Quan Môn

Chương 209

Diệp Khai cùng chú Lê ở lại Sở gia cũng không bao lâu, nói xong việc liền đi.

Sở Tĩnh Huyên đứng trên tầng ba, nhìn xe của Diệp Khai rời đi, cảm giác không biết nói gì. Bạn đang xem tại TruyenGG - www.TruyenGG

Cảm giác của Diệp Nhị thiểu cho nàng rất phức tạp, trước kia là lỗ mãng, sau là ranh mãnh, giờ là thần bí khó lường, luôn cảm ngộ mới mẻ.

Đứng trên lập trường của Sở Tĩnh Huyên mà xem thì có thể thì tìm được vị hôn phu như vậy tựa hồ cũng không tệ.

- Mọi người đi rồi, còn nhìn cái gì đấy?

Sở Vân Tùng tới sau lưng con gái nói.

- Con ra tắm nắng mà.

Sở Tĩnh Huyên nói, không chịu thừa nhận đối với Diệp Khai rất có hứng thú.

Trong ấn tượng của nàng, quan hệ hôn nhân gia tộc đúng là cổ lỗ, hoàn toàn không phù hợp thời đại mới, đáng ra phải kiên quyết phản đối mới được, đáng tiếc chính là Sở lão gia tử xây dựng ảnh hưởng quá i thịnh, tựa hồ chính cô cũng không có quyền nói chuyện.

Nhưng sau mấy lần tiếp xúc xuống về sau, Sở Tĩnh Huyên thấy Diệp Khai rất có ý tứ, tuyệt đối không nhàm chán.

- Diệp Khai đưa con bảo bối gì khiến con cao hứng như vậy?

Sở Vân Tùng tò mò.

- Không nói cho cha.

Sở Tĩnh Huyên hồi đáp.

- Ông con hỏi đấy.

Sở Vân Tùng cười nói.

- Vậy cũng không nói cho mấy người, đây là đồ riêng của con.

Sở Tĩnh Huyên nói.

- Ha ha, coi như cha chưa nói.

Sở Vân Tùng tựa hồ hào hứng rất cao.

Trên thực tế, Sở Vân Tùng lúc ban đầu đối với quan hệ thông gia Diệp Sở cũng không đánh giá cao, nguyên nghĩ đến chuyện này cuối cùng sẽ ngâm nước nóng, nhưng ai ngờ phong hồi lộ chuyển, tựa hồ con gái đã có cách nghĩ mới, người làm cha như ông lại có chút lo được lo mất rồi.

Về phía Diệp lão gia tử cùng Diệp Tử Bình, Sở Vân Tùng cảm thấy hôn sự với nhà này cũng không có vấn đề gì, nhưng tiểu tử Diệp Khai tuổi còn nhỏ, tính cách còn hiếu động, chưa chờ mong gì nhiều.

Nhưng hiện tại từ xem mọi phương diện, Diệp Khai tâm tư kín đáo, tính toán sâu xa, thủ đoạn cao minh, xác thực là nhân vật thiên tài khó gặp, trước mặt một đám lão gia tử vẫn thành thạo, đấu trí đấu lực, thực không phải người bình thường.

Điều kiện Diệp Khai đã hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn chọn rể của Sở Vân Tùng, chỉ là Sở Vân Tùng cũng có lo lắng, tương lai Sở Tĩnh Huyên phải chăng có thể hàng được vị hôn phu này?

Bây giờ nhìn lại, tựa hồ có chút quá sức.

- Hạng mục hợp tác của các con sao rồi?

Sở Vân Tùng hỏi.

Cái ông nói dĩ nhiên là Diệp Khai thay Bùi Quân Thu liên hệ, đầu tư nhà máy nhựa pha thép ở Hải Đông, giờ đã nhân rộng ra cả nước, đầu tư rất lớn.

- Rất không tồi, con rất hoài nghi sang năm là có thể thu hồi toàn bộ cho vay, hạng mục này đem lại cho chúng ta chừng 300 triệu lợi nhuận.

Nói đến chuyện này, Sở Tĩnh Huyên khẳng định:

- Kỳ thật con cảm thấy được, nếu như có thể đem 1 tỷ đầu tư, nếu đổi lại là công ty của Bùi Quân Thu sẽ có hiệu quả tốt hơn. Tương lai hạng mục này rất tốt, tiền đồ bất khả hạn lượng.

Nhà máy thép pha nhựa của Bùi Quân Thu lúc này có thể dùng chữ biến chuyển từng ngày để hình dung. Mỗi ngày đều có biến hóa, đơn đặt hàng nhận được không dứt, sản lượng không ngừng tăng lên, thị trường chưa hề có dấu hiệu bão hòa.

