Quan Môn

Chương 225

- Thế nào, có ý kiến phải không?

Diệp lão gia tử nhìn xem cháu trai, cười hỏi.

Diệp Khai ngồi chống cằm bên bàn, hiển nhiên là có tâm sự.

- Chuyện hôm na nói như thế nào đây?

Diệp Khai nói:

- Dĩ nhiên cháu vui vẻ làm chuyện giúp nhân dân vùng núi sửa đường, bỏ ra một chút tiền cũng không có gì, huống chi là lão chiến hữu của ông. Nhưng chuyện cháu đến làm trưởng thôn là chuyện khác, ảnh hưởng khá lớn tới chuyện khác của cháu, có chút được không bù mất.

Điều Diệp Khai lo nhất là không cách nào trực tiếp chỉ huy kinh tế các hạng mục công tác, vô luận là bên Chung Ly Dư, bên Bùi Quân Thu hay những biến hóa trên thị trường quốc tế đều cần ở thành phố lớn mới có thể chỉ huy. Bằng không thì tin tức không thông sao có thể phán đoán thị trường?

Đừng nói là chỗ đầu tư mạo hiểm của Sở Tĩnh Huyên. Diệp Khai đưa cho Sở Tĩnh Huyên một trăm triệu đôla không giả, nhưng nếu nàng làm thua lỗ, dù Diệp Khai không thèm để ý nhưng bản thân Sở Tĩnh Huyên chắc sẽ rầu rĩ không vui.

Cho nên chuyện này còn phải cần Diệp Khai theo bên cạnh giúp đỡ mới yên tâm.

-Chắc cháu không quá tình nguyện.

Diệp lão gia tử vừa cười vừa nói.

Diệp lão gia tử đánh giặc, làm qua công tác chính trị, cuối cùng lại làm kinh tế, hiện giờ là thủ trưởng số 2, kinh nghiệm vài chục năm công tác, sao nhìn không ra vướng mắc trong lòng đứa cháu?

Ông nói với Diệp Khai:

- Dưới bàn trà có thuốc, lấy cho ông một bao.

Diệp Khai thuận tay lấy từ dưới bàn trà ra, quả nhiên sờ thấy một bao thuôc:

- Ơ, Đại Tiền Môn à?!

Hắn chưa từng có chú ý qua vấn đề này, ấn tượng thuốc dành ấy vị trong đại nội trên cơ bản đều là loại đặc biệt, không ngờ bên chỗ lão gia tử còn có Đại Tiền Môn, cũng thấy kỳ quái.

- Đại Tiền Môn là nhãn hiệu nổi tiếng Trung Quốc, tề danh với Lão Đao, Đại Anh, Cáp Đức Môn và Tam Pháo đài ngày xưa ở Thượng Hải.

Cái gọi là Đại Tiền Môn kỳ thật tựu là hai cổng chính nội thành thời Minh Thanh – Chính Môn và Chính Dương môn.

Lúc kinh thành được giải phóng có cử hành vào thành phố, từng có mấy câu thơ "Chính dương ngật lập hộ thiên an, tuấn vĩ hùng tư túc tráng quan. Canh hỉ cổ đô tăng dị thải, đại quân uy vũ nhập thành quan.".

Bài thơ này tán thưởng Chính Dương Môn, thực tế là quảng cáo cho Đại Tiền Môn, bởi vậy cũng có thể thấy sức ảnh hưởng của Đại Tiền Môn lúc ấy.

- Rất kỳ quái? Chắc cháu đang hỏi vì sao ông hút loại Đại Tiền Môn rẻ tiền này?

Diệp lão gia tử nở nụ cười.

- Xác thực có chút kỳ quái.

Diệp Khai gật đầu nói:

- Lẽ ra đại nội xét duyệt nghiêm khắc, loại này đáng ra không vào được, chẳng phải chỗ ông đều hút thuốc đặc biệt.

Kỳ thật loại thuốc đặc biệt đã có từ lâu.

Năm đó Thái Tổ khi còn tại thế, là một người nghiện thuốc có tiếng, nhân viên bảo vệ sức khỏe của ông đã nghĩ cách làm đầu lọc dài hơn, phần điếu ngắn, sản xuất có hạn.

