Quan Môn

Chương 1167

“Ân, ách?” Diệp Khai nghe xong, đầu tiên đồng ý theo thói quen, đến khi kịp phản ứng thì kinh ngạc .

Hai cha con Sở Vân Tùng cùng Sở Tĩnh Huyên cũng tương tự, không biết lão gia tử có ý tứ gì?

Nói chung, với tầng thứ hào môn đại trạch như bọn họ thì có một số chuyện rất coi trọng. Dù Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên đã đính hôn nhưng ngủ lại trong nhà cũng không quá thỏa đáng.

Ở bên ngoài, hai người như thế nào không quan trọng, nhưng trở về nhà cần phải có cái quy củ. Nếu không để người ngoài nhìn thấy sẽ đàm tiếu.

Lão Sở gia cùng lão Diệp gia tuy rằng không sợ chuyện này nhưng cũng không muốn để người đời chê trách.

Bình thường Diệp Khai tới đây đều ở lại một hồi rồi đi. Giờ Sở lão gia tử chủ động bảo hắn lưu lại qua đêm, thật đúng là chuyện hiếm lạ.

“Ma Cửu là một tên hồ đồ, đến tuổi này còn không biết tiến thối, ông lo ông ta thẹn quá thành giận, gây bất lợi cho cháu.” Sở lão gia tử híp mắt nói với Diệp Khai,“Nhiều năm thế này, lão già kia cũng tích góp từng tí một nhân mạch, không thể khinh thường.”

Ma Cửu? Diệp Khai sửng sốt, hắn không có bao nhiêu ấn tượng với cái tên này.

Đại nhân vật trong nước thật sự là nhiều lắm, nhất là thế hệ từ lúc kiến quốc đến giờ thì từng thế hệ của họ, cộng với môn sinh bằng hữu cộng lại đủ con số kinh người.

Tuy rằng bình thường vị tất có thể đủ nhìn ra khác biệt phương diện này, chỉ khi nào xảy ra chuyện thì quan hệ mới được lôi ra, đây là sự phiền toái rất lớn trong nước.

Với kiến thức của Diệp Khai, nhiều lắm chỉ có ấn tượng với một số lãnh đạo đương nhiệm, thêm vào hậu nhân của một số đại nhân vật, còn lại thì không thể quản nhiều đến vậy.

“Ma Thái Hướng là ủy viên dự khuyết trung ương vào thời kiến quốc, đáng tiếc nhiều năm như vậy vẫn không thể chính thức.” Sở Vân Tùng cũng biết qua về chuyện này.

“Thật đúng là chưa nghe nói qua.....” Diệp Khai lắc lắc đầu, tỏ vẻ mờ mịt không biết.

“Tuy rằng không thành đạt nhưng nhiều năm như vậy, Ma Cửu cũng được coi là có vai vế, không làm được đại sự nhưng gây khó khăn thì không thành vấn đề, nhất là người này rất nhỏ mọn, trừng mắt tất báo.” Sở lão gia tử nói,“Liễu Ứng Long là do bọn họ nâng lên, trong tay bọn họ nắm đến bốn ủy viên trung ương, cháu đánh rớt ủy viên dự khuyết bộ chính trị như vậy, ông ta không tìm cháu liều mạng mới là lạ.”

“Trong kinh thành thì ông ta có thể gây nên bao sóng gió?” Diệp Khai không quá để ý.

Sở Vân Tùng cũng vậy, dù sao đây là kinh thành, thế lực khắp nơi hội tụ không giả, nhưng người có năng lực xuất động nhân thủ số đông hành động chỉ có vài người. Ra ngoài tỉnh còn có thể được nhưng trong kinh thành thì không mấy ai có gan.

“Tóm lại cháu phải cẩn thận.” Sở lão gia tử tuy rằng đưa ra vấn đề này, nhưng cũng không cảm thấy Ma Cửu thật sự dám ra tay, với tình huống bình thường thì cảnh vệ Diệp Khai đủ để ứng phó.

