Quan Môn

Chương 118

Tuy Diệp Khai vẫn còn nghi kỵ với sức chiến đấu của quân đội, nhưng cũng không muốn nói thêm chuyện gì về vấn đề này.

Mặc dù nhị lão gia tử là thủ trưởng thực quyền của Quân ủy, cũng không cách nào làm được hoàn toàn nắm giữ lấy toàn thể quân đội. Trong quân đội thực sự có chủ nghĩa phe phái cát cứ thịnh hành, các phương diện thế lực luôn tự có vòng tròn của chính mình trong quân, mặc dù từ trên xuống dưới thúc đẩy cải cách, cũng sẽ gặp phải lực cản cực lớn, huống chi là việc kiến thiết quân đội hiện đại hóa thúc đẩy ra phản cảm, thậm chí trong cao tầng còn chưa thể đạt thành ý kiến nhất trí.

Ở trong ấn tượng của Diệp Khai, hòa bình quật khởi khó khăn trùng trùng điệp điệp, bất kỳ một quốc gia cường đại nào đều khó có khả năng không đi con đường khuếch trương đối ngoại, chỉ có điều trước kia đại quốc khuếch trương là mở mang bờ cõi, chinh phục vũ lực, mà bây giờ là xâm lược kinh tế, chiếm lĩnh thị trường, thủ đoạn so sánh mà nói thì hòa hoãn hơn rất nhiều, nhưng thực chất vẫn là giống nhau, cũng là vì lợi ích tập đoàn cướp lấy lợi nhuận phong phú.

Nói thí dụ như nước Mỹ, buôn bán vũ khí tạo ra lợi ích cực lớn, đã thúc đẩy quân Mỹ không ngừng khuếch trương đối ngoại biến thành động lực chủ yếu, cho nên mới có hãng dao cạo râu Gillette nương theo quân Mỹ viễn chinh Châu Âu, cho nên mới có hãng Cocacola miễn phí cung cấp thức uống cho căn cứ quân sự Mỹ, nương theo mà đến là chiến tranh lũng đoạn chiếm lĩnh thị trường địa phương, cùng với tài phú kếch xù nhập túi.

Ở trong nước, bởi vì các phương diện hạn chế, cũng không hình thành tập đoàn tư nhân lũng đoạn súng ống đạn dược, cho nên mọi người ở trong phương diện này cũng không có được bao nhiêu động lực, chỉ dựa vào việc thay đổi trang phục hoặc tiêu hao vật dụng hàng ngày mà tạo ra hiệu quả cùng lợi ích, không đủ làm người động tâm, cho nên cũng không có những tập đoàn lợi ích có thể thúc đẩy quân đội chủ động tiến tới kiến thiết hiện đại hóa quân đội, mà quân đội bởi vì chính vấn đề của bản thân mình, từ trước tới nay luôn lo lắng bị chèn ép trong đấu tranh chính trị, cho nên cũng sẽ không chủ động đi gánh chịu trách nhiệm về phương diện phát triển này.

Dần dà, một đội quân thiết huyết hùng sư đã bị xem thường, thậm chí cũng có truyền thông ngoại quốc từng nói, đơn thuần dùng lực lượng hải quân mà nói, quân lực của nước cộng hòa thậm chí còn không bằng mấy tiểu quốc chung quanh, đừng nói gì tới những nước như Nhật Hàn.

Lời này tuy làm người sau khi nghe được trong nội tâm luôn cảm thấy thật buồn nôn, càng không ít người chuyên bình luận về quốc túy mỉa mai, nói là tự mình đánh giá thấp quân lực của nước cộng hòa, chúng ta có đạn hạt nhân, có tàu ngầm, còn có tên lửa xuyên lục địa gì gì đấy, lên được trời, đi xuống biển, vượt xa những nước nho nhỏ có thể so sánh tới.

Nhưng có thể đoán chừng trong lòng đại đa số người thậm chí còn có nghi kỵ về điều này, ngoại trừ đạn hạt nhân, tàu ngầm, tên lửa xuyên lục địa ra, chúng ta còn có thứ gì có thể kéo được ra ngoài hay sao?

