Quan Môn

Chương 1120

“Chiến tích?” Trần phó bí thư nghe xong, nhất thời có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới Diệp Khai lại nói như vậy.

Đồng chí Hồng Chính ngồi ở một bên nghe bọn họ ý kiến cũng ngạc nhiên.

Ở trong mắt rất nhiều người, hai chữ chiến tích nghe có vẻ mang sắc thái nồng đậm quan trường, vừa nhắc đến nói là nhạy cảm. Bởi vậy Diệp Khai nói chuyện này ảnh hưởng đến chiến tích của hắn khiến cho rất nhiều người không cho là đúng.

Tuy rằng từng quan viên đều hy vọng chính mình lập nên chiến tích nhưng ngoài miệng sẽ không bao giờ nhắc tới, nếu không sẽ rất ngu ngốc.

Chiến tích này nọ, chỉ vào lúc cấp trên đề bạt mới lấy ra so sánh, bình thường vẫn nên khiêm tốn.

Về phần nói chính mình há mồm ngậm miệng chiến tích gì thực không quá thích hợp, làm cho người ta có cảm giác ngươi làm quan chỉ để thăng quan phát tài. Tuy rằng chuyện này là ý tưởng chân thật của đại đa số bọn quan viên nhưng nói ra vẫn thấy ngu xuẩn. Đây rõ ràng là động cơ không đúng đắn, ngươi phải nói làm người dân phục vụ mới đúng nha.

Trần phó bí thư nghĩ chuyện này, ngoài miệng nói,“Chiến tích hay không chiến tích không phải là chuyện chúng ta nên cân nhắc. Chuyện chúng ta phải làm chính là một lòng phát triển kinh tế, làm cho dân chúng ngày một tốt, làm cho tổ chức lớn mạnh, làm cho dân tộc phục hưng, làm cho quốc gia cường thịnh.”

“Trần phó bí thư nói cố nhiên đúng, một khi đã như vậy càng phải coi trọng chiến tích của mình.” Diệp Khai lập tức chặn lại,“Cái gọi là chiến tích, chính là chỉ lãnh đạo cán bộ thực hiện chức trách bản thân để giành được thành tích. Chúng ta làm lãnh đạo cán bộ, gánh vác kỳ vọng tổ chức cùng nhân dân chờ mong, ở nhiệm kỳ chăm chỉ công tác làm ra cống hiến, lưu lại chiến tích, đây là những gì mà một lãnh đạo cán bộ có tâm huyết phải theo đuổi, đồng thời cũng là một phẩm chất đạo đức mới để đánh giá cán bộ. Chẳng lẽ Trần phó bí thư có kiến nghị khác với chuyện này?”

Hắn giảng giải đạo lý lớn một phen như vậy, Trần phó bí thư nghe xong cũng không chỉ ra được sơ hở nào, chỉ phải nói một câu.“Không có. Nhưng là......”

“Nhưng là rất nhiều lãnh đạo cán bộ khi nhắc đến chiến tích liền cảm thấy không nên nói ra, nguyên nhân là cái gì?” Diệp Khai hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, nguyên nhân là cái gì?” Trần phó bí thư quả thật rất muốn biết, ý tưởng chân thật của Diệp Khai là cái gì, ông ta rất muốn biết, vị cán bộ trẻ tuổi cấp trưởng ban này sẽ giải thích ra sao về vấn đề này .

“Đây là bởi vì, rất nhiều cán bộ vì kiên trì chiến tích nên đã đi trật khỏi con đường chân chính!” Diệp Khai nghiêm chỉnh vạch điểm này,“Đúng là bởi vì như thế, cho nên mọi người mới ngại nói đến hai chữ chiến tích.”

Dựa theo cách nói của Diệp Khai, hai chữ chiến tích giống như tiểu thư, đồng chí, bị xã hội này bẻ cong, mất đi ý nghĩa ban đầu của nó.

“Nói nghe một chút.” Quả nhiên,đồng chí Hồng Chính cảm thấy hứng thú đối với cách nói của Diệp Khai.

Muốn nói khai phóng tư tưởng, làm việc quyết đoán, tư duy cơ trí thì đồng chí Hồng Chính quả thật là lãnh đạo tương đối hiếm thấy trong đảng. Nhất là phản ứng tức thời của ông phi thường nhạy bén. Bởi vậy ông vừa nghe Diệp Khai nói vậy liền cảm giác được phương diện này tựa hồ là có một chút nội dung có thể khai thác.