Lại càng không muốn nói, xe của Diệp Khai chống được đạn, ngay cả súng máy cũng có thể chịu một hồi.

Bất quá Diệp Khai vẫn coi trọng lời của Sở lão gia tử nói, dù sao có thể nắm trong tay bốn ủy viên trung ương cũng đã thuyết minh thế lực Ma Cửu không nhỏ, phải biết rằng trong cả nước cũng chỉ hơn hai trăm ủy viên trung ương mà thôi, huống chi ông ta còn nâng đỡ được cả một ủy viên dự khuyết cục chính trị, chỉ xui xẻo mới bị Diệp Khai đánh rớt.

Đối với nhân vật như vậy, cũng không thể chỉ nhìn xuất thân năm đó không cao mà khinh thị ông ta.

Diệp Khai sau khi rời khỏi Sở gia đại trạch thấy bên ngoài còn có vài người đứng đợi, chắc là chưa gặp được Sở Vân Tùng thì chưa cam lòng. Cho dù đêm nay không có cơ hội thì ngày mai lại có, ít nhất cũng có một cái lịch hẹn.

Xe một đường xuống núi đều thực thuận lợi.

Trên đường không có bao nhiêu xe, ngẫu nhiên có một xe đi ngược chiều, nhìn biển số cũng biết không phải tầm thường.

Bất quá suy nghĩ một chút cũng không có gì lạ, ngay cả Sở lão gia tử cũng ở trên này thì dĩ nhiên đây là bảo địa hợp phong thủy với đám quý nhân, chính cái gọi là lui tới vô bạch đinh, người bình thường thật sự là không có điều kiện hưởng thụ này đãi ngộ .

Xe sau khi xuống núi thì trên đường có hai khúc quanh, qua một mảnh rừng rậm thì có chuyện xảy ra.

Phía trước có giăng giới tuyến cảnh giới màu vàng, còn có dấu hiệu bên giao thông.

Ước chừng bảy tám người đang lăng xăng bên đó, có hai chiếc xe thi công đang chiếu đèn sáng rực.

Bên Diệp Khai xuống xe hỏi thăm mới biết phía trước có đường sụt, xe không qua được nên muốn đi phải lui lại rồi theo đường rẽ, chừng qua một km đường nhỏ.

Nguyên bản đường nhỏ này bỏ không, vài năm nay cũng không tu sửa lớn, chỉ có thể chạy tương đối mà thôi. Xe cộ phần lớn không qua đường này, chỉ có khách du lịch mới qua đó.

“ Muốn sửa xong đường cũng phải hơn hai giờ sau .” Đám công nhân nói.

Nói thật, nếu có thể sửa xong đường sụt trong hai tiếng đã là rất nhanh. Đây cũng vì liên quan đến chuyện đi lại của nhiều đại nhân vật trên núi mà thôi.

Nếu bình thường thì hai ngày có thể xử lý vấn đề này đã là rất tốt.

“Vậy đi đường nhỏ đi, dù sao cũng không dài hơn bao nhiêu.” Diệp Khai suy nghĩ một chút rồi nói.

Xe dọc theo đường nhỏ tiếp tục chạy đi, nhưng sắp đến điểm cuối thì xảy ra vấn đề.

Đường phía trước đã bị phá hỏng, căn bản là không qua được.

Nhìn ước chừng đến vài trăm tấn đá vụn đổ ở phía trước, mọi người không nói được câu gì.

“ Đâu cũng có chuyện à, quay lại thôi.” Cam Tĩnh càu nhàu nói,“Cũng không biết bên giao thông làm ăn kiểu gì mà đường sụt nhiều thế.”

Tuy rằng nói quay đầu trở về dễ dàng nhưng sang bên kia cũng phải chờ hai giờ, đó còn phải nói đám công nhân kia giữ lời.

