Quan Môn

Chương 1109

Quyền khai thác cùng xuất khẩu đất hiếm? Khẩu vị Diệp Khai rất lớn a!” Ngày kế tiếp, đồng chí Hồng Chính đang ở trong văn phòng thảo luận với người phụ trách ngân hàng trung ương, nghe được tin tức từ bên phía Diệp Tử Bình liền ngạc nhiên nói.

“Diệp Khai? Con trai của đồng chí Diệp Tử Bình?” Người phụ trách kia nghe xong hỏi lại.

Đồng chí Hồng Chính gật gật đầu nói,“Trong tay cậu ta có một số vàng, tôi muốn thu hồi thì cậu ta nói ra điều kiện như vậy.”

“Vậy trực tiếp thu hồi là được.” Thống đốc Ngân hàng trung ương nói,“Tin tưởng Diệp lão cùng đồng chí Tử Bình cũng không khả năng ngăn cản chuyện này.”

“Không có đơn giản như vậy, số vàng này là của Nam Cung Kinh Hồng .” Đồng chí Hồng Chính lắc đầu nói,“Muốn đánh chủ ý lên số vàng này có rất nhiều nhưng không ai dám mở miệng, bởi vì chuyện này cần phải tự nguyện. Nếu bị người ta bắt lấy nhược điểm thì không thể nào nói nổi.”

“Nguyên lai là vàng của Nam Cung thế gia, vậy thì không dễ rồi.” Thống đốc Ngân hàng trung ương nghe xong, lại hỏi,“Như vậy có quan hệ gì với Diệp Khai, chẳng lẽ hắn là Nam Cung thế gia chủ?”

“Quan hệ giữa Diệp Khai cùng Nam Cung Kinh Hồng rất tốt, , nghe nói Nam Cung Kinh Hồng cố ý đem số vàng này tặng cho hắn.” Đồng chí Hồng Chính hồi đáp.

“Một khi đã như vậy, trực tiếp cùng Diệp Khai liên hệ không phải được rồi thôi, cho dù là có mấy trăm kg, cho dù là một hai tấn vàng, quốc gia ra mặt thu mua cũng là có thể , như vậy không ai có thể nói gì.” Thống đốc cũng rất hứng thú.

“Cũng không phải là một hai tấn vàng. Đó là trên một trăm tấn vàng.” Đồng chí Hồng Chính lắc đầu nói.

“Trên...... Trăm tấn?!” Thống đốc Ngân hàng trung ương nghe xong, nhất thời có chút cứng họng.

Khó trách ngay cả đồng chí Hồng Chính cũng tích cực như vậy, nguyên lai là trên trăm tấn vàng a!

“Theo tin tức chúng ta có được thì gần một trăm năm mươi tấn vàng.” Đồng chí Hồng Chính gật đầu nói,“Sản lượng vàng trong nước không thể nâng lên, nên cần dự trữ số lượng lớn. Vì thế chúng ta rất chú ý tới số vàng này. Chỉ là xuất xứ số vàng này rất mẫn cảm, có khả năng số tài phú mà năm xưa quân Nhật xâm lược lưu lại khi cướp bóc các quốc gia Đông Nam Á. Nếu xử lý không tốt thực dễ dàng khiến cho chúng ta rước lấy một ít phiền toái.”

“Thì ra là thế.” Thống đốc Ngân hàng trung ương nghe xong, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Đối với vấn đề bảo tàng năm đó quân Nhật lưu lại, rất nhiều người cũng không xa lạ. Chỉ là nhiều năm đã qua, cũng đã phát hiện ra một số kho tàng lớn nhỏ nhưng vẫn còn chưa thấy qua số lượng vàng lớn như vậy.

Có người nói, lúc ấy quân Nhật lợi dụng quân hạm đem số vàng này về nước đã bị máy bay của Mĩ quốc đánh đắm, cũng có người nói, số vàng này được vận chuyển đến Ngoại Mông, chôn dấu thật sâu, còn có người nói, số vàng này rơi xuống tay người Mĩ.

Thậm chí còn có người nói, gia tộc Lý thị của Tân gia pha chiếm được số vàng này nên sau thế chiến thứ hai từ một quốc gia đảo nhỏ nhanh chóng phát triển lên, trở thành một trong bốn con rồng nhỏ của Á châu.

Nhưng bây giờ mới thấy đó đều chỉ là tin đồn, số vàng này thực chất rơi vào tay Nam Cung Kinh Hồng. Khó trách gần nửa thế kỷ vẫn không có tin tức gì.

