Trước lúc Diệp Khai đến Kinh Thành thì Diệp Tử Bình cũng đã gọi điện cho Sở Vân Tùng.
Đương nhiên trong điện thoại, Diệp Tử Bình cũng không có nói rõ ràng Diệp Khai mang theo nhiệm vụ đi lão Sở gia bái phỏng, chỉ nói là cho bọn nhỏ một chút không gian tiếp xúc, có lợi cho bồi dưỡng tìm cảm, đồng thời còn nói rõ có một số đặc sản muốn đem qua cho Sở lão gia tử.
Sở Vân Tùng cũng biết ý, ước chừng có thể đoán được, Diệp Khai tới không chỉ đơn giản là đưa đồ ăn, chắc sẽ có chuyện khác.
Khi lên máy bay, Diệp Khai đã đóng gói mấy thứ đặc sản.
Lúc máy bay hạ xuống sân bay kinh thành thì Lê Đại đã phái người tới đón, cứ thế đi luôn tới trang, Vân Hải cư.
Xe dĩ nhiên vẫn là chiếc Hummer nhưng vừa ngồi vào xe thì Diệp Khai đã thấy có sẵn một người ngồi trong.
- Chú Lê, lão nhân gia làm sao tới rồi hả?
Diệp Khai thấy là Lê Thiên thì ngạc nhiên.
- Tới đón cháu.
Chú Lê cười hồi đáp.
Diệp Khai nhìn nhìn chú Lê, chỉ thấy chú Lê khí sắckhông tệ, trên vai là quân hàm trung tướng mới tinh, cũng không biết có thật là tới đón hắn hay không.
Chú Lê thân là chấp chưởng hệ thống tình báo quân đội, sự vụ mỗi ngày cực nhiều, sao có thể vì chuyện nhỏ này mà chạy tới đây đón hắn?
Chẳng lẽ nói, chú Lê cùng đi với mình tới chỗ Sở lão gia tử hay sao? Diệp Khai lập tức suy đoán loại khả năng này.
- Chú Lê có lộc ăn rồi, ở đây cháu có gà hầm Thiệu Hưng nóng sốt.
Diệp Khai cũng không hỏi thêm, chỉ vào một thùng giữ ấm cười nói.
- Ah, vậy cũng được quá, chú đang đói bụng.
Chú Lê cũng không khách khí, cầm lấy chiếc thùng múc ăn.
Gà hầm Tiểu Thiệu Hưng là quà vặt phong vị Giang Nam, dùng gà nguyên con hầm lên, bỏ thêm các loại gia vị. Lúc ăn cắt gà thành miếng nhỏ, đem cháo bỏ vào, cộng thêm hành tây, và mấy thứ, trông rất bắt mắt.
Chú Lê uống một ngụm, cảm thấy cháo gà thơm mềm, hương vị quyễn rũ, càng ăn càng thơm.
- Không tệ, quả nhiên là chính tông.
Chú Lê cười tủm tỉm, ăn xong món gà rồi nói với Diệp Khai:
- Chú hưởng xái Sở lão gia tử nhỉ.
- Đúng rồi.
Diệp Khai cũng không phủ nhận:
- Cháu đưa cho chú lễ vật khác, không phải cái này.
-Biết rồi.
Chú Lê cười cười nói.
Nếu không phải chú Lê đột nhiên lên xe Diệp Khai, dĩ nhiên không có khả năng ăn cháo gà nóng hổi. Dù sao Diệp Khai cũng không phải ăn no rảnh rỗi, đem cháo gà gửi qua máy bay.
Xe rất nhanh đã đến ngoài sơn trang Thanh Phong. Sau khi xuống xe, Diệp Khai ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Vân Hải cư, sau đó bảo người mang mấy thùng chứa thức ăn đi vào trong.
- Diệp Nhị thiếu nói đến là đến, nhanh thật.
Sở đại tiểu thư Sở Tĩnh Huyên đích thân ra cổng tiếp khiến Diệp Khai cảm thấy có chút giật mình.
Trong ấn tượng của hắn, Sở Tĩnh Huyên cũng không phải thích nghênh đón như vậy, bình thường vẫn là Sở Vân Tùng đãi khách khá nhiều.
