Quan Môn

Chương 183

Nhân sinh là một quá trình từ thỏ trắng tiến hóa thành lão sói xám, lại đến lão hồ ly...

- Tri thức tựa như nội y, không nhìn thấy nhưng rất quan trọng.

Xong được chuyện huyện Cổ Khúc, Chung Ly Dư rốt cục thở dài một hơi, mà Diệp Khai cũng hiểu được gần đây Dư tổng thật sự cực khổ nên đề nghị nàng theo mình trở lại thành phố Minh Châu nghỉ ngơi vài ngày.

Giằng co cả đêm, sáng nay Dư tổng thần thái sáng láng, kéo Diệp Khai cùng đi dạo phố.

Diệp Khai căm thù tận xương tủy đối với loại chuyện này, cho rằng đây là hành vi lãng phí nhân sinh nghiêm trọng nhưng Dư tổng cứ kèo nhèo mãi nên đành đồng ý, ngược lại Lê Ngũ lại tỏ ra hứng thú nên cả ba người dung dăng trên phố.

Thành phố Minh Châu vẫn có mấy dãy phố buôn bán đông đúc, ba người cùng nhau đi tới, cười cười nói nói.

Chỉ có điều Diệp Khai liền tranh thủ quán triệt cho các nàng một số luồng tư tưởng không phải chủ lưu khiến hai cô gái không thể hiểu.

- Nhị thiếu gia tuy nói cũng có đạo lý nhưng quá thô tục, rất không phù hợp với địa vị thân phận của anh. Lê Ngũ kháng nghị:

- Anh tốt xấu cũng là hồng sắc tam đại, hạt giống đỏ tương lai, cần phải làm đại sự, ít nhất lúc nói chuyện cần cân nhắc, mang tính triết lý một chút.

Diệp Khai cười ha hả, bước đi đầu tiên.

- Dư tổng, cô thấy tôi nói có lý không?

Lê Ngũ thấy Diệp Khai lên trước thì quay sang hỏi Chung Ly Dư.

- Em nên gọi chị là chị chứ.

Chung Ly Dư vừa cười vừa nói.

- Quen đi theo Nhị thiếu gia mất.

Lê Ngũ cười xòa.

Trước đó vài ngày, Diệp Khai có cảm giác Chung Ly Dư cần hộ vệ cứng nên có ý bảo nàng nhận Lê Ngũ làm em gái. Bởi vậy nên quan hệ giữa hai cô gái này đã đổi khác. Diệp Khai cũng có ý định để cho Lê Ngũ ở luôn bên cạnh Chung Ly Dư.

Bên Hoa Đông Thần Vận còn đang dang dở nhưng sẽ có ngày cất cánh trở thành căn cứ chế tạo hàng không mẫu hạm. Bên cận vệ sẽ do đám Lê Đại phụ trách công ty bảo an, thân phận của Lê Ngũ cũng rất quan trọng.

Chỉ là Diệp Khai cũng không có ý định để choLê Ngũ tham gia quá nhiều vào sự vụ trong công ty bảo an, càng coi trọng an toàn của Chung Ly Dư hơn.

Con gái dạo phố cũng chưa chắc mua đồ, chỉ là trời sinh các nàng rất hiếu kỳ, gặp thứ gì mới cũng sán lại sờ mó, hỏi han.

Bất quá sau khi đi dạo qua hai con phố thì trong tay hai người vẫn có thêm mấy cái túi.

Đang muốn lúc trở về, chỉ thấy bên kia có dán thông báo tuyển người, nhìn kỹ là thông báo tuyển dụng của Hoa Đông thần vận.

- Dư tổng, bên em hoạt động ở đây lúc nào vậy?

Diệp Khai nhìn có chút kinh ngạc hỏi.

- Giờ công ty có nhiều nhân tài kỹ thuật nhưng nhân tài quản lý quá ít, cho nên mấy ngày trước em bảo người sang bên đây thông báo tuyển dụng, không ngờ hôm nay lại gặp phải.

