Quan Môn

Chương 227

- Anh sao có thể lại để cho Tiểu Khai lên núi làm thôn trưởng?

Nhị lão gia tử phàn nàn với Diệp lão gia tử.

Chuyện Diệp Khai sắp đi theo Báo tử quay trở lại tỉnh Giang Trung làm thôn trưởng đã truyền đến tai Nhị lão gia tử khiến ông không mấy hài lòng.

Vùng núi của Báo tử khó đi không nói, thư từ qua lại cũng bất tiện, nếu thật sự đem Diệp Khai ném tới chỗ đó thì không khác gì bế quan.

Nhị lão gia tử cảm thấy Diệp lão gia tử làm có chút quá mức, hoàn toàn có thể cho Diệp Khai đi một địa phương tương đối để rèn luyện, cũng càng dễ dàng làm ra chiến tích, dù không dễ thì cũng bảo đảm bình an, sau này coi như tư lịch không tệ.

Nhưng đi vùng núi tỉnh Giang Trung vậy cũng thật là vạn chúng chú mục, chỉ có một đường ra rồi. nguồn truyenggg.com

Chẳng lẽ nói, ngươi thật sự chịu lại để cho Diệp Khai không công mà lui, xám xịt trở về?

Đây chẳng phải là nói rõ, người thừa kế lão Diệp gia cũng không có gì nổi bật?

Cho nên Nhị lão gia tử không đồng ý cách làm của Diệp lão gia tử, cho rằng lão đại làm vậy không cân nhắc rồi.

Diệp lão gia tử nhìn thoáng qua Nhị lão gia tử, chậm rãi nói:

- Anh cũng bị bức rơi vào đường cùng, mới làm ra quyết định. Cũng may Tiểu Khai nghĩ kỹ hơn chú, hiểu anh dụng tâm lương khổ, quyết đoán gánh vác khiến anh cảm thấy nó có thể đào tạo được.

- Lời này nói như thế nào?

Nhị lão gia tử tò mò.

- Tình thế hiện giờ khác với trước kia.

Diệp lão gia tử thở dài nói:

- Như thế hệ Tử Bình hoàn toàn là dựa vào lấy chúng ta ban cho mà có thể nhập cục. Loại chuyện này về sau không có khả năng lớn, truyền thông cùng tin tức càng ngày càng phát triển, mức độ quan tâm của mọi người với con cháu cao tầng ngày càng cao. Đám Tiểu Khai còn muốn quan lộ dễ dàng là điều không thể.

Nhị lão gia tử nghe xong, cảm thấy lời lão đại cũng đúng.

Hiện nay là thời đại thông tin, một chuyện nhỏ sẽ có thể truyền khắp cả nước.

Nếu như nói Diệp Khai đi tỉnh Giang Trung, tùy tiện làm một tiểu nhân viên, chuyện này chắc chắn sẽ lộ ra trong một thời gian rất ngắn, đừng nói là có người thao tác cố tình để lộ, hoặc dù bên mình có bản lĩnh mai danh ẩn tích làm ra lý lịch khác nhưng ai dám bảo chứng đối thủ không xới lên nội tình?

Một khi có chuyện như vậy thì coi như triệt để cáo biệt con đường làm quan, không còn có khả năng ngóc đầu trở lại.

Nếu chuyện Diệp Khai đi ra cơ sở bị người ta biết khó bảo toàn sẽ không xuất hiện kết quả như vậy.

- Thì ra là thế!

Nhị lão gia tử nghe xong, lập tức hai mắt tỏa sáng, đã minh bạch Diệp lão gia tử dụng tâm lương khổ.

Không sai, Báo tử tới gặp Diệp lão gia tử, tự nhiên là bởi vì đời sống chỗ vùng núi ở đó xác thực quá gian khổ, Báo tử muốn thông qua quan hệ với tiểu đội trưởng sửa một con đường để xốc dậy đời sống dân chúng.

Nhưng là chuyện này xác thực không dễ dàng làm, dù Diệp lão gia tử thống lĩnh cả nước cũng không có khả năng triển khai sửa đường ở thôn miền núi nào đó ở tỉnh Giang Trung. Nếu nói thôn của Báo tử cần sửa đường, như vậy các nơi cả nước lại có bao nhiêu vùng núi vùng giải phóng cũ không cần sửa đường bắc cầu?

Phải biết rằng, hiện tại vẫn đang có khá nhiều vùng núi mà lão bách tính còn dùng đèn dầu chưa có TV đấy!

Còn có rất nhiều sơn thôn, những em học sinh bảy, tám tuổi cần lặn lội đường xa hơn mười dặm đường núi mới có thể đến trường học!

