Quan Môn

Chương 23

Lúc Diệp Khai trở về từ chỗ của lão gia tử có cầm theo nửa cân trà lá.

Nếu là trà lá bình thường cũng không nói làm gì, đây chính là trà đại hồng bào cực phẩm, sản lượng một năm chỉ mấy cân, cơ bản đều tiến vào đại nội, gần như không thấy trên thị trường.

Diệp lão gia tử không thích uống trà nên thứ này để ở chỗ ông xem như lãng phí.

Vừa lúc để Diệp Khai nhìn thấy, dĩ nhiên sẽ không khách sáo, cầm nguyên cả hộp trà lủi đi.

Lúc về đến nhà, thấy cả cha mẹ đang ngồi đó khiến Diệp Khai hoảng hồn.

- Cha, mẹ.

Diệp Khai ngoan ngoãn chào hỏi rồi ngồi xuống ghế sa *** trong phòng khách.

Cha hắn Diệp Tử Bình mới chỉ quá bốn mươi tuổi, tướng mạo đường đường, rất có uy thế, đang xem TV.

Mẹ hắn Mạnh Chiêu Hoa cũng là xuất thân danh môn. Năm nay bà 38 tuổi nhưng nhìn như mới trên ba mươi, khuôn mặt không hề in dấu vết năm tháng. Tuy Mạnh gia không phải là hào phú chính trị nhưng là môn đệ thư hương, cũng là nhân vật đại gia, hiện giờ kinh thương có, theo chính trị cũng có, còn có cả theo đường nghiên cứu học vấn, còn phồn thịnh hơn cả Diệp gia rất nhiều.

- Sao trở về muộn như vậy? A...cầm cái gì đó?

Diệp Tử Bình thấy được thứ Diệp Khai cầm trong tay liền thuận miệng hỏi một câu.

- Ông bảo con tới ăn cơm, thuận tay cầm hộp trà của ông về thôi. Diệp Khai bỏ hộp trà lên bàn.

Diệp Tử Bình cầm lên xem qua, bỗng nhiên giật mình nói: truyện được lấy tại truyenggg.com

- Đại hồng bào cực phẩm của lão gia tử sao đến tay con?

Tiếp đó ông mới kịp phản ứng:

- Con vào đại nội?!

- Lão gia tử phái xe đi đón con, giữa đường còn gặp được đồng chí Phương Hòa, sau đó vào chỗ ông nội ăn cơm.

Diệp Khai đáp.

- Con gây chuyện rồi hả? không đúng, gây chuyện sao lại bảo con ở lại ăn cơm? Còn bảo con gặp đồng chí Phương Hòa.

Diệp Tử Bình cũng hồ đồ, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng dù nói thế nào thì hộp trà đích thật là đại hồng bào cực phẩm của lão gia tử. Diệp Tử Bình đã từng thấy qua nhiều lần hộp trà loại này, chỉ là lão gia tử không thích uống trà nhưng tuyệt cũng sẽ không đem trà cho người khác. Diệp Tử Bình dù nhìn đến đỏ mắt nhưng cũng không thể lấy về.

Chuyện như vậy cũng có thể là cháu trai như Diệp Khai ra tay.

Diệp Khai tự nhiên không dám kể chuyện mình và Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn hợp mưu, càng không dám nói tới quan hệ của mình với Chung Ly Dư, chỉ nói là lão gia tử nhớ cháu nên bảo hắn vào đại nội.

Diệp Tử Bình không hề nghi ngờ gì, chỉ suy nghĩ qua về chuyện đồng chí Phương Hòa đến thăm:

- Bên trong bộ quả thật có một số người muốn làm lớn chuyện, đồng chí Phương Hòa chắc sẽ tức giận.

- Loại chuyện này anh vẫn nên tránh ra. Mạnh Chiêu Hoa lên tiếng.

Diệp Tử Bình lắc đầu:

- Anh hiện giờ cơ bản đã bị đẩy ra ngoài lề rồi, chỉ làm một số chuyện cụ thể, về phương diện đại cục chưa tới phiên anh nói chuyện. Như vậy cũng tốt, tránh bị kẹt ở giữa.

Nếu đổi là một bộ khác cũng không khiến Diệp Tử Bình cảm thấy khó xử như thế, nhưng đây là Bộ tuyên truyền, một khi lên tiếng sẽ ảnh hưởng lớn tới dư luận. Mọi người đều nhìn vào, thân là đại biểu bên phía lão Diệp gia, khuynh hướng của Diệp Tử Bình dĩ nhiên cũng rất trọng yếu.

Vào thời kỳ nhạy cảm này, Diệp Tử Bình có thể nói cái gì? Lập trường của Lão Diệp gia trước sau vẫn là muốn bảo trì, đây là quy tắc của lão gia tử định ra, không thể thay đổi.