- Một trận chiến tranh vùng Vịnh, đánh tỉnh rất nhiều người ah!

Nhị lão gia tử có chút cảm khái nói.

Trước khi cuộc chiến tranh vùng Vịnh nổ ra, rất nhiều người vẫn xem trọng Iraq, hùng binh cả triệu, võ trang của Xô Viết cung cấp, đạn đạo Scud, còn có tinh nhuệ chi sư nổi danh trong mấy chục năm chinh chiến, lẽ ra muốn dùng lực lượng này quét ngang vùng Trung Đông cũng không thành vấn đề, chí nguyện to lớn của họ là trở thành bá chủ Trung Đông, đem thế lực phương Tây đuổi đi ra.

Bên phương diện nước Mỹ là sân khách tác chiến, vì giải cứu nhân dân Kuwait chịu khổ, mạo hiểm tính mạng phái ra ba hàng không mẫu hạm, từ xa xôi vạn dặm vượt biển để thực hiện hành động cảnh sát cứu vớt thế giới.

Kết quả chiến tranh vượt qua dự đoán của mọi người, Iraq cơ hồ không hề tổ chức được một lần chống cự nào có hình có dáng, ngoại trừ bắn được vài viên đạn đạo nhưng còn bị đối phương đánh rơi, hệ thống phòng không đã bị lập tức đánh tàn, bộ đội dưới mặt đất cũng bị thất bại tơi bời, một đường trốn thẳng về Baghdad.

Một trận "Sa Mạc Phong Bạo", cải biến thật nhiều ý nghĩ của thật nhiều nhà quân sự, thời đại quân đội tin tức hóa đã tiến đến.

Trong nước nhằm vào một loạt vấn đề này sinh ra thảo luận cũng thật nhiều, bên trong quân đội cũng là như thế.

Chỉ là giai đoạn hiện tại cao tầng chủ trương gắng sức thực hiện khẩu hiệu hòa bình quật khởi, kiến thiết quân đội hiện đại hóa tuy đang gian nan thúc đẩy nhưng không thấy hiệu quả, lực lượng hải không vẫn là yếu điểm của nước cộng hòa, thiếu tiền đương nhiên là một phương diện, phong tỏa kinh tế cũng là một nguyên nhân bên trong, nhưng trọng yếu nhất vẫn là trong đầu mọi người vẫn còn chưa cảm giác được mình đã tụt lại lạc hậu phía sau, tư tưởng vẫn còn luôn suy nghĩ quân đội của lão tử có thể quét ngang thiên hạ, người Mỹ cũng phải nhượng bộ lui binh mà thôi.

- Quân đội không ra chiến trường luôn thật đáng buồn, năm đó đối phó với người bên ngoài quân đội nước cộng hòa vẫn liên tục bị nhục, một đời tướng lãnh trẻ tuổi lại không tài năng, các binh sĩ lại thiếu khuyết kinh nghiệm chiến đấu, kết quả thương vong thảm trọng, cuối cùng không thể không dùng lão tướng ra trận, mới xem như hòa nhau được một ván.

Nhị lão gia tử nhớ tới chuyện cũ, không khỏi có chút thổn thức nói.

- Người Mỹ ở phương diện này làm việc rất khá, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, phương diện kinh phí ngược lại không cần lo lắng, có trận chiến để đánh thì có lợi nhuận, hơn nữa còn là do người khác xuất tiền túi. Một cuộc chiến vùng Vịnh đánh xuống, quân đội nhận được rèn luyện, kỹ thuật nhận được kiểm nghiệm, vũ khí cũng hoa lệ phô bày một phen, những trùm tài phiệt buôn vũ khí nhét tiền đầy túi, cuối cùng vẫn do Kuwait cùng người Nhật Bản trả tiền, còn có sự tình nào thoải mái hơn như thế sao?

Diệp Khai nắm chặt tay tán thán nói.

Nhị lão gia tử cũng nói:

- Trong trang bị cao cấp tuy chúng ta vẫn nắm chặt thật nhanh, chỉ là ở phương diện hiện đại hóa vũ khí thông thường làm không đủ sức, bây giờ nhìn lại thật sự là một sai lầm.