Nếu thật sự là vậy thì số vàng này nằm trong tay tư nhân còn hơn là trong tay quốc gia. Nếu không mấy quốc gia Đông Nam Á từng bị quân Nhật xâm lược chắc chắn sẽ tìm tới cửa để đòi.

“Nói như vậy, Diệp Khai đòi quyền khai thác cùng xuất khẩu đất hiếm vẫn là có vẻ thích hợp .” Thống đốc Ngân hàng trung ương liền phân tích,“Nếu việc này làm xong, chúng ta cùng Nam Cung Kinh Hồng coi như trao đổi. Số vàng này đổi lấy quyền khai thác và xuất khẩu đất hiếm. Nếu không vô duyên cớ có được số vàng lớn như vậy cũng khó nói.”

“Lời tuy như thế, nhưng nhân mã các phương diện đều như hổ rình mồi.” Đồng chí Hồng Chính nhíu mày nói.

Ông rất rõ, trên trăm tấn vàng, trong mắt ai cũng là miếng thịt béo thật lớn. Nếu có thể cắn một miếng cũng đủ cho bản thân tiêu giao mấy đời, cho dù là một số quản lý tầng trung cũng không thể ngoại lệ.

Cho nên, phải như thế nào xử lý tốt vấn đề này, quả thật là làm người ta đau đầu .

“Nhưng vấn đề đất hiếm cũng không phải dễ dàng đồng ý.” Đồng chí Hồng Chính nghĩ tới điều kiện của Diệp Khai, không khỏi đau đầu.

Về đất hiếm, trong tay đồng chí Hồng Chính cũng không thiếu tư liệu, nhất là tình huống một số tài nguyên chiến lược trong nước, bao gồm các kim loại quan trọng với công nghiệp quân sự và dân dụng, vấn đề phân phối tài nguyên này…đối với ông không có gì là bí mật.

Vì cái gì hệ thống tên lửa Patriot của Mĩ quốc có thể dễ dàng bắn rơi tên lửa Scud?

Vì cái gì tầm bắn của xe tăng M1 của Mỹ không quá chênh lệch với tầm bắn của xe tăng T-72 nhưng thứ trước lại đến sớm hơn, hơn nữa còn chuẩn xác hơn?

Vì cái gì máy bay f-22 có thể đạt tới tốc độ siêu âm?

Giải pháp cho mỗi vấn đề nêu trên chính là đất hiếm.

Hệ thống tên lửa Patriot có thể dễ dàng phá huỷ tên lửa Scud, chính là trong hệ thống của nó sử dụng bốn kg vật liệu từ dùng cho hệ thống ngắm bắn điện tử, vật liệu này chế tạo từ đất hiếm.

Về phần nói tốc độ siêu âm của f-22 có được từ động cơ mạnh mẽ và thân máy bay bền chắc, vật liệu chế tạo đều sử dụng một lượng lớn đất hiếm.

Tỷ như nói ngăn động cơ f119 của máy bay đều sử dụng đất hiếm chế tạo. Nếu không ở tốc độ cực lớn như vậy sẽ đốt cháy động cơ.

Nếu nói trước kia trong nước còn chưa coi trọng đối với vấn đề khai phá cùng ứng dụng đất hiếm thì qua kỳ tích quân sự mà người Mỹ biểu hiện qua chiến tranh vùng Vịnh, về năng lực khống chế phi đối xứng đều khiến cao tầng cảm thấy khiếp sợ.

Theo ý nghĩa nhất định, đúng là đất hiếm thành tựu hết thảy.

Trước đó, đại bộ phận đất hiếm đều được trong nước bán đi với giá rẻ.

Vì nguyên nhân như thế, vấn đề khai thác đất hiếm cũng có nguy hiểm thật lớn. Ngày càng nhiều quốc gia cùng thế lực quân sự vì mong muốn có được năng lực khống chế phi đối xứng mà tham gia vào cuộc đua tranh đoạt và nghiên cứu đất hiếm.

Đại lục có số lượng dự trữ đất hiếm đứng đầu thế giới, theo lý cần nghiêm khắc hạn chế khai thác đất hiếm, đồng thời hạn chế xuất khẩu .

Trên thực tế, chính phủ đại lục cũng bắt đầu nhận ra vấn đề này.

Vào ba năm trước đây, đất hiếm đã được xếp vào loại quặng quốc gia bảo hộ.