Về sau loại thuốc đặc biệt chủ yếu chú ý chất lượng và cấp bậc, số lượng dành cho cao tầng rất ít, trên thị trường khó gặp, có gặp cũng chỉ là loại làm nhái. Nói coi như biểu tượng cho địa vị thân phận rồi.

Nói về chuyện hút thuốc, lúc còn đương thời, Thái Tổ cùng Tưởng (Tưởng Giới Thạch) hoàn toàn thuộc về hai trận doanh hút và chống hút. Tưởng công cả đời xem thuốc như thù còn Thái Tổ thì coi thuốc như mạng, khoảng cách không rời.

Không thể nói Thái Tổ chỉ dùng khói thuốc mà đuổi Tưởng công chạy đến Đài đảo, nhưng hoàn toàn chính xác có thể nói điếu thuốc đã từ Thái Tổ ảnh hưởng đến cuộc đời người khác.

Năm đó sản xuất thuốc đặc biệt cho Thái Tổ là ở quân khu Tây Nam, có yêu cầu kỹ thuật rất cao, phải chọn lá thuốc tốt nhất, sấy khô để tránh ẩm, còn tẩm hương quế, rượu rồi phơi nắng, cuốn chế, cuối cùng đặt ở lò sấy hong khô, đóng gói 10 cây một bao chuyển tới kinh thành.

Thuốc chẳng những phải có hương vị thơm mà về yêu cầu tàn thuốc cũng cao. Khói đại khái có ba loại: xám, xám đen và trắng. Thuốc tốt chẳng những tàn phải trắng tinh mà khi rơi xuống vẫn nguyên dạng.

Để đảm bảo hương vị và yêu cầu tàn mà mỗi điếu thuốc quấn xong cần người nếm. Vì chuyện này từng có một người thợ cuốn ngất xỉu. Sau này chế ra công cụ bằng đất để thay thế người nếm. Tiếp theo lại chọn dùng nước ngâm tro rơm rạ để giải quyết tàn thuốc. Đặc biệt thuốc này phải dùng tay cuốn, mỗi người một ngày chỉ sản xuất được chừng 20 đến 30 điếu, đóng gói vào hộp trắng, đánh số rồi chuyển đến cục chính trị của quân khu Tây Nam, một tháng một lần.

Số lượng mà công nhân một ngày làm ra không yêu cầu nghiêm ngặt nhưng khi xảy ra chuyện thì phải điều tra ra được manh mối.

Có một lần, có mấy bao thuốc này không có số niêm phong được tuồn ra, sau dựa vào số đánh dấu điều tra rất nhanh là ai làm, loại khỏi tổ làm thuốc.

Một lần khác, lãnh đạo Chính phủ đang họp hút thuốc làm bắn ra tàn lửa, làm cháy một mảng khăn bàn, lập tức có điện thoại đánh tới quân khu Tây Nam.

Vào lúc xảy ra sự kiện 913 làm đình chỉ việc vận chuyển thuốc đặc biệt tới kinh thành, để đảm bảo độ an toàn của thuốc cho Thái Tổ nên điều động luôn tổ cuốn chế về từ quân khu Tây Nam về kinh.

Tuy là lời ong tiếng ve, nhưng cũng có thể nhìn ra, chuyện liên quan đến lãnh đạo trung ương tuyệt đối không phải là nhỏ. Hiện giờ các phương diện ăn mặc đi lại đều có bộ môn cung cấp chuyên biệt, rất nhiều ngành sản xuất cũng đã trở thành cố định rồi.

- Kỳ thật Đại Tiền Môn cũng không tệ, lúc trước quốc yến cũng dùng cái này.

Diệp lão gia tử rút một điếu, bỏ vào miệng chờ Diệp Khai châm, rít một hơi, lúc này mới chậm rãi nói:

- Đại Tiền Môn này cũng cải tiến qua rồi, muốn hút vị nguyên chất của nó chắc không dễ dàng.

Diệp Khai gật đầu, chuyện này là thật, dù hắn cố tình mang về mấy bao cho Diệp lão gia tử hưởng dụng, cũng phải thông qua mấy cận vệ bên mình kiểm nghiệm mới được. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Đối với chuyện sinh hoạt của lãnh đạo trung ương luôn có sắp xếp toàn diện, không thể tùy ý, trừ khi là dưới một số tình huống đặc thù mới có thể thực hiện.