Lê thúc xen lời vào:

- Chúng ta không có trận chiến để đánh, vũ khí thông thường tự nhiên chỉ cần duy trì là được, không có thị trường thiết thực, dĩ nhiên sẽ không có động lực sáng tạo nghiên cứu, vấn đề này xác thực làm người vô cùng đau đầu.

- Kỳ thật vấn đề chủ yếu vẫn là so sánh về lực lượng hải không, ngay cả những nước quanh thân mà chúng ta còn không sánh bằng, đến lúc đó một khi nổi lên xung đột lớn, lấy cái gì đến chống cự?

Diệp Khai vạch ra vấn đề quan trọng nhất:

- Người Mỹ hoành hành ngang ngược toàn thế giới, còn không phải bởi vì lực lượng hải không của người ta cường đại, chuyên môn chơi trò ngoại cảnh tác chiến, không cần lo lắng mình bị người đánh đó sao? Cho nên lần này cháu đầu tư kiến thiết nhà máy đóng tàu cỡ lớn gần Minh Châu, chính là mong thay đổi loại tình huống này, ít nhất chúng ta cũng phải có được vài hàng không mẫu hạm xuất hiện đi?

- Nói dễ vậy sao.

Nhị lão gia tử lắc lắc đầu nói:

- Trước kia hải quân tư lệnh lão Lưu cũng từng đề cập qua chuyện này, còn chuyên môn đến nước Mỹ khảo sát mẫu hạm, lúc ấy người Mỹ cũng cảm thấy rất hứng thú, còn cân nhắc cung cấp điều kiện thuận lợi cho chúng ta, chỉ là về sau xảy ra đột biến, quan hệ đôi bên biến thành cương cứng, chuyện này đã bị bỏ qua một bên. Trọng yếu nhất chính là đầu tư cực lớn, một chiếc mẫu hạm lại giá trị tới gần mười tỷ, quốc gia thật sự không đủ sức.

- Không làm cũng không được, hiện tại không làm, chẳng lẽ đợi tới hai mươi năm sau?

Diệp Khai bỗng nhiên đứng lên, mở tung tấm màn che phủ bản đồ trong phòng nhị lão gia tử, có chút kích động dùng ngón tay chỉ vòng quanh, nói:

- Nơi này nơi này liên tục bị ồn ào, nơi này nơi này cũng không chịu an phận, không ngừng khiêu khích. Nơi này còn có tại đây, còn có chỗ này, nhìn quanh khắp nơi, còn có nơi nào được yên tĩnh nữa sao?

Diện tích hơn vạn dặm, từ đông bắc tới tây nam, Diệp Khai chỉ dọc theo bản đồ, thật sự không có nơi nào mà không tồn tại tranh chấp.

- Đúng vậy a…

Nhị lão gia tử xoa xoa thái dương, ngữ khí có chút kích động nói:

- Hiện tại còn không quyết đoán, chẳng lẽ đem vấn đề ném cho đám con cháu hai mươi năm sau? Nói như vậy còn muốn Diệp Tương Khôn ta đây làm gì dùng?

Còn muốn Diệp Tương Khôn làm gì dùng?

Loạn trong giặc ngoài, thân là người phụ trách thực quyền Quân ủy nhị lão gia tử rốt cục hô lên âm thanh trong lòng mình.

Thời gian thế lực truyền thống trong quân kỳ thật cũng không được sống thoải mái.

Sau khi bên phe phái quan viên văn nhân nhập vào trung ương, lực lượng quân đội vẫn luôn bị áp chế, năm đó đồng chí Phương Hòa đối với đại thế quốc tế có được phán đoán hoàn toàn chính xác tinh chuẩn, nhận định trong hai mươi năm sẽ không phát sinh chiến tranh lớn, quốc gia tập trung tinh lực làm kiến thiết kinh tế, để cho quốc gia trở nên phú cường, lại để sinh hoạt của dân chúng đạt được cải thiện.