“Làm quan tạo phúc nhất phương, đây là đạo làm quan đã có từ xưa.” Diệp Khai chậm rãi nói,“Làm cán bộ lãnh đạo của đảng, đối với cổ huấn như vậy tự nhiên có thể nghiệm khắc sâu hơn. Nguyên nhân vì như thế, cán bộ của đảng chúng ta, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo đều cố gắng làm ra sự nghiệp, sáng tạo một phen công trạng trong nhiệm kỳ của mình, mưu cầu lợi ích cho dân chúng, theo đuổi lý tưởng làm quan của mình.”

Mọi người nghe xong, gật gật đầu, đều cảm thấy cách nói này của Diệp Khai không có vấn đề gì, nhưng trong lòng cũng rất tò mò, nếu hắn chỉ nói nhiều như vậy vậy thì thực ra cũng chưa giải quyết vấn đề gì.

Diệp Khai hiển nhiên còn có lời muốn nói , hắn nói tiếp,“Phải làm nói, làm đảng viên, đặc biệt cán bộ lãnh đạo trong đảng thì nên theo đuổi như vậy. Nhưng vì lập chiến tích mà nên theo đuổi chiến tích như thế nào? Đối mặt với vấn đề này, cũng không phải từng đảng viên, từng cán bộ lãnh đạo đều rõ ràng , hoặc là nói cái nhìn đều chính xác .”

“Đối với nhận thức vấn đề này cũng liên quan đến nhận thức về chiến tích xem. Nhận thức về chiến tích có chính xác, có không chính xác, cũng có thập phần sai lầm .” Diệp Khai nói,“Chúng ta không khó nhìn đến, có một số cán bộ lãnh đạo bởi vì trong suy nghĩ thiếu chính xác mà làm ra rất nhiều chuyện vô bổ, hao tài tốn của. Cách làm này nghiêm trọng xâm hại lợi ích căn bản của nhân dân quần chúng, cũng nghiêm trọng ảnh hưởng hình tượng của đảng cùng chính phủ. Nguyên nhân vì như thế, cán bộ lãnh đạo các cấp phải kiên trì lập công vì đảng, chấp chính vì dân, tạo ra chiến tích vững chắc.”

Diệp Khai nói hơn nửa tiếng về phương diện này, tuy rằng hắn lấy dẫn chứng xác đáng khiến người nghe cảm thấy hấp dẫn, thiếu chút quên đi mục đích tới đây hôm nay nhưng sau đó thư ký đồng chí Hồng Chính đi vào nhắc nhở đã không còn nhiều thời gian.

Trần phó bí thư lúc này đã gần như bị Diệp Khai làm cho hoa mắt, nghĩ không ra Diệp Khai tuổi còn nhỏ như vậy mà đã nói về lý tưởng cực kỳ thoải mái. Ông ta cảm thấy váng hết cả đầu, còn chưa nói đến chính sự nên vội vàng khỏa lấp,“ Diệp thị trưởng, thời gian của đồng chí Hồng Chính phi thường quý giá, tôi đề nghị anh tranh thủ thời gian nói vào chính sự.”

“Đây là chính sự thôi.” Diệp Khai bị ngắt lời hiển nhiên cảm thấy khó chịu, liếc Trần phó bí thư, ho khan một tiếng nói,“Tôi nói một hồi như vậy là muốn chỉ ra cho các anh là nhận thức về chiến tích của các anh đã trật rồi.”

“Cái gì, nhận thức về chiến tích của chúng ta đã trật?!”

“Nói gì vậy, như thế nào mà hắn có tư cách giáo huấn người khác?!”

“Lời trẻ con nói xằng!”

Diệp Khai vừa nói như vậy, mọi người nhất thời liền nhao nhao phản đối.

Nguyên bản những người này tới đây, đại bộ phận đều là bị Diệp Khai bắn pháo trúng nên không có ấn tượng tốt gì đối với hắn. Lúc này lại nghe Diệp Khai thuyết giáo nửa ngày, nếu không phải cố kỵ có đồng chí Hồng Chính ở đây, bản thân Diệp Khai còn trẻ nhưng đã là cán bộ cấp ban nên e ngại thế lực đằng sau thì chắc đã triển khai quần ẩu.

Nhưng lúc này Diệp Khai công nhiên chỉ trích bọn họ nhận thức sai về chiến tích khiến bọn họ không thể ngồi xem. Chuyện này là vấn đề phải trái, không chấp nhận được nửa điểm hàm hồ.

