Quan Môn

Chương 1116

Tuổi của Thôi Thanh Văn cũng không xem như quá lớn, bốn mươi tuổi lên tới cán bộ cấp sở, công tác ở mặt trận thống nhất Đông Sơn gần hai mươi năm, có thể nói là kinh nghiệm phong phú, ở vị trí phó chủ nhiệm cũng đã năm năm , đúng là thời điểm thích hợp đề bạt.

Chỉ là đột nhiên bị thị ủy đề danh vào vị trí chủ nhiệm, Thôi Thanh Văn trong lòng vẫn là cảm thấy có chút ngoài ý muốn .

Làm cán bộ cấp sở, Thôi Thanh Văn ít nhiều cũng gầy dựng mạng lưới quan hệ của mình, nhưng trong chuyện này thì tác dụng của mạng lưới quan hệ không phải rất lớn.

Bởi vậy sau khi tin tức truyền ra, Thôi Thanh Văn liền cảm thấy có chút không yên, vừa hy vọng đột phá lại vừa lo lắng.

Dù sao, chỉ cần không phải được tỉnh ủy đồng ý, ra văn kiện chính thức thì ý của thị ủy sợ là bị phủ định.

Đương nhiên, đại đa số thường ủy thị ủy, nhất là cả bí thư, thị trưởng đều đồng ý thì phân lượng đề cử là rất nặng, thông thường tỉnh ủy sẽ không có ý kiến phản đối.

Nhưng tình huống hiện giờ có vẻ mẫn cảm, nhất là trước đó chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết đề cử Mã Phi Minh không thành, Khâu phó bí thư mới tới ra sức phản đối đề cử của thị ủy, như vậy tỉnh ủy có thể thuận lợi thông qua đề cử của thị ủy Đông Sơn hay không vậy rất khó nói.

Bất quá tin tức trên quan trường luôn truyền rất nhanh, theo đạo lý thì nội dung họp thường ủy phải được giữ kín nhưng chỉ cần qua trưa thì liền biến thành ai ai cũng biết.

Đối mặt với đồng nghiệp hoặc là các bằng hữu chạy tới tỏ vẻ chúc mừng, Thôi Thanh Văn chỉ có thể cười cho qua chuyện, đồng thời lại tỏ vẻ chính mình hoàn toàn không biết tình hình, cũng không rõ ràng ý của cấp trên, chuyện sau này còn rất khó nói.

Sau khi trở về nhà, vợ hắn cũng chạy tới ngồi bàn luận.

“ Anh đã là phó chủ nhiệm được bốn, năm năm nay rồi, tuy rằng không phải thường vụ , nhưng là tư lịch tuyệt đối đã đủ.” Vợ hắn nói,“Thị ủy vẫn rất có mắt nhìn người, biết anh là người của công việc.”

“Chỉ biết làm việc thật sự còn chưa đủ.” Thôi Thanh Văn nói,“Anh ở mặt trận thống nhấ đã hai mươi năm, chuyện như vậy cũng đã gặp qua. Kỳ thật anh chưa hề nghĩ tới mình sẽ lên chủ nhiệm, giờ lại được thị ủy điểm danh, quả thật có chút ngoài ý liệu .”

Trong mắt của Thôi Thanh Văn, chưa nói là tỉnh ủy muốn chỉ định chủ nhiệm từ trên xuống dưới, ngay trong mặt trận thống nhất cũng có hai đối thủ cạnh tranh cường lực, đều có quan hệ rất tốt. Trước kia hắn chưa từng nghĩ qua mình có cơ hội thành chủ nhiệm.

Tuy rằng chỉ là một cán bộ cấp phó ban nhưng chủ nhiệm Ủy ban mặt trận thống nhất theo thường lệ sẽ vào bộ máy thường ủy thị ủy, vì thế đây là một cán bộ cấp phó ba có hàm kim lượng rất cao. Hơn nữa căn cứ kinh nghiệm, nếu địa phương có chuyện gì, ví như Đông Sơn tự thì cơ hội để chủ nhiệm Ủy ban mặt trận thống nhất đi xuống chủ trì đại cục cũng rất nhiều.

Một khi đã có kinh nghiệm như vậy, về sau muốn tiến thêm một bước, cơ hội liền dễ dàng hơn.

Nói tóm lại, đây là một cơ hội lên chức phi thường khó được.

