Quan Môn

Chương 1093

Quan viên kinh thành, nhất là quan viên trên chiến tuyến chính pháp, chuyện khó nhất không phải là chuyên môn mà là nhìn sắc mặt lãnh đạo để biết tình huống cụ thể.

Dưới chân thiên tử, đế đô thiên hạ, trị an tự nhiên là trọng yếu nhất, cho nên nhiệm vụ cục cảnh sát thành phố cũng là nặng nề nhất, các phương diện đều cần ưu tiên. Một khi xảy ra sự tình, lãnh đạo cấp trên nổi giận vậy thì không thể kịp bổ cứu.

Cho nên, người chịu tiếng xấu thay cho người khác rất nhiều, số lượng cán bộ bị thay tự nhiên cũng rất nhiều.

Năm xưa Bao Thanh Thiên tọa trấn Khai Phong phủ, thân phận trên thực tế lấy là Long Đồ các Trực học sĩ mới lợi hại hơn. Theo như hiện tại thì coi như là ủy viên cục chính trị, nhưng nếu là hàm tứ phẩm của Khai Phong phủ cũng chỉ là cán bộ cấp cao.

Lấy danh vị trên rất quan trọng, bởi vì cao quan kinh thành nhan nhản, một hàm tứ phẩm thật đúng trấn không được đám địa đầu xà này.

Cho nên giờ cũng vậy, bí thư kinh thành đều là ủy viên cục chính trị, như vậy mới có đầy đủ quyền phát ngôn trấn áp bọn đạo chích không nghe lời.

Nếu như chỉ là một phó bộ cấp vậy chỉ ứng phó một đống quan viên chính bộ cấp liền đủ đau đầu , lại càng không muốn nói còn có rất nhiều phó quốc cấp, chính quốc cấp ở phía trước, cho dù là mọi người đều tuân thủ lập pháp, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, cũng không thể cam đoan không xảy ra một chút vấn đề.

Đến lúc đó nhìn ngươi như thế nào giải quyết?

Cục trưởng cục cảnh sát thành phố Vân Hải Sinh vừa mới nhận nhiệm vụ không lâu, nghe nói có quan hệ thân thích với Vân thủ tướng, không biết là đồn đãi hay là thật, phỏng chừng đương sự cũng nói năng thận trọng, không muốn để lộ tình huống chân thật.

Người đang ở trong quan trường đều biết cần giữ lại vài phần thần bí, nếu hồ sơ của ngươi đều bị người khác nắm rõ vậy thì sẽ rất nhiều chuyện phiền toái. Cho nên mọi người đều thích đem bối cảnh của mình biến thành thần thần bí bí , hư hư thật thật, vài phần là để tự bảo vệ mình.

Cục trưởng cục cảnh sát kinh thành trên cơ bản đều là phó thị trưởng hoặc thường vụ, cho nên Vân Hải Sinh cũng không ngoại lệ, hắn là ủy viên thường vụ kinh thành, chức vụ cục trưởng tuy là cấp ban nhưng do Vân Hải Sinh là thường vụ thành ủy nên có đãi ngộ phó tỉnh bộ cấp, quân hàm trung tướng cảnh sát.

Vô luận là từ chức vụ hay theo cấp bậc thì Vân Hải Sinh ở kinh thành đều xem như nhân vật hàng đầu, không thể khinh thị.

Buổi tối hôm nay, Vân Hải Sinh đang ở bên ngoài xã giao, uống rượu với vài vị bằng hữu tỉnh khác.

Bỗng nhiên thấy thư ký của hắn tiến vào, báo cáo có điện thoại rất quan trọng cần nghe.

“Sự tình gì, sao phải gọi điện thoại?” Cảm xúc củaVân Hải Sinh nhất thời bị ảnh hưởng, nhưng vẫn nhận điện thoại,“Ân, tôi là Vân Hải Sinh.”

“Vân lão đại, buổi tối nay có chuyện rồi.” Gọi điện thoại tới là phó cục trưởng thân tín của Vân Hải Sinh.

“Nga?” Vân Hải Sinh vừa nghe, vốn đang lười nhác nằm trên ghế da liền ngồi thẳng dậy hỏi,“Cái gì tình huống?”