Đổi một câu nói, dù công ty có tăng sản lượng gấp đôi, cũng chưa chắc có thể thỏa mãn nhu cầu thép pha nhựa cả nước.

Bất quá Sở Vân Tùng trầm ngâm một lúc liền nói với Sở Tĩnh Huyên:

- Là người trong nghề ngân, chúng ta cũng có nguyên tắc của mình, phải thủ vững. Trên thế giới này có rất nhiều hạng mục kiếm tiền, chúng ta không có khả năng tham dự đến từng hạng mục, nguyên tắc của chúng ta là lựa chọn những hạng mục đáng giá đầu tư đi làm đầu tư, hạng mục kinh doanh cụ thể không phải mục tiêu chúng ta, chúng ta cần duy trì chỉ là hoạt động ngân hàng bình thường và lợi nhuận hợp lý, hơn nữa quản lý rủi ro trong phạm vi. Cho nên, chuyện chuyển đổi chủ quyền trừ khi là bắt đầu có hiệp nghị, bằng không mà nói, vẫn không đáng cân nhắc cho thỏa đáng. Một khi sinh tranh chấp, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của chúng ta.

Sở Tĩnh Huyên sau khi nghe, khẽ gật đầu, cách nghĩ của Sở Vân Tùng rất rõ ràng, chủ ngân hàng là thu khoản tiền cho vay, trực tiếp đầu tư không phải không có thể làm, nhưng không phải là phương diện kinh doanh thực sự của họ, hơn nữa rủi ro không phải là ngân hàng chủ nghiệp, hơn nữa phong hiểm cũng không thể dự đoán.

Loại ý nghĩ này, phải nói cũng không có sai, chỉ là Sở Tĩnh Huyên cảm thấy không khỏi có chút quá bảo thủ rồi.

Kể như tình huống bây giờ, tuy ngành ngân hàng trong nước rất tốt nhưng loại ngân hàng mới như ngân hàng kiến thiết, nợ xấu rất ít, áp lực cũng nhỏ, thủ tục cũng linh hoạt, rất được hộ khách hoan nghênh, nhưng theo lâu dài thì ngân hàng nước ngoài sẽ tiến vào.

Một khi sức cạnh tranh lớn hơn thì xét từ vốn hay thực lực lẫn nhân lực thì ngân hàng trong nước đều không phải là đối thủ của ngân hàng nước ngoài, Sở Tĩnh Huyên cũng có chút lo lắng.

Cho nên nàng cảm thấy, Sở gia cần phải đem ánh mắt nhìn xa hơn.

- Ý nghĩ của con cũng không tệ. Sở Vân Tùng nghe xong ý kiến của con gái cũng lâm vào trong trầm tư.

Kỳ thật Sở Vân Tùng cũng có thể lý giải cách nghĩ của Sở Tĩnh Huyên, giống như thiên sứ đầu tư.

Cái gọi là thiên sứ đầu tư là một loại khái niệm, bao gồm những người và quỹ có tiền nhàn rỗi đầu tư. Hạng mục có thể lớn có thể nhỏ nhưng phụ thuộc vào năng lực phân tích và can đảm của thiên sứ đầu tư.

Thiên sứ đầu tư là một từ nguyên ở New York Broadway, mới đầu là chỉ người giàu có bỏ vốn giúp đỡ một số hạng mục công cộng, nên những người đầu tư như thiên sứ với xã hội, đem lý tưởng biến thành sự thật.

Về sau, thiên sứ đầu tư mang ý nghĩa đầu tư mạo hiểm cho các nhà máy hay nghành nghề mới.

Những người đầu tư vào đây được xưng là thiên sứ đầu tư, thiên sứ kinh doanh.

Cách nghĩ của Sở Tĩnh Huyên hiện giờ cũng mang ý nghĩa của thiên sứ đầu tư, cho nên Sở Vân Tùng sau khi nghe, có một chút do dự, đang suy nghĩ phải chăng nên ủng hộ quyết định của con gái.

- Nếu như con muốn làm một thiên sứ đầu tư thì trong nhà không có khả năng cho con quá nhiều tài chính, tối đa 100 triệu, hơn nữa trong đó sáu mươi triệu phải trả về sau hai năm.

Sở Vân Tùng suy nghĩ một hồi, rốt cục quyết định nói.