“Vậy trở về đi.” Diệp Khai cũng không có cách gì, xe hắn không phải máy bay, đối mặt với núi thì chỉ có thể quay đầu.

Sớm biết như vậy còn không bằng ở lại Sở gia đại trạch, nhưng giờ chuyện đã đến nước này thì cũng không nên nói gì.

Xe quay đầu trở về được chừng nửa đường thì phát hiện vấn đề.

Trên đường có hai ba cây đại thụ to mấy vòng ôm nằm lăn lóc.

“Cảnh giới.” Lý Hải thấp giọng phân phó.

Tất cả mọi người không phải người mù, trong vài giây đều đã rút súng ra tay. Cam Tĩnh thậm chí lấy súng bắn tỉa ra, kính ngắm lập lòe trong đêm tối.

Chỉ nhìn trên đường xuất hiện đại thụ chặn đường là biết có người cố ý. Nhất là nhìn cây đại thụ cách chỗ trồng xa hơn mười mét thì biết không thể tự nhiên.

“Hỏa lực trinh sát, mọi người phân công thăm dò.” Lý Hải đánh vài cái thủ thế, ra lệnh cho mọi người.

Trong lúc này nếu ở lại trong xe sẽ trở thành bia ngắm bắt mắt, nếu đối phương nắm giữ vũ khí hạng nặng thì dĩ nhiên không cần ngắm cũng bắn chuẩn, cho nên ở lại trong xe là ngu ngốc.

Tuy rằng nói xe của Diệp Khai bền chắc nhưng so ra dày kém xe tăng bọc thép.

“Dùng pháo sáng.” Diệp Khai đề nghị.

Trong khung cảnh tối tăm như vậy, chung quanh lại là rừng cây, nếu không quan sát tốt thì lao ra cũng chỉ làm bia ngắm.

Đám Lý Hải hiểu ý, sau đó hạ kính xe ném ra hơn mười viên pháo sáng.

Hơn mười viên pháo sáng chiếu rõ hoàn cảnh chung quanh.

Ánh sáng rực rỡ khiến mắt người tạm thời mờ đi, bọn họ trong xe quan sát quả thật thấy chung quanh có bóng người chớp động.

“Hay thật, có mấy chục người mai phục tại nơi này!” Cam Tĩnh có chút kinh ngạc nói.

Đám người kia bị ánh sáng đạn pháo kích thích, có người ôm mặt nhảy dựng, hiển nhiên không phải là người quân đội nên chưa quen.

Nương cơ hội này, mọi người liền xông ra ngoài, hai ba người một tổ hỗ trợ cho nhau ghìm súng bắt đầu chiếm cứ địa hình có lợi. Hai cây đại thụ vừa rồi giờ không còn là chướng ngại, ngược lại còn là chỗ để mọi người ẩn thân.

Thân cây thô to hoàn toàn có thể chống đỡ được đại bộ phận đạn.

Đám Lý Hải đều là dân trong nghề, nhanh chóng tản ra vào vị trí hiểm yếu, lúc này thỉnh thoảng lại có thể nghe được tiếng động lạ trong rừng cây, thậm chí cũng có người trúng đạn phát ra tiếng hô.

“Ba ba......” Trong tay đối phương cũng có súng, nghe tiếng rất nhỏ, chính là thứ mà đặc công sử dụng, không chiếm được ưu thế gì trước mặt đám Diệp Khai.

Sau đó thì bên Diệp Khai lâm vào hoàn cảnh xấu, đạn dược mang theo trên xe không nhiều, đối phương lại đông, một khi bên họ hết đạn thì đối phương đã có thể chiếm cứ thượng phong.

Bất quá ngay sau đó, Diệp Khai liền chú ý tới, đối phương tựa hồ có mấy người bắt đầu hành động.

Thân thủ mấy người này rất cao, có thể xông qua màn đạn mà không hề bị thương.

“Cao thủ!” Bên Diệp Khai chấn động, thầm nói gặp phải phiền toái rồi.
Bình Luận (0)
Comment