Đang làm quan ở kinh thành, lại là cục trưởng cục cảnh sát thành phố, trách nhiệm của Vân Hải Sinh nhìn có vẻ nặng nhưng hắn vẫn vui vẻ. Dù sao hắn hiện tại mới bốn mươi tuổi, có thể lên tới phó tỉnh bộ cấp, ngoại trừ nhân mạch, năng lực công tác còn là sự quyết đoán.

Nếu hắn không nhận chức nơi đầu sóng ngọn gió như ở kinh thành này thì cũng không có khả năng nhanh như vậy liền lên tới phó tỉnh bộ cấp, dù sao hắn cũng không phải còn trẻ đã là uỷ viên cục chính trị như Diệp Tử Bình.

Cho nên, gió thổi cỏ lay trong kinh thành đều được Vân Hải Sinh để ý, bởi vì chúng liên quan đến chuyện hắn ngồi vững ghế hay không.

“Con trai của nguyên phó bộ trưởng năng lượng Hà Cương Dung bị bắt đến đây......” Phó cục trưởng báo cho hắn một tin tức không tốt.

“Sao lại thế này?” Vân Hải Sinh nghe xong, vội vàng truy vấn.

Hà Cương Dung tuy rằng không phải đại bộ trưởng, nhưng hắn đã có thân phận ủy viên trung ương. Con của hắn cũng nổi tiếng trong kinh thành, ngay cả Vân Hải Sinh cũng biết xú danh, nếu không phải nể mặt Hà Cương Dung thì chắc Hà thiếu gia đã sớm bị khởi tố.

Nay đột nhiên nghe nói con của Hà Cương Dung bị bắt, Vân Hải Sinh ngồi không yên, tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Có câu là thỉnh thần dễ dàng đưa thần nan, ngươi bắt con một ủy viên trung ương thì dễ dàng nhưng sau đó xử lý thế nào thì không dễ nói.

Vân Hải Sinh nghĩ vậy, trong lòng buồn bực, lẽ ra thủ hạ của hắn cũng không phải không biết lí lẽ, như thế nào lại đột nhiên làm vậy.

Ai làm chuyện hồ đồ vậy? Các ngươi thực cho rằng một ủy viên trung ương sẽ tùy ý để người khác vuốt ve như quả hồng mềm?

“Không phải chúng ta bắt, bị chuyển giao tới.....” Phó cục trưởng lập tức giải thích.

“Không phải người của chúng ta vậy thì cảnh sát chỗ nào?” Nghe xong những lời này, Vân Hải Sinh trong lòng cũng an tâm hơn.

Nếu không phải người của cục cảnh sát kinh thành xuất thủ, như vậy chuyện này sẽ không thể tính đến đầu mình, đến lúc đó thấy Hà Cương Dung cũng dễ nói chuyện, chỉ alf hắn trong lòng tò mò, đến tột cùng là ai dám vuốt râu hùm?

“Sự tình là như vậy......” Phó cục trưởng kể lại một lần chuyện đêm nay cho Vân Hải Sinh, sau đó nói,“Đối phương đưa ra giấy chứng minh thuộc hệ thống cục cảnh vệ trung ương, lưu lại tư liệu cũng thực đầy đủ, tôi xem chuyện này không dễ xử lý a, cho nên trước tiên đến xin chỉ thị Vân lão đại.”

“Ti, chuyện này như thế nào lại có quan hệ cùng cục cảnh vệ trung ương......” Vân Hải Sinh nghe xong, không khỏi có chút đau đầu.

Đám con cháu cao quan trong kinh thành bình thường không có việc gì liền thích gây chuyện thị phi, một khi xảy ra vấn đề thì lại gọi cha chú, bên cục cảnh sát cũng rất khó xuống tay xử lý, trừ phi là đối phương có vấn đề rất nghiêm trọng không thể để chìm xuồng mới có thể bị xử theo pháp luật.

Đám con cháu lãnh đạo là phiền toái nhất.

Tuy rằng nói cũng có cán bộ quân pháp bất vị thân thiết diện vô tư, nhưng trước mặt thân tình thì đại đa số luật pháp cùng chính nghĩa cái gì đều phải lánh sang một bên, cho dù là lúc ấy là bất đắc dĩ, bị buộc làm ra lựa chọn không cam lòng cũng đành chịu.