“Nếu chuyện còn chưa chắc chắn thì anh định chạy tới Mộc bí thư không?” Vợ nhắc nhở Thôi Thanh Văn.

“Chuyện này, khó mà nói.” Thôi Thanh Văn do dự một chút nói,“ Thời gian Mộc bí thư đi vào Đông Sơn cũng không dài. Hơn nữa lại là nữ lãnh đạo, có chút phương diện vẫn có vẻ cố kỵ. Bất quá anh nghe nói lần này ý kiến của Diệp thị trưởng rất trọng yếu, nếu không có cậu ấy tỏ thái độ trong thường ủy thì chuyện này chưa chắc đã rơi vào đầu anh, phải biết rằng hiện tại trưởng ban tổ chức Lâm Kế Văn có quan hệ rất gần với Diệp thị trưởng.”

“Vậy anh tới chỗ Diệp thị trưởng cũng có thể.” Vợ hắn nói.

“Bí thư cùng thị trưởng đều là đại thần, bên nào nặng nhẹ thật khó mà nói.” Thôi Thanh Văn có chút khó xử gãi đầu nói,“Dựa vào một đầu lại đắc tội với đầu kia, thật sự là khó nắm chắc.”

Nếu ở một thành phố bình thường, bí thư cùng thị trưởng luôn phân biệt rõ ràng đại diện cho hai thế lực. Nhưng tình huống ở Đông Sơn lại khá mập mờ, hơn nữa giữa Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai là ai chiếm ưu thế thì người ngoài quả thật không rõ.

Cho dù là Thôi Thanh Văn đảm nhiệm phó chủ nhiệm ủy ban trong thị ủy cũng không nhìn thấu phương diện này. Bởi vây mà hắn đắn đo chưa thể chọn lựa.

“Nhưng nếu anh không tỏ thái độ rõ ràng cũng không được.” Vợ nhắc nhở,“Làm cỏ đầu tường thì không ai tiếp nhận anh.”

“Đúng vậy, đây cũng là vấn đề thực tế.” Thôi Thanh Văn gật đầu nói.

Trên quan trường, dây dưa giữa các loại lực lượng quá mức phức tạp, cá nhân muốn sinh tồn trong hoàn cảnh lớn này nhất định phải dựa vào đại thụ, bên dưới ít nhất cũng phải có vài bạn tri kỷ có thực lực tương đương, cùng nắm tay tiến lên. Nếu cứ dựa vào chủ nghĩa anh hùng thì sớm muộn gì sẽ bị người kéo xuống.

Thôi Thanh Văn biết phong hiểm quan trường nên trong lòng lúc này phi thường rối rắm.

Hắn cũng lo lắng, nếu lúc này biểu hiện quá mức rất dễ khiến cho người khác phản cảm. Nếu như Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai đột nhiên có cái nhìn về hắn vậy thì tiếp theo không dễ làm việc.

Huống chi, hiện tại chưa biết còn có thể thông qua một cửa tỉnh ủy kia.

“Nói cách khác, trước hết tĩnh tâm đã?” Thôi Thanh Văn suy nghĩ một hồi rồi thấy động không bằng tĩnh.

Tình huống này, làm càng nhiều thì cơ hội phạm sai lầm càng nhiều, bình ổn mới là thỏa đáng.

Bất quá ngay vào lúc hắn vừa mới quyết định thì có điện thoại đánh lại.

“Xin chào, tôi là Thôi Thanh Văn, xin hỏi là......” Thôi Thanh Văn tiếp điện thoại, còn tưởng rằng lại là người nào chúc mừng , bất quá lập tức đổi giọng,“A, là Đường thư ký, chào anh, xin hỏi có chỉ thị gì?”

Nói chuyện một hồi, buông điện thoại xuống, Thôi Thanh Văn sững sờ ngồi kia, nghi hoặc nói với vợ,“Kỳ quái , Diệp thị trưởng muốn dẫn anh lên tỉnh.”

“Nga?” Vợ hắn nghe xong cũng há miệng,“Chuyện gì vậy?”

“Theo thư ký của Diệp thị trưởng nói là lần này lên tỉnh để quyết định chuyện nhận chức.” Thôi Thanh Văn nói, trong lòng cũng không quá tin tưởng Diệp Khai lại đem hắn đi làm chuyện này.