Chung Ly Dư cũng hiểu được chuyện này có chút thật trùng hợp.

Diệp Khai sờ cằm, trong lòng tự nhủ cũng không cần để mắt đến vấn đề này.

Mục đích cuối cùng của việc thành lập Hoa Đông thần vận là vì chiến lược hàng không mẫu hạm. Tuy cũng có thiết kế chế tạo tàu dân sự nhưng chỉ là tạm thời. Nhưng dù thế nào thì cũng cần tới đội tàu dân sự nên phải bổ sung nhân sự phù hợp.

Nói như vậy thì nhân tài bán hàng và quản lý cũng rất cần thiết, cũng may Chung Ly Dư nhìn xa, sớm bắt tay chuẩn bị nhân lực về phương diện này. Bằng không mà nói thì dựng nhà máy lên lại không có người làm được việc.

- Đã đụng phải, vậy thì đi qua xem sao.

Lê Ngũ chưa từng thấy qua hoạt động thông báo tuyển dụng nên hào hứng nói.

- Qua xem cũng được chứ sao.

Diệp Khai cũng không phản đối, dù sao dạo cả buổi, nghỉ một lát cũng tốt.

Bên cạnh bảng thông báo tuyển dụng có một văn phòng đăng ký, tổng cộng có sáu người phụ trách, có không ít người đang điền vào bản khai. Một người phụ trách kiểm tra bằng cấp, người thứ hai phỏng vấn trực tiếp, hai người sau điều tra thêm một số vấn đề, hai người cuối cùng quyết định danh sách sơ tuyển.

Tiền lương khởi điểm của Hoa Đông thần vận tương đối cao nên dù điều kiện hà khắc nhưng số người đăng ký vẫn rất nhiều. Chỉ có điều đại bộ phận bị loại vì bằng cấp không đạt tiêu chuẩn, sơ tuyển còn lại được mấy chục người.

Bất quá có một một số người trẻ tuổi bị loại đang tụm lại để trao đổi kinh nghiệm.

- Sao cậu cũng bị loại ra rồi?

Một thanh niên nhìn một bản lý lịch của người khác, thở dài vẻ ngạc nhiên.

Diệp Khai đi qua, thấy lý lịch của người này quả thực ưu tú đến mức làm cho rất nhiều người tự thẹn không bằng, đủ các bằng khen, học bổng nhưng lại bị trượt khiến mọi người đều ngạc nhiên:

- Tiêu chuẩn tuyển dụng là gì?

Người tốt ngiệp ưu tú ủ rũ nói:

- Người ta nói với tôi là ưu tú như vậy sợ lưu không được. Sợ tôi không được vài ngày đã xuất ngoại rồi thì phí đi một danh nghạc.

- Hắc, xem ra anh quá ưu tú cũng không nên tìm việc làm ah!

Mọi người nhao nhao cảm khái.

Còn có hai vị là bạn học cùng tới tuyển dụng, kết quả cũng bị loại ra rồi.

- Mĩ nữ phụ trách thông báo tuyển dụng kia có mắt như mù, nhìn không ra sở trường của tôi!

Đồng học Giáp bất bình nói.

- Người ta kiến thức rộng rãi, sao nhìn không ra sở trường của cậu? Chỉ có điều, người ta cảm thấy sở trường của cậu còn chưa đủ.

Đồng học Ât nhìn xuống dưới hạ bộ bạn học, cười lạnh nói.

Đồng học Giáp sững sờ, sau đó di ngón giữa xuống, cười chế giễu:

- Chẳng phải cậu cũng đồng dạng?

Đồng học Ât không chút hoang mang đáp:

- Tại sao mình cũng như cậu? Cậu không nghe người ta nói gì với mình sao?

- Nói như thế nào?

Đồng học Giáp hỏi.

Đồng học Ất hắng giọng:

- Mgười ta nói, miếu nhỏ không chứa Đại Bồ Tát!