Đối với cách nghĩ độc lập của con gái, Sở Vân Tùng nhất định muốn tỏ vẻ ủng hộ, nhưng rủi ro trong đó khá lớn nên Sở Vân Tùng cũng không thể cầm tiền trong nhà cho Sở Tĩnh Huyên tiêu xài, cho nên phải định ra một quy củ, làm cho nàng hoạt động trong khuôn khổ. Như vậy vừa quan tâm cách nghĩ của Sở đại tiểu thư nghĩ cách, lại tránh khỏi có thể sẽ xuất hiện lớn lỗ lã, đồng thời cũng có thể lại để cho Sở Tĩnh Huyên lúc thời điểm cẩn thận hơn.

- 100 triệu ah......

Sở Tĩnh Huyên suy nghĩ một chút rồi nói:

- Con nghĩ thế chắc là đủ.

Tuy con số này không như ý của Sở Tĩnh Huyên nhưng dù sao cũng là món tài chính đầu tiên mà trongnhaf cho mình tự do chi phối nên Sở Tĩnh Huyên vẫn tương đối cao hứng.

Kỳ thật Sở Tĩnh Huyên có ý nghĩ này là do trong quá trình tiếp xúc với Diệp Khai thì trong lòng có biến hóa.

Phải biết rằng, những cô gái quay chung quanh Diệp Khai dù là Chung Ly Dư có quan hệ rõ ràng hay Bùi Quân Thu mập mờ thì đều có kiến thụ về kinh doan, mà Sở đại tiểu thư tự nhiên xuất thân không kém, trong nhà lại có ư thế tiên thiên về kinh tế, sao không thể làm ra chút thành tích gì để các nàng kia chiếm thượng phong?

Nếu là như vậy, bản thân nàng trong mắt Diệp Khai ngoại trừ là phong quang của Sở gia đại tiểu thư thì còn nội hàm gì đán khoe?

Sở Tĩnh Huyên nhất định là không thể dễ dàng cam chịu như thế, cho nên nàng cần một cơ hội, để chứng minh thực lực của mình, chứng minh chính mình dứt bỏ gia tộc phù hộ thì cũng là nhân tài cực kỳ ưu tú.

Bất tri bất giác, Sở Tĩnh Huyên nổi lên tâm tranh hùng.

Nàng cũng biết, vô luận là so với Bùi Quân Thu ở Hải Đông hay Chung Ly Dư ở Minh Châu kiến thiết Hoa Đông Thần Vận thì thực lực của nàng đều yếu hơn rất nhiều, nhưng nàng không hề cảm thấy nhụt chí, dù sao tuổi hai vị nàyc cũng lớn hơn nàng, hơn nữa lăn lộn sớm hơn, đây là sự thật không cách nào phủ nhận.

Sở đại tiểu thư hoàn toàn có lý do tin tưởng, nếu như mình đã lấy được tài chính khởi động, hoàn toàn có lý do bằng vào ánh mắt của mình bắt đầu đầu tư một số sản nghiệp có tương lai, nhất thời quật khởi làm vốn liếng.

Đến lúc đó thì cũng không phải không làm được chuyện như Chung Ly Dư cùng Bùi Quân Thu.

Nàng nhất định phải cho Diệp Khai nhìn xem, cháu gái lão Sở gia đồng dạng cũng có thể dựa vào cố gắng của mình, trưởng thành là một đại thụ kinh tế che trời mà không nấp mãi dưới bóng gia tộc, làm một tiểu công chúa chỉ biết ăn uống vui đùa.

Nếu để cho Diệp Khai biết rõ cái này loại biến hóa này thì chắc hắn sẽ kiêu ngạo, mị lực của Diệp Nhị thiểu là không cách nào ngăn cản. Ngay cảSở đại tiểu thư cũng bắt đầu tiếp cận biên giới không thể tự kềm chế.

Bất quá hiện tại Diệp Khai cũng chẳng quan tâm những chuyện này, hắn sau khi rời khỏi Sở lão gia tử thì bị chú Lê kéo đến tổng cục tình báo, có một số chuyện nhạy cảm cần nói.

- Lão nhân gia người đến cùng có chuyện gì muốn nói đây?

Diệp Khai hơi kinh ngạc, không rõ ràng vì cái gì chú Lê đáng ra không nên tới gặp hắn, nhưng lại muốn kéo hắn cùng tới chỗ Sở lão gia tử, lại còn kéo tới tổng bộ.

- Theo tin tức tin cậy, sắp tới có người khả năng nhằm vào cha cháu làm chút trò hay.

Chú Lê vừa nói xong thì Diệp Khai không cách nào ngồi nhìn rồi.

Bình Luận (0)
Comment