Từ chính sách bảo hộ đất hiếm thì đã định ra cơ quan chuyên môn, ổn định chính sách sản xuất, quốc gia khống chế tổng thể. Dù là nghành dầu mỏ cũng không được coi trọng như vậy.

Nhưng thành tựu của công nghiệp khai thác đất hiếm qua vài thập niên, trên cơ bản còn dừng lại ở mức độ bán vãi tài nguyên.

“Trên thực tế, tôi cũng rất bất mãn đối với chuyện bán vãi tài nguyên đất hiếm.” Đồng chí Hồng Chính tỏ vẻ nói,“Ở các quốc gia phát triển đều coi đất hiếm là tài nguyên chiến lược, khống chế chặt chẽ. Chúng ta thì nhiều lúc coi như thương phẩm bình thường đổi lấy ngoại hối.”

Đại lục là quốc gia duy nhất trên thế giới có thể cung ứng đại lượng đất hiếm có cấp bậc bất đồng và chủng loại phong phú. Có thể nói những năm gần đây, đại lục luôn mở rộng cánh cửa cung ứng cho thế giới.

Làm như vậy kết quả chính là thúc đẩy một số thế lực nước ngoài đẩy mạnh công tác nghiên cứu chế tạo ra càng nhiều vũ khí công nghệ cao.

Vô luận nói từ phương diện nào, đồng chí Hồng Chính cũng không thể cảm thấy cao hứng.

“Nhưng chúng ta cũng có băn khoăn, nếu bên chính phủ hạn chế xuất khẩu đất hiếm, như vậy sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn trên quốc tế, cũng không bài trừ một số thế lực nước ngoài mượn danh mục này cấm vận.” Đồng chí Hồng Chính nói,“Cho nên, quyết tâm nan hạ a!”

“Một khi đã như vậy , đơn giản đem quyền khai thác cùng xuất khẩu đất hiếm đều tư hữu hóa cũng là một chuyện tốt.” Thống đốc Ngân hàng trung ương nghe xong, liền có chút đăm chiêu nói.

Một khi đất hiếm đã thành tư hữu hóa, vậy trong tương lai rất dài thì khai thác hay xuất khẩu không có bao nhiêu liên hệ với quốc gia.

Về phần nói Diệp Khai muốn hạn chế xuất khẩu, vẫn là đề cao giá, vậy không có vấn đề gì với quốc gia.

“Đây là chuyện tốt, nhất cử lưỡng tiện.” Nghĩ tới điểm này, thống đốc ngân hàng trung ương nói với đồng chí Hồng Chính.

“Ha ha, tôi cũng hiểu được, chỉ để xem những người khác nghĩ như thế nào .” Đồng chí Hồng Chính cười cười nói,“ Đầu cuộc họp thường vụ tôi sẽ đề cập tới, để xem mọi người ý kiến như thế nào.”

Trên thực tế, từ lúc thủ tướng Vân bị bệnh nằm viện thì trên cơ bản rất ít trở về chủ trì công tác, sự vụ của quốc vụ viện trên cơ bản đều là đồng chí Hồng Chính một tay thao tác. Cho nên chỉ cần trong thường vụ cục chính trị không phản đối gì lớn thì chuyện này có thể tiến hành.

Quả nhiên, vào hội nghị buổi trưa của thường vụ cục chính trị, đồng chí Hồng Chính liền đưa ra chuyện này.

“Tình hình khai thác đất hiếm có vẻ hỗn loạn, quốc hữu quặng tuy rằng là chủ thể, nhưng một mình khai thác cũng có vấn đề nghiêm trọng. Số lượng đất hiếm xuất khẩu rất lớn hàng năm cũng chỉ thu về chừng một triệu Mĩ kim, tình huống thực làm người ta lo lắng.” Đồng chí Hồng Chính tỏ vẻ nói,“Cho nên tôi rất đồng ý với ý kiến của đồng chí Diệp Khai đổi số vàng lấy quyền khai thác quyền cùng xuất khẩu đất hiếm, chẳng những làm dự trữ vàng của chúng ta thêm phong phú, để chúng ta có thể giải quyết rất nhiều vấn đề lửa sém lông mày, đồng thời cũng có thể đủ đem công nghiệp đất hiếm tiến hành quy phạm hoá, giải quyết tồn tại các phương diện.”

Nghe xong đồng chí Hồng Chính phát biểu, các ủy viên và thường vụ có các biểu tình khác nhau, bắt đầu nghĩ đến chuyện này.
Bình Luận (0)
Comment