Cho nên, Diệp lão gia tử không có biện pháp yêu cầu cán bộ tỉnh Giang Trung làm như vậy nhưng có thể yêu cầu Diệp Khai đi làm một chuyện, đây là danh chính ngôn thuận.

Bởi vì, Diệp Khai là cháu trai Diệp Tương Kiền!

- Không sửa xong đường, tuyệt không rời núi!

Một câu này của Diệp Khai thật khiến Diệp lão gia tử cảm thấy vui mừng.

Ông cháu trong nháy mắt đã đạt thành nhất trí.

Diệp lão gia tử chính là muốn thông qua chuyện này, nói cho người khác biết, cháu của ta là quang minh chính đại đi cơ sở vùng núi Giang Trung!

Vài thập niên nhưng đường núi vẫn không sửa được, hôm nay cháu của ta có chí khí này, Diệp Tương Kiền ta không có lý do không đi ủng hộ nó!

Hơn nữa Diệp Khai nói rất khí khái, không sửa xong đường, tuyệt không rời núi!

Đây là khí khái gì?! Tuy chưa hẳn có tín niệm như Ngu công dời núi nhưng cũng là lựa chọn mà thường nhân không cách nào làm ra!

Thử hỏi con cái danh môn nàodám hạ lớn chí nguyện to lớn như thế? Cháu trai lão Diệp gia ta dám!

Cái này không thể nghi ngờ là công khai nói với người trong thiên hạ, cháu của ta Diệp Khai chính là muốn nhập con đường làm quan, ngay từ đầu chính là muốn làm đại sự, việc này nếu có thể làm được thành, đó là chiến tích mạnh mẽ, trong vòng một đêm chấn động thiên hạ, không còn có người có thể lấy ra cớ gì!

Các ngươi nếu không phải chịu phục, cũng có thể đi xem nha, nhìn xem chính mình cũng có bổn sự làm thành chuyện như vậy?

Đương nhiên, nếu là người khác hành hạ như thế, vậy thì không khỏi mang tiếng hiềm nghi Diệp lão gia tử, đoán chừng cũng không có mấy vị đại nhân vật đủ thân phận có thể làm vậy.

- Anh với Tiểu Khai đây là đang học Thái Tổ lão nhân gia ah, chơi chính là dương mưu!

Nhị lão gia tử nghĩ thông suốt môn đạo trong đó, không khỏi tán thán nói.

Diệp lão gia tử uống ngụm nước trà, tỉnh táo phân tích:

- Cố nhiên là có cân nhắc phương diện này, nhưng nguyên nhân gây ra vẫn là vì Báo tử nói về vấn đề tỉnh Giang Trung vấn đề, không chỉ là bất lực sửa đường vùng núi, phương diện khác cũng có vấn đề rất lớn. Tiểu Khai qua đó chẳng những là sửa đường đi, cũng là dò đường đi, đương nhiên, anh càng hy vọng nó có thể đi tỉnh Giang Trung khai ra một con đường để lão Diệp gia tiến vào tỉnh Giang Trung mở ra cục diện, làm một tiên phong mở đường!

- Anh có yêu cầu nó cao quá không, Tiểu Khai chỉ là một thằng bé mười tám tuổi mà thôi.

Ngừng một hồi, Nhị lão gia tử mới lên tiếng.

- Trẻ con luôn sẽ lớn lên đấy.

Diệp lão gia tử thấp giọng hồi đáp.

Hai vị lão nhân ngồi đối diện nhau, nhìn xem gió rét gào rít bên ngoài nhưng trong lòng tràn đầy mong đợi với tiền đồ của Diệp Khai.

Lúc hai vị lão gia tử đàm luận Diệp Khai thì thằng bé mười tám tuổi đang ác chiến trên giường.

- Anh học từ đâu nhiều tư thế như vậy?

Chung Ly Dư cuối cùng nằm xụi lơ trên giường, có chút không phục.

- Cái này tính là gì, còn có 108 thức chưa thử qua.

Diệp Khai vẫn một bộ long tinh hổ mãnh, đi tới đi lui trong phòng, lấy một chai đồ uống trong tủ lạnh mở nắp uống ừng ực.

- Đồ uống lạnh như vậy mà anh không sợ đau bụng?

Chung Ly Dư nghiêng đầu tựa vào giường, dùng áo ngủ bằng gấm che lấy bộ vị khẩn yếu, bộ ngực hoàn mỹ để trần, trông đặc biệt dụ người.

- Không sợ, hơi ấm rất đủ ah.

Diệp Khai hồi đáp.

Độ ấm kinh thành xác thực rất đủ, trong phòng chừng có thể có 24, 25 độ, cho dù Diệp Khai để trần thân trên cũng sẽ không cảm thấy lạnh, ngược lại vừa rồi chiến đấu nên người nóng hừng hực, uống xong một chai nước lạnh mới cảm thấy sảng khoái.