- Vốn nghĩ đến sang năm là có thể lui ra, sống tùy ý một chút nhưng giờ chắc lại phải lại lao lực một hồi rồi.

Diệp lão gia tử nói với Diệp Khai.

Đầu tiên quyết định là Diệp lão gia tử lui xuống nhưng sau chuyện lão Trần gia cùng lão Phùng gia mà cao tầng chấn động nên Diệp lão gia tử không thể không tiếp tục vẫn giữ lại làm một lần, hành động Định Hải thần châm.

Đương nhiên, chuyện này ngoại trừ ảnh hưởng bất lợi đến thân thể lão gia tử thì sẽ có ảnh hưởng tích cực đến lão Diệp gia. Dù sao 5 năm sau, Diệp lão gia tử vẫn còn ảnh hưởng mà Diệp Tử Bình đã ngồi vững trong cục chính trị, không xuất hiện vết đứt trong quá trình chuyển giao.

Được lợi lớn nhất tự nhiên là đồng chí Giang Thành. Vị trí hiện giờ của ông chưa ổn, còn dựa nhiều vào Diệp lão gia tử. Nếu như lúc này Diệp lão gia tử lui xuống thì trong cao tầng sẽ xuất hiện nhiều chèn ép, tạo thành uy hiếp nghiêm trọng với vị trí của ông, lúc đó không dễ thu thập.

- Đã còn ngồi đây thì dù sao cũng phải làm chút chuyện tình mới được.

Diệp lão gia tử nói thêm:

- Làm người, có hai loại. Một loại sống ở trong mắt người khác, một loại sống ở trong lòng mình. Làm quan, cũng có hai loại, một loại dựa vào hành động, một loại bằng lương tâm. Hành động, không thể là hành động phái giấy thông hành, lương tâm, cũng không thể là lương tâm phái mộ chí minh. Giờ trong đảng cũng có hai loại đồng chí, một loại là bôi nước sơn [đấy,] một loại là thực chất, bôi nước sơn là công trình mặt mũi, liên quan đến chiến tích; Thực chất là công trình dân tâm, liên quan đến chính quyền.

Diệp Khai nghe Diệp lão gia tử nói đến đây cũng có sở ngộ..

Kỳ thật trong lòng mọi người đều hiểu những chuyện này nhưng vì tranh giành lợi ích giữa những tập đoàn mà nhiều khi cả phái lương tâm lẫn thực chất đều không có gì tốt, điều này là nguy hiểm cho chính quyền, cũng đáng buồn cho quốc gia.

Diệp lão gia tử lúc này nhắc tới những chuyện này, đơn giản là động viên cùng kỳ vọng vào cháu trai mà thôi.

- Dù gì cũng phải đi cơ sở một hồi, không có cơ sở kinh nghiệm thì cháu cũng không biết khó khăn của nhân dân.

Diệp lão gia tử nói:

- Nếu làm quan không thể đem dân chúng để trong lòng thì sẽ lệch quỹ đạo, cuối cùng kết cục có thể đoán trước. Ông cho cháu đi làm trưởng thôn chỗ Báo tử, cháu phải chậm rãi lĩnh hội.

Diệp Khai lúc này cũng thôi không ấm ức, tuy ở vùng núi nhất định có bất tiện nhưng sẽ có cách biến báo. Hắn trầm ngâm suy nghĩ một hồi, trong lòng cũng cảm thấy hiểu phần nào, không còn bực bội.

Bởi vậy nghe xong Diệp lão gia tử nói thì hắn trịnh trọng:

- Ông yên tâm đi, với tư cách hạt giống hồng tam đại, cháu cũng không thiếu tiền, lại không thiếu quyền, cháu muốn theo chính trị là để làm gì? Không phải là hi vọng lưu danh bách thế mà! Hạ cơ sở, cháu đi! Đường khó đi, cháu sửa!! Dù sao cũng phải để cho người giơ ngón tay cái lên mà nói, cháu trai của Diệp Tương Kiền quả nhiên là người có chí, mới xem như đối mặt được với lão nhân gia a! Nói tóm lại, cháu tuyệt không cho lão Diệp gia mất mặt!

Diệp lão gia tử nghe Diệp Khai vừa nói như vậy, lập tức nở nụ cười, khẽ gật đầu, tỏ vẻ thoả mãn.

Bình Luận (0)
Comment