Quan Môn

Chương 214

Thẳng đến sáng ngày kế tiếp, Diệp Khai mới có cơ hội nhìn thấy Diệp lão gia tử.

Diệp lão gia tử vô cùng bận rộn, chỉ có được 20 phút thời gian cho hắn.

- Sắp đi tham gia một hội nghị, đại bộ phận đại biểu khắp toàn quốc đều có tham gia, về phương diện kiến thiết pháp chế…

Diệp lão gia tử nói ra:

- Nhưng cho dù cháu không đến ông cũng có ý định gọi cháu đến, có một số việc muốn hỏi cháu.

- Ah?

Diệp Khai lập tức sững sờ, trong lòng tự nhủ lại có chuyện gì rồi sao?

- Gần đây cháu chạy khắp nơi, không tập trung việc học, không chịu làm gì, đây không phải chính đồ.

Diệp lão gia tử tỏ vẻ nói:

- Cho nên ông có ý định tìm chút công việc làm cho cháu.

- Làm việc sao, việc này thật đơn giản…

Diệp Khai hồi đáp, trong nội tâm lại đang cân nhắc, Diệp lão gia tử có ý định bảo hắn đi làm chuyện gì?

Trong đoạn thời gian này hình như Diệp gia cũng không có việc gì đáng phiền lòng nha?

- Cháu đến Giang Trung đi.

Diệp lão gia tử quyết định nói.

- Ah, để cho cháu đi Giang Trung học đại học sao?

Diệp Khai nghe xong trong lòng tự nhủ vậy thì cũng không có gì, đi học đại học bên Giang Trung vừa vặn có thể gần gũi với Ninh Sương, cũng là chuyện tốt.

- Học cái gì mà học, đi nơi nào mà cháu không chỉ lo chạy khắp nơi?

Diệp lão gia tử lập tức đánh nát giấc mộng của hắn, nói thẳng:

- Ý của ông là nói cháu đi Giang Trung công tác đó!

Đi Giang Trung công tác? Diệp Khai nghe xong lập tức sửng sốt.

- Không thích hợp đi? Cháu mới mười tám tuổi mà thôi, mới vừa lên đại học, hiện tại cháu đi làm công tác gì được?

Diệp Khai khó hiểu hỏi.

- Thì vừa học vừa làm chứ sao.

Diệp lão gia tử nói ra:

- Dù sao cháu cũng chỉ treo tên trong trường đại học mà thôi, đi cũng vô dụng, không bằng thừa dịp này xuống cơ sở đi, phong phú kinh nghiệm nhân sinh một chút, làm chút cống hiến cho quốc gia, ông cảm thấy như vậy cũng rất không tệ.

- Vừa học vừa làm sao…nghe hình như là đi lao động cải tạo rồi…

Diệp Khai có chút không quá tình nguyện nói.

Diệp lão gia tử lắc đầu:

- Cháu đó, ở thượng tầng lắc lư quá lợi hại, hoàn toàn không hiểu biết sinh hoạt của quần chúng nhân dân dưới cơ sở, cho cháu xuống dưới rèn luyện hai năm cũng tốt, chờ sau khi cháu bước lên con đường làm quan, sẽ hiểu được kinh nghiệm công tác cơ sở trọng yếu như thế nào. Giống như cha cháu hiện tại, kinh nghiệm công tác cơ sở thiếu thốn, cũng may tình huống Minh Châu đặc thù nên không quá quan trọng, nếu thay đổi là địa phương khác thì thật khó nói.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, đối với đánh giá này của Diệp lão gia tử vẫn khá nhận đồng.

Diệp Tử Bình vẫn luôn công tác trong Bộ ủy thủ đô, mặc dù có xuống dưới thị sát cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, nhìn không ra được môn đạo gì, hiện tại đi Minh Châu chủ chính, chỉ là nắm bắt phương hướng, chuyện cụ thể tỉ mỉ cũng không cần hỏi tới quá nhiều.

Thế nhưng đối với Diệp Khai mà nói, tình huống lại không giống nhau.