- Anh đi vùng núi tỉnh Giang Trung, xem như đi đày sao?

Chung Ly Dư rầu rĩ.

Nàng mới từ Minh Châu trở lại Kinh Thành, chợt nghe tin Diệp Khai bị dẫn vào cục cảnh sát, đang sốt ruột thì lại nhận được điện của Diệp Khai, nói hắn đã đi ra.

Nguyên nghĩ rằng coi như không có chuyện, sau khi hai người giao hoan một hồi, Diệp Khai lại nói với Chung Ly Dư là hắn phải đi vùng núi nào đó của tỉnh Giang Trung sửa đường. Điều này khiến Chung Ly Dư cảm thấy vạn phần kinh ngạc, cháu trai Diệp lão gia tử dù muốn theo chính trị cũng không cần phải lăn lộn thảm vậy chứ?

Ít xuất hiện một chút, đi cơ sở rèn luyện cũng đã rất hạ mình rồi, cần gì phải tới vùng núi sửa đường, đây là chuyện mà hồng tam đại phải làm sao?

Đại bộ phận con cháu cao môn chẳng phải đều ở kinh thành làm một cái nhàn quan, tích lũy đủ tư lịch sẽ phóng ra ngoài đến địa bàn nhà mình rèn luyện vài năm, coi như là bổ sung đã trải qua cơ sở, sau đó lại chuyển tới Kinh Thành, nâng cấp bậc rồi chọn chuẩn cơ hội thả ra.

Chỉ qua vài vòng như vậy coi như đã sinh ra một huyền thoại quan trường rồi.

Với tư cách hạch tâm đời thứ ba của lão Diệp gia, vì sao Diệp Khai không thể phục chế kinh nghiệm như vậy?

- Còn không phải bởi vì lão gia tử tâm cao khí ngạo chứ sao.

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

Diệp lão gia tử cố nhiên là hạng người tâm cao khí ngạo, không chịu đi cách thông thường. Đây chỉ là một phương diện, chủ yếu là ông vẫn muốn xem xem xét thực lực chân chánh của Diệp Khai, nếu như trong hoàn cảnh gian khổ, Diệp Khai vẫn có thể mở một đường máu, như vậy Diệp lão gia tử cũng có thể yên lòng rồi.

Đồng thời cũng có thể khiến đám đối thủ nhìn một cái, con cháu lão Diệp gia là nhân vật gì mà nản lòng.

Chung Ly Dư nghe giải thích như vậy, kỳ thật cũng không phải rất hài lòng, nàng cảm thấy đã đến cấp độ đại nhân vật như Diệp lão gia tử chắc có lẽ không có khí phách, nhất cử nhất động, không thể nghi ngờ đều có dụng ý thâm sâu.

- Nhất định còn có phương diện khác?

Chung Ly Dư hỏi.

- Phương diện khác...

Diệp Khai vừa cười vừa nói:

- Cái này rất khó nói, bất quá có một điểm rất trọng yếu, tỉnh Giang Trung cho tới bây giờ cũng không phải là địa bàn lão Diệp gia.

- Ah, em hiểu rồi!

Đôi mắt đẹp của Chung Ly Dư sáng ngời, lập tức phản ứng:

- Tỉnh Giang Trung không phải địa bàn lão Diệp gia vậy lão gia tử dùng danh nghĩa trợ giúp vùng núi sửa đường đem anh phóng tới tỉnh Giang Trung, không thể nghi ngờ là ném vào một cây đinh, anh dĩ nhiên không sợ bất luận kẻ nào, nhưng người khác thấy anh đều phải tránh, bởi vì anh thì không cần cố kỵ nhưng mọi người thì lại sợ đao anh sắc bén làm cho bị thương!

Diệp Khai nhìn xem Chung Ly Dư, tràn đầy vui vẻ, không nghĩ tới nàng phản ứng nhanh như vậy.

Hắn gặp Chung Ly Dư, coi như là một loại đại duyên phận ông trời ban cho, Chung Ly Dư chẳng những có thể trợ giúp rất lớn trên phương diện buôn bán mà ý kiến trên một số phương diện khác cũng rất xuất sắc.

- Cho nên, thực anh là tiên phong mở đường cho lão Diệp gia ở tỉnh Giang Trung!

Chung Ly Dư nhìn xem Diệp Khai, hưng phấn:

- Hoặc là nói, anh là tiên phong mở đường mà trung ương điều chỉnh bố cục tỉnh Giang Trung!

- Em đúng là quá coi trọng anh.

Diệp Khai sau khi nghe nửa câu liền cười khổ hồi đáp.

Bình Luận (0)
Comment