, nếu không phải bởi vì nòng súng của Cam Tĩnh đút vào họng nên không dám cựa quậy thì đã sớm đặt mông ngồi dưới đất

“Nói!” Cam Tĩnh thấy đối phương không có phản ứng, lại quát lạnh một tiếng

“Anh chặn cái miệng của hắn ” Có người ở phía sau nhắc nhở Cam Tĩnh, chính là Lý Hải

“Thảo, lão tử bị chúng mày lây bệnh ngốc, thực xui” Cam Tĩnh hùng hùng hổ hổ một câu, sau đó rút súng về, lại thấy nòng súng dính đầy nước miếng của Hà thiếu gia, không khỏi có chút ghê tởm chùi vào ghế sofa.

Hà thiếu gia ngồi phệt xuống đất, dường như bị Cam Tĩnh dọa cho chết khiếp, hồi lâu mới lắp bắp nói,“Hai..... Mươi...... bảy”

“Rốt cuộc là hai mươi hay là mười bảy, chẳng lẽ mày không nhớ cả tuổi mình?” Cam Tĩnh nghe xong, nhất thời liền cau mày hỏi ngược lại

“Là hai mươi bảy......” Hà thiếu gia thật vất vả nói một câu đầy đủ.

Hắn thật sự bị Cam Tĩnh dọa cho chết khiếp, tuy rằng nói Hà thiếu gia ở kinh thành làm xằng làm bậy, nhưng còn chưa đến mức ngưu bức để có thể trực tiếp lấy súng chỉ vào đầu đối phương nói chuyện

Nếu nói vậy, hắn sẽ không phải là con cháu cao quan làm càn mà là thế lực đen, đừng nói người ta sẽ tìm hắn gây phiền toái, cho dù là cha hắn Hà Cương Dung cũng sẽ không cho phép làm như vậy.

“Hai mươi bảy ...... Ha ha......” Diệp Khai cười cười nói,“Tao còn tưởng mày mười bảy tuổi.”

Mọi người nghe Diệp Khai nói vậy thì không khỏi băn khoăn, Hà thiếu gia tuy rằng tuổi không tính quá lớn, bất quá khác biệt giữa hai mươi bảy cùng mười bảy tuổi có thể nói là cách biệt một trời, không đến mức nhìn không ra?

Ngay sau đó chợt nghe Diệp Khai nói,“ Mày gọi thẳng tên cha mình ra như vậy, tao còn nghĩ đến mày chưa đầy mười tám tuổi cần kêu cha chú.”

Lời này quả thật rất hiểm, nhất thời làm cho Hà thiếu gia cảm thấy cực kỳ xấu hổ, tự xưng làm lão đại bị người khinh bỉ còn chưa nói, có chuyện lại kêu cha chú trong nhà ra hỗ trợ, nếu truyền ra vậy sau này hắn còn lăn lộn được ở kinh thành sao?

Không nói đến những chuyện khác, chỉ cần những người khác đàm tiếu đến tai đã đủ hắn khó chịu, lại càng không muốn nói đám con cháu trong kinh thành có địa vị tương đương hoặc kém một chút chắc chắn sẽ đem hắn làm trò cười.

Huống chi hắn mất mặt xấu hổ như vậy không chỉ là bản thân hắn mà thể diện của cha hắn Hà Cương Dung cũng bị hắn làm cho mất hết

Người này đến tột cùng là từ đâu nhảy ra? Hà thiếu gia trong lòng không khỏi sinh ra hận ý vô bờ với Diệp Khai, lại càng không hiểu hắn là thần thánh phương nào, nhìn quả thật là lạ mặt.

“Vậy mày muốn thế nào?” Từ thiếu gia bên cạnh còn có can đảm hơn, nhìn Diệp Khai nói,“ Chuyện hôm nay xem như chúng tao gặp hạn, các ngươi binh hùng tướng mạnh, trên tay có súng có pháo, chúng tao phục rồi, mày ra giá đi, chúng tao sẽ tận lực bồi tiếp”

Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, trong mắt Từ thiếu gia thì Diệp Khai hiển nhiên là một kẻ ngoan độc, chỉ không biết làm sao lại có súng, nếu là con đường chính quy còn may, nếu là phi pháp thì thực không dễ trêu chọc

Đối với đám bán mạng này, đừng nói là ủy viên trung ương, dù là ủy viên cục chính trị, thậm chí thường vụ cũng không thể trêu vào a

Đối phương nắm chúng trong tay, tuy nói là bọn hắn vô lễ trước, người ta làm khó dễ sau, nhưng nếu phỏng chừng cũng không đi làm chuyện không công, cho nên nhất định là có điều kiện gì.

Ít nhất Từ thiếu gia cảm thấy, nếu lấy tiền ra, phỏng chừng đối phương sẽ bỏ qua.

Hy sinh một chút lợi ích kinh tế ích để thoát thân, Từ thiếu gia sẽ vui vẻ đi làm , dù sao chuyện này so với đem tính mạng đặt dưới họng súng của người khác sẽ an toàn hơn.

“Ha ha...... Điều kiện của tao cũng rất đơn giản......” Diệp Khai nhìn nhìn Từ thiếu gia ngoài mạnh trong yếu, đột nhiên nghĩ ra một chủ ý,“Mày vừa rồi muốn làm như thế nào, hiện tại cứ theo vậy”

Từ thiếu gia nghe xong, nhất thời sắc mặt trắng bệch, tuy rằng hắn thích chơi đàn ông nhưng để người khác chơi hắn là chuyện tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng xem ý tứ hiện tại của Diệp Khai biết đâu lại thật như vậy.

Nghĩ đến khả năng này, mồ hôi Từ thiếu gia toát ra ròng ròng, hoảng hồn lắp bắp,“Tao nguyện ý bồi tiền, tao nguyện ý bồi tiền”

“Hắc hắc, cái này không phải do mày làm chủ” Cam Tĩnh liền nở nụ cười, so với Lý Hải thì hắn hài hước hơn, lúc này thấy có thể trêu đùa thì tự nhiên là cảm xúc tăng vọt

Ngay lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ mạnh vang lên.
Bình Luận (0)
Comment