Muốn một bước lên mây khả năng không lớn, cửa ải công tác cơ sở nhất định là phải trải qua, tại cơ sở công tác làm ra thành tích càng tốt thì ngày sau muốn bước lên trên lực lượng càng đủ, cũng không thể nói một đường chỉ dựa vào lực lượng của Diệp gia mà hướng lên trên nhảy vọt, nói như vậy mọi người không phục thì không nói, bản thân hắn cũng không trấn được tràng diện.

- Được rồi, cháu đi cơ sở là được.

Diệp Khai gật đầu đồng ý.

Bất kể nói như thế nào, Diệp lão gia tử muốn hắn đến Giang Trung công tác, ở trong nước Giang Trung cũng là một tỉnh phát triển kinh tế, đoán chừng ở tại cơ sở cũng không kém cỏi bao nhiêu, hơn nữa không bị đặt dưới mắt Diệp Tử Bình hắn muốn làm việc cũng không bị câu thúc quá nhiều.

- Được.

Diệp lão gia tử gật đầu nói:

- Kỳ thật cũng không phải ông muốn bức bách cháu quá chặt, mà là gần đây mấy đại gia tộc cũng bắt đầu bố cục rồi, việc Diệp gia chúng ta bồi dưỡng đời sau tự nhiên cũng không thể lạc hậu hơn người khác.

Mắt thấy sắp đến nhiệm kỳ mới, tuy lần này cao tầng sẽ không thay đổi lớn, nhưng mà từ khi đồng chí Phương Hòa làm gương tốt, dẫn đầu từ trên vị trí lãnh đạo tối cao thối lui ra, mọi người đều cảm nhận được nguy cơ thật lớn, về sau sẽ không có vị lãnh đạo nào có thể tiếp tục chết già trên cương vị người lãnh đạo quốc gia nữa rồi.

Như vậy kịp thời bồi dưỡng đời sau rèn luyện liền lộ ra ra phi thường trọng yếu.

- Như vậy định an bài chức vụ gì cho cháu vậy?

Diệp Khai tính toán một chút, lại hỏi:

- Cấp sở thì không đáng tin cậy rồi, phó phòng cũng được đi?

- Phó phòng…

Diệp lão gia tử hừ một tiếng, vừa cười vừa nói: Truyện được copy tại Truyện FULL

- Vậy thì phải xem cháu có bổn sự đó hay không đã, Giang Trung cũng không phải địa bàn của Diệp gia chúng ta, nếu cháu có thể ở nơi đó thăng quan, ông mới xem như thật sự bội phục cháu.

- Thì ra là cháu phải đi trộn lẫn hạt cát sao…

Diệp Khai lập tức hiểu được ý nghĩa tồn tại của chính mình, không khỏi cười khổ nói:

- Chủ tịch tỉnh Giang Trung Tô Định Phương không quá hữu hảo đối với Diệp gia chúng ta đâu.

- Yên tâm đi, cấp độ của hắn đối với cháu mà nói là quá cao, căn bản cũng không có cơ hội tiếp xúc.

Diệp lão gia tử nói.

Sau khi rời khỏi chỗ ở của Diệp lão gia tử, Diệp Khai vẫn luôn cân nhắc vấn đề này.

Trên thực tế trong nhà đã có cha hắn Diệp Tử Bình gánh vác, ít nhất trong vòng ba mươi năm địa vị chính trị của Diệp gia sẽ không bị giảm xuống, lần này Diệp Khai đến Giang Trung, thay vì nói là hắn đi rèn luyện kinh nghiệm dưới cơ sở, không bằng là nói đi đảo loạn Tô Định Phương thì đúng hơn.

Năng lực gây chuyện của Diệp Khai người nào cũng biết rõ, lần này đi Giang Trung nhất định là muốn giày vò một phen, đến lúc đó cần đau đầu không còn là Diệp gia, mà là đội ngũ của Tô Định Phương tại Giang Trung rồi.

Nghiêm khắc mà nói, bên trong Giang Trung cũng không thể nói là phạm vi thế lực của Tô hệ, bởi vì Tô gia đã sớm xuống dốc, tuy hiện tại Tô Định Phương bắt đầu quật khởi, nhưng chỗ dựa của hắn hoàn toàn chính là lực lượng bên học viện phái, cũng giống như bí thư tỉnh ủy Mộ Thu Bạch của Giang Trung, kỳ thật cũng là nhân vật trụ cột của học viện phái.