Chỉ là giọng Sở Tĩnh Huyên có chút khiêu khích, hiển nhiên là không quá hài lòng với Diệp Khai.
Diệp Khai sờ cằm, tự nhủ không biết đắc tội với Sở đại tiểu thư chỗ nào rồi.
- Chào chú Lê.
Bất quá Sở đại tiểu thư thấy chú Lê thì vẫn khách khách khí khí.
- Lâu ngày không gặp, Tiểu Tĩnh lại đẹp lên rất nhiều.
Chú Lê cũng khen Sở Tĩnh Huyên mấy câu.
Diệp Khai gãi gãi đầu, nhìn nhìn chú Lê, trong lòng tự nhủ có phải nghe lộn không, từ bé tới giờ chưa từng nghe qua chú Lê ca ngợi cô gái nào xinh đẹp?
Thoạt nhìn uy danh Sở đại tiểu thư xác thực lan xa, ngay cả Lê Thiên cũng phải cầu cạnh.
- Chú Lê khách khí, ông nội đang ở trong nhà đợi khách,mời chú Lê theo cháu vào đi thôi.
Sở Tĩnh Huyên nói.
chú Lê gật đầu, theo Sở Tĩnh Huyên đi vào.
Diệp Khai tự nhiên sẽ không mong chờ Sở Tĩnh Huyên cũng có lễ ngộ như thế với mình, đi theo mấy người sắp rương hòm sau lưng Sở Tĩnh Huyên, tiến vào Vân Hải cư.
Bên lò sưởi chính giữa đình viện, quả nhiên Sở lão gia tử đang tiếp khách, là một lão đầu tử chừng bảy tám mươi tuổi, đang uống trà tán gẫu.
- Chào Sở lão, chào Khâu lão.
cChú Lê sau khi đi vào liền vấn an hai vị lão gia tử.
- Ah, hảo hảo. Thiên Chính à, khó được anh tới cửa.
Sở lão gia tử thấy là Lê Thiên thì cũng không ngạc nhiên, ngược lại vị được gọi là Khâu lão lão gia tử quả thật có chút kinh ngạc, không biết chú Lê tới, đến tột cùng vì chuyện gì?
Địa vị Lê Thiên trong hệ thống tình báo quân đội rất cao, nhất là trong hai mươi năm công tác chẳng những làm rất nhiều đại sự, cũng nuôi dưỡng không ít người mới, đám lão nhân như Sở lão gia tử cùng Khâu lão già đều tinh tường.
- Anh có khách, tôi không muốn quấy rầy nữa.
Vị Khâu lão kia đứng lên, chào Sở lão gia tử rồi rời đi.
- Khâu lão gia tử này trông lạ nhỉ.
Đợi cho Khâu lão đi về, Diệp Khai tự nhủ.
- Cháu còn nhỏ, không biết ông ta đâu, là cha vợ trước của Hầu Lão Tam, có quan hệ tới cháu đấy.
Chú Lê bỗng nhiên nói với Diệp Khai. Nguồn tại http://TruyenGG
- Nguyên lai là ông ta.
Diệp Khai khẽ gật đầu, giờ mới hiểu được, vì cái gì vị Khâu lão gia tử này không thế quan tâm bọn họ.
Hầu Lão Tam nhảy qua hai cấp, trực tiếp trở thành Bí thư thành ủy Hải Đông thành phố, quan viên cấp phó tỉnh là có lão Diệp gia thôi động, vô hình bỏ qua mặt mũi Khâu lão gia tử nên ông ta không có hảo cảm với lão Diệp gia, không gây sự là nể mặt Sở lão gia tử.
- Diệp Nhị thiểu không đến trường ở thành phố Minh Châu, đột nhiên chạy về Kinh Thành [ra,] chẳng lẽ là chỉ thăm Lão đầu tử này hay sao?
Đồng chí Sở Phong đột nhiên hỏi.
- Thế thì không đến mức.
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Cháu đến thăm Tiểu Tĩnh, bất quá là tiện thể thăm ông.
- Ha ha ha......
Sở lão gia tử nghe xong, chẳng những không tức giận mà còn cười lớn, bộ dạng tựa hồ rất vui vẻ.