Nếu không thể phản kích được chỉ trích của Diệp Khai vậy thì bọn họ hôm nay ra khỏi cửa sẽ cảm thấy không yên.

“Chúng ta phát triển kinh tế, kéo gdp phát triển, điểm nào không đúng ?” Trần phó bí thư đầu tiên phản bác nói,“ Đồng chí Diệp Khai nói vậy là không có nguyên tắc, không có đạo lý , chúng tôi không thể nhận.”

“Quỵt nợ không trả, chính là không đúng.” Diệp Khai trả lời vô cùng sắc bén, lập tức vạch ra chỗ sao,“Các anh phát triển kinh tế là đúng nhưng cố ý dung túng thiếu nợ không trả, gắp lửa bỏ tay người, dùng tỉnh bạn làm đá kê chân, chỉ lo phát triển bản thân, tổn hại lợi ích người khác, đây là rắp tâm hiểm ác ! Đây không chỉ là vấn đề nhận thức sai chiến tích mà trong lòng cũng đen!”

Diệp Khai nắm giữ chính nghĩa, dù ngươi có thiên biến vạn hóa, bên mình nắm chặt lấy điểm bọn họ quỵt nợ không trả đủ để khắc địch chế thắng. Về phần nói cái gì đạo lý lớn, chỉ cần nói ra quỵt nợ không trả, lập tức có thể kết luận nhân phẩm đối phương không tốt.

Song phương giương thương múa kiếm, bắn pháo vào đối phương.

Đồng chí Hồng Chính nghe xong một trận cũng không còn kiên nhẫn nghe bọn họ, nói,“Về chuyện này, bên nào cũng nói mình có lý, rốt cuộc ai có lý, còn muốn xem toàn cục.”

“Đúng, đúng.” Trần phó bí thư nghe xong, lập tức liền gật đầu đồng ý nói,“ Đồng chí Hồng Chính nói đúng, phải xem toàn cục, phải có cái nhìn đại cục!”

Tiếp theo Trần phó bí thư nói,“Cả nước tổng thể, hết thảy xem đại cục! Phát triển kinh tế vùng duyên hải là chính sách trọng yếu nhất của quốc gia, làm cho một bộ phận giàu lên trước, kéo theo những người khác. Như vậy giai đoạn hiện nay, chúng ta hy sinh lợi ích một bộ phận, để cho một bộ phận phát triển trước cũng là nhìn vào đại cục . Đồng chí Diệp Khai có tầm nhìn quá nhỏ, không nghĩ đến đại cục, chuyện này bất lợi với sự phát triển của đồng chí. Anh còn trẻ, phải có càng nhiều tích lũy mới có thể trưởng thành.”

“Trần phó bí thư nói nghe ra có vẻ có đạo lý, nhưng trên thực tế chỉ là một chiều, căn bản không thể đứng vững.” Nếu đổi là người bình thường thì sớm đã bị luận điểm này đánh bại nhưng Diệp Khai là ai a, hắn tự nhiên có cái nhìn đại cục lâu dài hơn, bởi vậy lập tức liền phủ định quan điểm đối phương.

“Đại cục, cái gì là đại cục? Tôi mời Trần phó bí thư nói cho chúng ta nghe.” Diệp Khai đập bàn hỏi.

“Vừa rồi đồng chí Hồng Chính cũng nói, quan niệm toàn cục, cả nước tổng thể để cho vùng duyên hải dẫn đầu giàu có, chính là đại cục lớn nhất hiện tại của chúng ta.” Trần phó bí thư hồi đáp, hắn nghĩ rằng, có đại kỳ này chống đỡ, Diệp Khai không thể nói gì.

“Sai!” Ai biết Diệp Khai lập tức liền phủ định quan điểm của hắn, trực tiếp vạch ra,“Trần phó bí thư thực làm cho tôi thất vọng, đại cục chúng ta chính là lợi ích căn bản của nhân dân quần chúng! Khó trách anh nhận thức sai về chiến tích, tôi còn cảm thấy khó hiểu, giờ mới thấy không lạ, anh ngay cả tôn chỉ của đảng cũng ném sang một bên, khó trách không có cái nhìn đại cục !”

“Ách?!” Không riêng gì Trần phó bí thư, ngay cả mọi người nghe xong cũng biến sắc, thầm nói Trần phó bí thư đúng là vẫn xem nhẹ Diệp Khai, lỡ miệng liền bị Diệp Khai tóm được chỗ hở.
Bình Luận (0)
Comment