Theo thời đại phát triển, lực lượng thế gia đã dần dần suy yếu, mà đã chuyển biến thành học viện phái càng thêm trẻ tuổi đồng thời còn có tri thức chuyên nghiệp, nếu như loại tình huống này không có thay đổi trong căn bản, mấy chục năm sau tình huống thế gia khống chế cục diện sẽ không còn xuất hiện, mà chuyển biến thành học viện phái khống chế gia tộc tài phiệt hoặc là gián tiếp khống chế, học viện phái sẽ toàn diện hướng lên tầng lãnh đạo, biến thành cục diện nghiêm trọng của thế gia đại tộc.

Kỳ thật bản thân Diệp Khai cũng không có ý kiến gì với học viện phái, chỉ là hắn biết rõ trong những người này rất nhiều người đều có kinh nghiệm du học, mà rất nhiều người trong quá trình du học hoặc nhiều hoặc ít đều nhận được sự giúp đỡ hoặc ảnh hưởng của một ít thế lực lớn nước ngoài, thậm chí là bức hiếp của bọn họ.

Một khi để những người như vậy bước lên cầm quyền, tình huống sẽ trở nên càng thêm phức tạp.

Nếu như một quan viên, vợ hắn, con hắn, nhà ở, tiền tài đều nằm tại Mỹ, anh có thể tin tưởng hắn thật lòng phục vụ vì nhân dân trong nước sao? Đây không phải lời nói vô nghĩa!

Diệp Khai cũng không hi vọng đợi đến lúc mình vẫn còn sung sức khỏe mạnh nên có một phen sự nghiệp, chung quanh mình đều là người phát ngôn của những thế lực đối địch, nói thế này, có câu hai tay không địch nổi bốn tay, lúc đó thật sự không còn chút ưu thế đấu tranh, thậm chí nói cho khó nghe một chút, vong quốc diệt chủng ở ngay tại trước mắt.

Nếu như có thể, Diệp Khai tình nguyện ở trong cao tầng thêm vào một quy tắc, đó chính là những cán bộ phàm là có kinh nghiệm du học, chức vụ không thể vượt qua cấp phó sở thực quyền, đây chính là giới hạn.

Lần này đi Giang Trung, Diệp Khai cũng tồn tại tâm tư, muốn tìm hiểu rõ ràng hiện trạng bây giờ của học viện phái, nhìn xem trong tương lai Diệp gia rốt cục nên áp dụng sách lược như thế nào đến thích ứng quốc gia không ngừng biến hóa như hiện tại.

Nhưng Diệp Khai còn chưa về tới nhà, đã nhận được điện thoại của Sở Tĩnh Huyên.

- Nhớ tới anh rồi sao, lão bà?

Diệp Khai cười hì hì hỏi.

- Nói chuyện nghiêm chỉnh chút đi, tôi cần thương lượng công việc với anh, Kinh Vận trà quán, mau tới nhanh đi.

Sở Tĩnh Huyên tức giận nói.

- Được, một phút sau tôi đến.

Diệp Khai hồi đáp.

Kỹ thuật lái xe của Lê Nhị thật tốt, hôm nay lại không bị kẹt xe, chỉ cần dùng mười phút đã nhìn thấy Kinh Vận trà quán.

Nơi này được thiết kế cũng thật ý tứ, kiến trúc đầy phong vận cổ xưa, tổng cộng ba tầng, tuy được xây dựng là dùng vật liệu thép nhưng ở trong tầm mắt có thể quan sát đều là kết cấu bằng cây trúc.

Nơi cửa chỉ có bảo an mà không có nữ tiếp tân.

Đi vào một hành lang phong kín thật dài, mới nhìn thấy hai hàng nữ tiếp tân, đều mặc sườn xám nhẹ nhàng khoan khoái.