Trong quốc gia không chỉ cần phái cải cách, phái bảo thủ, đồng dạng cũng cần phái trung lập.

Cái gọi là phái trung lập cũng không phải nói chuyện gì cũng mặc kệ, không biểu hiện thái độ mà là một lực lượng có tính ổn định. Những chuyện cụ thể đều cần bọn họ làm thì toàn bộ chỉnh thể mới có thể vận hành, không đến mức vì tranh giành chính kiến mà tạo thành rung chuyển lớn.

Chỗ mà đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong nắm giữ là phương hướng lớn, còn phái trung lập mà lão Diệp gia đại biểu là động lực để con thuyền tiến lên.

Diệp Khai nghĩ tới vấn đề này, cũng không khỏi thầm thở dài, tất cả mọi người đều không dễ dàng ah.

- Cha, nếu như ở Bộ tuyên truyền không thoải mái thì chẳng bằngra ngoài nhìn xem, hoặc là đến địa phương càng dễ làm ra thành tích, cần gì phải theo chân bọn họ phụ họa?

Diệp Khai đột nhiên đề nghị với Diệp Tử Bình.

- Trẻ con xen vào chuyện người lớn làm gì. Mạnh Chiêu Hoa gõ đầu Diệp Khai một cái nhưng cũng quay sang nói với Diệp Tử Bình:

- Nhưng lời của Tiểu Khai cũng có lý, với điều kiện của anh thì ra ngoài làm Chủ tịch tỉnh không phải là vấn đề.

- Lão gia tử chưa hẳn sẽ đồng ý.

Diệp Tử Bình tuy cũng động tâm nhưng vẫn lắc đầu nói.

Diệp Tử Bình canh giữ ở Bộ tuyên truyền, chiếm cứ một vị trí phó bộ trưởng dĩ nhiên có ý của lão gia tử. Dù sao ai cũng biết tầm quan trọng của hệ thống tuyên truyền, dù không nắm giữ lợi khí này cũng có thể tác động vào ý thức, không có khả năng buông bỏ hoàn toàn trận địa này.

Hiện tại Diệp Tử Bình trong Bộ tuyên truyền khá trầm lắng là vì không liên quan đến lợi ích của lão Diệp gia, bằng không mà nói, vị trí phó bộ trưởng cũng không để làm cảnh, luôn có thể phát huy một ít tác dụng.

Đối với vấn đề này, Diệp Khai cũng có cái nhìn riêng của mình. Nếu như cha hắn vẫn tạm thời ở Bộ tuyên truyền vậy thì vẫn nên ít xuất hiện. Dù sao hiện giờ đại thế vẫn nằm trong tay phái bảo thủ, không cần phải đứng đối lập với bọn họ, kể cả được phái cải cách tán thưởng thì cũng chưa hẳn nhận được hồi báo tương xứng.

Nhưng nếu Diệp Tử Bình ra ngoài tới địa phương thì có thể phóng tay phóng chân làm việc, dùng thực tế để biểu hiện lập trường chính trị của mình, kỳ thật càng thêm dễ dàng để cho người tiếp nhận, cũng càng thêm dễ dàng thủ tín.

Điều kiện căn bản của Diệp Tử Bình rất tốt, với tư cách là con trai, Diệp Khai đương nhiên cha mình có vị trí lớn hơn. Bác cả và bác hai đều ở trong quân đội, nếu như lão Diệp gia không muốn chuyển thành thế gia quân đội thì phải nhìn xem vào Diệp Tử Bình.

Từ tình huống hiện tại thì dù là đồng chí Phương Hòa ở kinh thành cũng có xu hướng bị quản chế về phương diện ở Bộ tuyên truyền, không thể nói lên quan điểm của mình. Diệp Tử Bình ở tại chỗ này cũng không có bao nhiêu ý tứ, trong ngắn hạn không thể cách nào chuyển biến tình huống.

Ở tại Bộ tuyên truyền gặp nhiều phiền toái, lại không có cơ hội phát triển tốt, chi bằng ra ngoài làm việc, càng thêm có lợi cho sự phát triển của Diệp Tử Bình.

Về phần thuyết phục Diệp lão gia tử thì Diệp Khai nghĩ hiện giờ hắn chưa đủ phân lượng nhưng đợi đến khi cuộc chiến vùng Vịnh bắt đầu, hắn kiếm được khoản lớn từ dầu mỏ thì nắm chắc thao tác được chuyện này.

Tuy lão gia tử hi vọng cắm rễ vào hệ thống tuyên truyền để làm ra một số tác dụng nhưng nhìn cả đại cục của Diệp gia thì sau khi ra ngoài càng phát triển hơn ở trong.

Lúc này Diệp Tử Bình ở lại Bộ tuyên truyền cũng chỉ tính là ngồi không, chi bằng tùy thời mà động.

Bình Luận (0)
Comment