Điều phán đoán này hoàn toàn chính xác, cường đại, tình hình thực tế xác thực cũng như thế, hôm nay sinh hoạt của dân chúng đã được cải thiện, sinh hoạt tốt hay không chỉ cần so sánh với những quốc gia khác là có thể nhìn thấy thật rõ ràng.

Nhưng theo quyền lực chuyển giao, thanh âm những quan chức quan văn càng lúc càng thêm mạnh mẽ trong trung ương, đối với vấn đề kiến thiết quân đội cũng ngày càng không để trong lòng, hơn phân nửa là ôm ấp ý định duy trì hiện tại, đối với việc kiến thiết lực lượng hải không càng là như vậy, không nỡ tiêu tiền, đồng thời cũng lo lắng đề cao quân phí sẽ đả kích những quốc gia khác, sẽ dẫn dắt ra một vòng thi đua mới, cùng với việc bị người Mỹ bắn ngược.

Điểm suy nghĩ này cũng không thể nói là sai lầm, làm việc thi đua trong quân bị nhất định là không thể được, Xô Viết vốn cường đại đến như vậy, cũng không phải đã bị người Mỹ làm vỡ rồi? Nước cộng hòa nhất định không thể giẫm vào vết xe đổ của bọn họ.

Càng nghĩ trong nội tâm nhị lão gia tử cũng chỉ thấy còn một biện pháp có thể dùng.

- Tiểu Khai, cháu đã dám ở chung quanh thành phố Minh Châu kiến tạo căn cứ đóng tàu cỡ lớn, vậy ông hỏi cháu, rốt cục cháu có bao nhiêu tài chính có thể dùng?

Ánh mắt nhị lão gia tử sáng ngời nhìn Diệp Khai dò hỏi.

- Nếu không làm ảnh hưởng tới kế hoạch đầu tư của cháu, thì có khoảng hai trăm triệu đô la có thể thuyên chuyển, nếu trì hoãn thêm hai năm, chờ sau khi đầu tư của cháu hiệu quả, vài tỷ đô la cũng chỉ là cọng lông mà thôi.

Diệp Khai cũng không tiếp tục giấu diếm, đem của cải của mình hơi thấu lộ cho nhị lão gia tử nghe một chút.

- Lần trước đầu tư kỳ hạn giao hàng dầu thô lại lời được nhiều tiền như vậy? Truyện được copy tại Truyện FULL

Nhị lão gia tử cùng Lê thúc nghe xong đều có chút khiếp sợ.

Mặc dù bọn họ biết Diệp Khai có thể kiếm tiền, nhưng không nghĩ tới buôn bán lời nhiều tới như vậy.

Nhưng sau khi biết được rõ tình huống, trong nội tâm nhị lão gia tử cũng làm ra quyết đoán:

- Nhân sinh một người luôn nên làm vài chuyện đại sự, tiền do cháu chi ra, người thì ông sẽ tìm cho cháu, lấy người bên xưởng đóng tàu Hắc Hải đưa về, nghĩ tới đủ chống đỡ một xưởng đóng tàu quy mô đi. Cháu nói rất đúng, hiện tại nên bắt tay nghiên cứu chế tạo mẫu hạm rồi, nếu không hai mươi năm sau, lấy gì bảo vệ vạn dặm hải cương của chúng ta đây?

Ngừng một chút, nhị lão gia tử liền quyết định nói:

- Ông cảm thấy chẳng có gì giỏi lắm, vì thúc đẩy việc này, cho dù ông sớm dỡ xuống chức vụ phó thủ trưởng Quân ủy lại có gì là không thể?

Diệp Khai nghe xong ngẩn ngơ, không nghĩ tới nhị lão gia tử quyết tâm lớn như thế, vì thúc đẩy việc này, thậm chí vị trí nóng nhất trong quân đội cũng chịu nhường ra.

Phó thủ trưởng Quân ủy, người phụ trách thực tế của quân đội, cái giá này quả thật là rất lớn.

Nhị lão gia tử thật không hổ là lão tướng, tình cảm ái quốc thật sự không phải là đám quan chức văn nhân có khả năng so sánh bằng.

Bình Luận (0)
Comment