Diệp Khai vừa nhìn thấy tâm tình lập tức vui lên, trong lòng tự nhủ loại trang phục này nhất định là không thích hợp đứng đón khách ngoài cửa, dù sao hiện tại đã là giữa tháng 11, khí trời bên ngoài khá lạnh, vào buổi sáng nước muốn đóng băng, loại quần áo lộ tay lộ chân thế này thật sự là không thể chịu nổi.

- Chào tiên sinh, xin hỏi đi mấy người?

Một nữ tiếp tân đi tới nhẹ giọng hỏi.

- Tôi tìm người, tại lầu ba, họ Sở.

Diệp Khai hồi đáp.

- Tiên sinh, xin hỏi ngài họ gì?

Nữ tiếp tân lại hỏi.

- Họ Diệp.

Diệp Khai đáp.

- Chào Diệp tiên sinh, Sở tiểu thư đang ở Hoàng Chung Các trên lầu ba, xin mời ngài đi theo tôi.

Nữ tiếp tân lại nói.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, dặn Lê Nhị một tiếng, lại để cho hắn cùng Phùng Thiên Dịch ở bên dưới ăn uống gì đó, hắn đi theo nữ tiếp tân lên lầu ba, xuyên qua thật nhiều bình phong bằng trúc, rốt cục nhìn thấy một căn phòng phía trước treo tấm biển Hoàng Chung Các.

- Anh tới cũng thật nhanh…

Sở Tĩnh Huyên đang ngồi cạnh bàn lật xem thực đơn, nhìn thấy Diệp Khai xuất hiện không khỏi có chút kinh ngạc.

- Tôi đang ở trên xe, cách nơi này không xa lắm chỉ rẽ qua là đến.

Diệp Khai hồi đáp.

- Vậy ngồi trước đi, đợi thêm một người tới chúng ta nói chuyện.

Sở Tĩnh Huyên lại nói.

- Còn hẹn người khác?

Diệp Khai hỏi.

- Là một người quản lý, chủ yếu là làm đầu tư mạo hiểm, ngành này anh có biết không?

Sở Tĩnh Huyên hỏi.

Diệp Khai lập tức nhếch miệng, trong lòng tự nhủ loại chuyện này còn đem ra hỏi tôi sao, quả thực là vũ nhục chỉ số thông minh của nhân vật trọng yếu đời thứ ba Diệp gia chúng tôi đi! Hắn thuận miệng hồi đáp:

- Đầu tư mạo hiểm, còn không phải là bsp sao!

- Ồ? Nguyên lai anh hiểu thứ này, vậy thì rất dễ nói chuyện.

Sở Tĩnh Huyên thoáng hiếu kỳ, lập tức liền khôi phục bình thường:

- Người nhà của tôi cho tôi một trăm triệu, ủng hộ tôi làm đầu tư mạo hiểm, anh có thể tài trợ giúp một ít hay không đây?

- Chỉ là việc đơn giản vậy thôi sao?

Diệp Khai hỏi.

- Rất đơn giản sao?

Sở Tĩnh Huyên nghe xong thật mất hứng:

- Vậy Diệp nhị thiếu tùy tiện ủng hộ cho tôi vài trăm triệu đi!

- Mấy trăm triệu không thành vấn đề, chỉ cần cho tôi hôn một cái là được.

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

- Hừ!

Sở Tĩnh Huyên trừng mắt lườm Diệp Khai, cũng không nói thêm chuyện gì.

Diệp Khai nghĩ thầm, xem ra Sở đại tiểu thư có chỗ đổi mới với mình rồi, chỉ cần thêm chút nhiệt tình là có thể nắm xuống được.

Đáng tiếc chính là nghĩ tới mình sắp phải đi xuống cơ sở, Diệp Khai có chút buồn bực.

- Làm sao vậy, có vẻ như không cao hứng sao?

Sở Tĩnh Huyên phát hiện ra điểm này, lại hỏi.

- Cũng không có gì, chẳng qua tôi phải đến Giang Trung trộn lẫn hạt cát mà thôi.

Diệp Khai dùng tay nâng cằm, nhìn vào mắt Sở Tĩnh Huyên nói ra.

- A?

Sở Tĩnh Huyên nghe xong, quả nhiên có chút giật mình.

Bình Luận (0)
Comment