- Cháu không dám nhận có mặt mũi lớn như vậy.
Sở Tĩnh Huyên lườm Diệp Khai.
Phong tình như vậy khiến trong lòng Diệp Khai thoáng động, bất quá hắn phục hồi rất nhanh, mở các hòm ra lấy các món điểm tâm và quà vặt còn nóng xếp đầy cả bàn:
- Trước lúc lên phi cơ bảo người làm vội, cũng may trên đường không bị trễ nên giờ còn nóng.
- Cua xác hoàng? Xương sườn bánh mật? Còn có gà hầm Tiểu Thiệu Hưng...
Sở lão gia tử nhìn, quả nhiên hai mắt tỏa sáng, có chút khen ngợi:
- Cháu có lòng đấy.
Sở Tĩnh Huyên vừa thấy cũng vui vẻ:
- Xương sườn bánh mật ah, thoạt nhìn không tệ nha.
Lập tức không cần nhiều lời, Sở lão gia tử liền cấm một cái bánh mật bỏ vào trong miệng, bộ dạng hưởng thụ, sau đó lại bưng chén ra, uống một bát cháo gà Tiểu Thiệu Hưng.
Sở Tĩnh Huyên lại có hứng thú với bánh mật xương sườn, ăn hết mấy cái vẫn cảm giác chưa thỏa mãn.
Cách làm bánh mật xương sườn này khá đặc biệt, phải dùng heo vùng Thường Châu, Vô Tích có sống lưng to, ngâm dấm rồi dùng xì-dầu, dầu, đường kẹo, hành tây, rượu các loại chưng chung một chảo đến khi có sắc đỏ thì mùi thơm rất đượm mà thịt vẫn tươi.
Sau đó lại dùng gạo Tùng Giang xây nhuyễn, vắt thành bánh, mỗi bánh bỏ xương sườn vào rồi bỏ lại vào chảo hấp. Lúc ăn vẩy bột ngũ vị hương, vừa có mùi xương sườn vừa có vị xốp giòn của bột gạo, cực kỳ ngon miệng.
Bộ dạng Sở Tĩnh Huyên ăn rất duyên dáng, Diệp Khai ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn xem nàng, cảm thấy một loại hưởng thụ thị giác cực cao, trong lòng không khỏi khen thầm, lão Sở gia quả nhiên không hổ là hào môn thế gia lâu năm, dưỡng ra một đứa cháu gái quả thực xứng đáng xưng tụng là công chúa hào môn.
Sở Tĩnh Huyên cứ thế ăn hết mấy cái bánh mật xương sườn, uống thêm một bát cháo gà Tiểu Thiệu Hưng, thần sắc vui vẻ, biểu lộ không còn tràn đầy mùi thuốc súng như vừa rồi với Diệp Khai.
Diệp Khai trong lòng thầm nghĩ, dân dĩ thực vi thiên, những lời này quả nhiên là có đạo lý, nếu muốn hạ gục một nữ nhân trước hết phải dạ dày chinh phục nàng ah.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì Sở lão gia tử cũng chầm chậm ăn hết vài thứ, lại chuyển sang mấy món điểm tâm Giang Nam, từ từ nhai, dường như nhớ lại hoàn cảnh năm đó ở Giang Nam, có chút vong ngã.
Đợi đến lúc mọi người ăn uống no đủ về sau, Sở lão gia tử sai người pha hồng trà cực phẩm lên. Lúc khói trà vừa bốc lên nghi ngút thì Sở lão gia tử bỗng nhiên chỉ vào Diệp Khai nghiêm nghị nói:
- Lần đầu cháu tới gặp ông là mang đồ ăn Russia, lần sau tới gặp cháu gái ông thì mang đặc sản Giang Nam, chẳng lẽ trong lòng Diệp Nhị thiểu thì cả nhà lão Sở gia chúng ta là đồ tham ăn hay sao?
Diệp Khai nghe xong, lập tức ngạc nhiên, nói vậy là ý gì?
Bất quá suy nghĩ một chút, tựa hồ mình mỗi một lần tới, xác thực luôn có liên quan đến đồ ăn ah, khó trách Sở lão gia tử hôm nay ăn uống no đủ liền lấy đó đả kích.