Bình thường mà nói, nếu như bên thị ủy đã có ý kiến nhất trí, hơn nữa làm đề nghị lên tỉnh thì sẽ không động tĩnh gì, chờ tỉnh có ý kiến phản hồi.

Trong thời điểm này, nếu đương sự có suy nghĩ gì thì tự nhiên là có thể chạy đến tỉnh tìm quan hệ .

Thôi Thanh Văn thật không ngờ đến chuyện Diệp Khai tự thân mang theo hắn lên tỉnh, hơn nữa muốn quyết định chuyện của hắn.

Chẳng lẽ nói, Mộc bí thư không hề suy nghĩ về chuyện này?

Thôi Thanh Văn không rõ tình huống bên trong, nhưng hắn biết nếu Diệp Khai công khai đem hắn lên tỉnh vậy thì bên Mộc Uyển Dung chắc chắn là biết, nếu không sẽ không đồng ý chuyện này.

“Thật sự là lúc càng không hiểu ......” Thôi Thanh Văn thở dài nói.

“Dù sao, tôi cảm thấy đây là chuyện tốt.” Vợ hắn cân nhắc rồi nói,“Diệp thị trưởng dẫn anh lên tỉnh vậy xác xuất thành công khẳng định là lớn hơn anh tự đi.”

Tiếp đó cô lại nhắc nhở,“Em gom tiền trong nhà đại khái chừng hơn mười vạn. Lần này anh lên tỉnh mang hết cả đi, thanh thủ làm cho xong chuyện.”

“Đó là tiền xây nhà cho cha, sao em lại lấy?” Thôi Thanh Văn nghe xong, lập tức liền nhíu mày nói.

“Hiện tại quan trong nhất không phải chuyện nhà cửa mà là vị trí của anh.” Vợ hắn lập tức nói,“ Nếu anh có thể thành công lên vị trí chủ nhiệm Ủy ban mặt trận thống nhất, vậy thì cả nhà rạng rỡ, lúc đó lo gì chuyện nhà cửa?”

“Em......Em đang cổ cũ anh làm tham quan a......” Thôi Thanh Văn nghe xong, có chút khóc cười không xong.

“Không trông cậy vào anh làm tham quan, có thể ở thời điểm mấu chốt hỗ trợ người trong nhà cũng đủ rồi.” Khẩu vị của vợ hắn thật ra không lớn.

Thôi Thanh Văn nghĩ rằng, nếu chỉ nói như vậy thì không gì khó. Dù sao đã là cán bộ cấp ban thị ủy thường ủy thì bao nhiêu người muốn nịnh bợ, khi đó dù kinh doanh gì cũng là tiền thể chế, mọi việc đều dễ dàng.

Cho dù là đến lúc đó, chỉ cần hắn hơi để lộ ra một chút ý tứ thì người ta sẽ tự động giải quyết chuyện, càng không nói chuyện hắn quan tâm.

Đây đại khái chính là động lực lớn nhất để mọi người cầu tiến chức vị.

Quan viên liêm khiết như nước quả thật là có, lại còn không ít. Nhưng quan viên tham hủ như mực tự nhiên cũng là có, số lượng cũng không ít, nhưng số lượng nhiều nhất là loại màu xám, không phạm vào tội nghiêm trọng nhưng cũng có lợi dụng chức quyền mưu lợi nhỏ.

Nước quá trong ắt không có cá, người thẳng quá thì gãy, đây là quy luật tự nhiên.

Sáng sớm hôm sau, Thôi Thanh Văn vừa tới trụ sở đã thấy Diệp Khai.

Diệp Khai cũng không có nói thêm cái gì vô nghĩa, trực tiếp sắp xép xe, tổng cộng có bốn chiếc xe, mọi người cũng không chậm trễ, nói qua vài câu rồi xuất phát thẳng đến tỉnh thành mà đi.

Thôi Thanh Văn nhìn cảnh vật không ngừng lui về sau ngoài của sổ xe, tuy rằng cũng nghĩ đến sau khi lên tỉnh sẽ xử lý chuyện thế nào nhưng vẫn cảm thấy bất an.

Có thị trưởng trẻ tuổi như Diệp Khai thay hắn ra mặt, chuyện này dĩ nhiên là có chỗ dựa.

“ Chắc là chuyện lần này cũng thuận lợi thôi.” Thôi Thanh Văn nghĩ thầm.
Bình Luận (0)
Comment