Đối với tâm tư những người này, Vân Hải Sinh phi thường hiểu biết, bởi vì ở chiến dịch nghiêm đả năm xưa hắn từng làm quarất nhiều án của con cháu lãnh đạo. Tuy rằng nói lúc ấy mọi người đều tỏ vẻ tôn trọng pháp luật, phải nghiêm trị phạm tội, nhưng giao dịch ngầm nhiều lắm.

Thậm chí có trường hợp lãnh đạo không thể tránh thì đành nhịn đau làm ra hành động thí xe giữ tướng, sau đó trả thù nhân viên phá án, chuyện này cũng không phải hiếm lạ gì.

Cho nên từ xưa đến nay vẫn có câu “Hình không áp dụng cho đại phu, lễ không dùng cho thứ nhân”, cũng có cách nói “Vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân.”

Nhưng theo căn bản mà nói, câu trước phản ánh sự thật cuộc sống, câu sau là lừa gạt dân chúng.

Theo đáy lòng, Vân Hải Sinh cũng không nguyện ý bởi vì một chút chuyện mà rước lấy phiền toái, đi đắc tội Hà Cương Dung thân là ủy viên trung ương, phải biết rằng hắn tuy rằng là thường vụ thành ủy kinh thành, cán bộ phó tỉnh bộ cấp nhưng ngay cả một ủy viên dự khuyết trung ương còn chưa phải, lấy cái gì so với chính bộ cấp ủy viên trung ương Hà Cương Dung?

Nếu trong tình hình chung, án như vậy chỉ cần là không có mạng người vậy thì hắn trực tiếp trả về, căn bản không cần để ý tới, không phải là phong nguyệt tranh giành tình nhân sao, cũng không phải là chuyện gì lớn lao sao phải tốn thời giờ?

Nhưng hiện tại không giống, đã có người của cục cảnh vệ trung ương nhúng tay, vậy thuyết minh vụ án này khẳng định bất thường, đây là điểm mà Vân Hải Sinh lo lắng nhất.

Sợ là sợ, bản thân con của Hà Cương Dung đắc tội người nào, chính hắn cũng không rõ ràng, cho nên mới gặp phải chuyện phiền toái này. Phải biết rằng cục cảnh vệ trung ương luôn luôn phi thường tuân thủ quy củ, rất ít khi ỷ vào thân phận đặc biệt để ức hiếp người.

Bọn họ xuất thủ, vậy nói lên có lý do không thể không xuất thủ.

“Thật sự là đau đầu a......” Nghĩ đến đây, Vân Hải Sinh day day thái dương.

Cục cảnh vệ trung ương cố nhiên không dễ chọc, nhưng Hà Cương Dung cũng không phải là quả hồng mềm có thể để người tùy tiện vuốt ve nha.

“Làm sao vậy, lão Vân?” Một vị bạn rượu bên cạnh thấy vậy hiếu kỳ hỏi.

“Gặp phiền toái.” Chuyện này không phải cái gì cần giữ bí mật, Vân Hải Sinh kể qua một lượt, sau đó còn nói thêm,“Kinh thành luôn luôn có vẻ phức tạp, nhìn như là một vụ án nhỏ nhưng không biết sau lưng liên lụy ra bao nhiêu đại nhân vật.”

“Anh cũng đừng có oán thán, nếu không có như thế, vậy vị trí phó tỉnh bộ cấp như thế nào có thể rơi xuống đầu?” Vị bạn rượu cười ha hả.

“Tôi gấp muốn chết, anh còn có tâm tư chê cười, vậy cũng kêu là bạn!” Vân Hải Sinh nhất thời có chút buồn bực nói.

Vân Hải Sinh trong lòng rất rõ ràng, chuyện này phải nhanh chóng giải quyết kín đáo, nếu không một khi Hà Cương Dung biết được, tất nhiên sẽ ra tay, đến thời điểm đó thì sẽ lâm vào bị động .

Nhưng thế nào mới có thể xử lý tốt quan hệ hai bên, không đắc tội bên nào? Điều này quả thực khó khăn.

“Kỳ thật, chuyện này cũng dễ làm.” Vị bạn rượu cười xong liền nghiêm túc nói với Vân Hải Sinh.

“Nga? Nói nghe một chút.” Vân Hải Sinh cau mày hỏi.
Bình Luận (0)
Comment