Diệp Khai nghe xong, lập tức cười ha hả trong lòng tự nhủ đám người này múa mép khua môi thực hay

Bất quá lúc này lại có một cô gái chừng mới trên hai mươi đi ra, nhìn rất thanh tú, vẻ mặt tức giận nói:

- Cái gì, ngay cả lse cũng không biết, vậy thông báo tuyển dụng làm gì?

Diệp Khai nghe xong, lập tức hứng thú.

Lse là học viện chính trị kinh tế Luân Đônn, sáng lập tại 1895 năm, vào năm 1900 trở thành một thành viên trong liên minh đại học Luân Đôn.

Học viện chính trị kinh tế Luân Đôn cùng Oxford đại học, Cambridge, học viện công quốc gia, học viện Luân Đôn xưng là g5, thuộc về nhóm đại học tinh hoa không những của Anh mà còn trên cả thế giới.

lse có tới 16 người đoạt giải Nobel, có ảnh hưởng rất lớn tới chính trị, kinh tế, xã hội toàn cầu.

Theo như Diệp Khai biết, về sau lse đột nhiên chiêu sinh một số người của đại lục, số lượng không nhiều lắm, vừa tốt nghiệp đã được các tập đoàn cướp lấy. Không ngờ hôm nay gặp được một người, lại còn là cô gái, kết quả lại bị cự tuyệt, đúng là khiến người thổn thức.

Vì vậy Diệp Khai liền liếc mắt với Chung Ly Dư, ý bảo nàng lưu cô gái kia lại để hỏi xem sao.

Chung Ly Dư mỉm cười, bước tới chỗ cô gái kia.

Hình tượng của nàng quá tốt, rất dễ dàng nói chuyện với cô gái đã tốt nghiệp lse.

Diệp Khai nhún vai, đang định đi đến thì thấy một thanh niên hùng hổ bước ra:

- Cái gì, còn yêu cầu kinh nghiệm. Lúc trước Gia Cát Lượng làm Long Trung cũng cần kinh nghiệm đâu. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Diệp Khai nghe xong cười một tiếng, trong lòng tự nhủ xem ra lần thông báo tuyển dụng này có chút không thành công.

Bất quá hắn cũng biết, trong nước làm thông báo tuyển dụng mới chỉ ban đầu, chưa có kinh nghiệm, mới tham khảo nước ngoài nên chưa chắc đã phù hợp trong nước. Điều này còn cần thời gian.

Chung Ly Dư rất nhanh nói chuyện xong với cô gái kia, hai người cùng bước về phía hắn.

- Dư tổng?

Một cô gái phụ trách thông báo tuyển dụng thấy Chung Ly Dư, không khỏi kinh ngạc đứng lên.

Nàng hoàn toàn thật không ngờ, Chung Ly Dư lại đột nhiên xuất hiện tại đây, chẳng lẽ không vừa ý với công tác của các nàng nay có chuyện khác?

- Không có chuyện gì, tôi vừa vặn đi ngang qua mà thôi, cho tôi xem qua tư liệu sơ tuyển một lát.

Chung Ly Dư khoát tay nói.

- Được rồi, Dư tổng.

Người phụ trách thở dài một hơi, vội vàng đem tư liệu sửa sang lại một lần rồi giao cho Chung Ly Dư.

Chung Ly Dư đem tư liệu cho Diệp Khai, sau đó ba người đi ra

Diệp Khai mở tư liệu xem, cũng không có gì để nói. Dù sao thông báo tuyển dụng có quy tắc nhất định, hắn xem qua thấy cũng quy củ.

Hoặc có thể nói chính vì quá mức quy của mà đánh mất một số nhân tài ngoại lệ nhưng cũng chỉ có thế mới bảo đảm tố chất cơ bản, ít nhất không quá kém.

Thoạt nhìn, thông báo tuyển dụng cũng phải dự phòng, vừa tuyển được nhân tài bình thường vừa phải có không gian cho những nhân tài đặc biệt, như vậy mới bảo đảm đủ các kiểu nhân tài cho công ty.

Bình Luận (0)
Comment