Quan Môn

Chương 235

Diệp Khai cũng không hề nghĩ đến Ngô Tác Đống lại là một vị cao thủ công phu nội gia ẩn sâu lánh đời.

Khó trách hắn có thể lập được nhị đẳng công khi đi lính, hơn nữa còn không bị tổn thương, đây đại khái là vì có công phu nội gia bảo hộ, so với người bình thường mà nói chiếm cứ ưu thế rất lớn.

Tuy thân thủ của Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch không tệ, nhưng hai người họ đều luyện tập ngoại gia công phu, còn kém hơn cấp độ của Ngô Tác Đống rất nhiều, cho dù hai người cùng tiến lên cũng không có khả năng đánh thắng.

Chẳng lẽ lần này phải thua sao? Diệp Khai không ngờ xảy ra loại tình huống này, còn đang định áp dụng biện pháp tiếp theo, lại không ngờ có người động thân mà ra, muốn nghênh chiến Ngô Tác Đống.

Nghe thanh âm khá quen tai, Diệp Khai quay đầu nhìn lại, không khỏi có chút kinh ngạc:

-Tạ tổng đội, sao cô lại tới đây?

Đúng vậy, người vừa đến chính là Tạ Quân Ngọc, là nữ quan quân thượng tá của Cục cảnh sát trung ương.

Tạ Quân Ngọc mặc một bộ áo lông màu lam nhạt, mặc quần cao bồi, nhìn vào thật giống như một nữ sinh viên đi du lịch, làm sao cũng nhìn không ra nàng là một nữ hiệp có can đảm khiêu chiến với nội gia cao thủ.

Thấy vẻ kinh ngạc của Diệp Khai, Tạ Quân Ngọc cũng không trả lời hắn, nàng chậm rãi đi vào trong vòng người, đứng đối diện Ngô Tác Đống, tiện tay hất lên, balo đeo sau lưng bay về phía Diệp Khai.

Diệp Khai vừa chạm tay tiếp xúc bắt lấy balo của Tạ Quân Ngọc, chỉ cảm giác bên trong cực nặng làm thân thể hắn lảo đảo, liên tiếp thối lui bảy tám bước mới ngừng lại được, lúc này mới biết balo của Tạ Quân Ngọc chí ít phải nặng tới năm sáu mươi cân, chắc hẳn chứa không ít đồ vật bên trong, đều là vật cứng rắn.

Tuy không rõ vì sao Tạ Quân Ngọc lại xuất hiện ở đây, nhưng Diệp Khai cảm thấy đây là một chuyện tốt.

Thân thủ của Tạ Quân Ngọc rốt cục như thế nào cho tới nay Diệp Khai cũng không biết được rõ ràng, chỉ cảm giác cô gái này ra tay hung ác, ngày đó bên trong đại nội nàng quyền đấm cước đá với hắn không chút khách khí, hơn nữa nàng nhậm chức thượng tá trong Cục cảnh sát trung ương, nghĩ tới công phu không có vấn đề gì, dù sao nghe nói nàng có một vị sư phụ phi thường inh.

Lúc này Diệp Khai thật sự hi vọng Tạ Quân Ngọc cùng Ngô Tác Đống đấu nhau lưỡng bại câu thương, như vậy hắn thật sướng rồi, vừa giải quyết được khó khăn trước mắt vừa báo được mối thù bị Tạ Quân Ngọc quyền đấm cước đá, tọa sơn quan hổ đấu là chuyện thoải mái nhất đó thôi.

-Nữ nhân?

Ngô Tác Đống nhìn thấy Tạ Quân Ngọc lập tức nhíu mày, nhưng không hề có chút ánh mắt khinh thị.

Đối với Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch, Ngô Tác Đống chỉ cần liếc nhìn liền có thể nhìn thấu nền tảng của bọn họ, cũng biết bản thân mình chỉ cần dùng mười chiêu là đã thu thập xong hai người.

Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch tinh thông sử dụng súng ống, nếu bàn về công phu quyền cước, tuy không kém nhưng so sánh với cao thủ như hắn thật sự là không đủ xem, nhất là cao thủ nội gia như Ngô Tác Đống, thực lực giữa đôi bên căn bản không nằm trên một cấp bậc, cho nên Ngô Tác Đống mới không cần e ngại Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch.

Nhưng Tạ Quân Ngọc xuất hiện làm Ngô Tác Đống cảm nhận được tia nguy hiểm, thực lực của cô gái này tựa hồ không dưới hắn, khí định thần nhàn, vừa sải bước đã vượt qua người khác cự ly ngoài ba bước, lại có vẻ nhàn nhã nhẹ nhõm, thật sự làm Ngô Tác Đống khó thể ứng đối.

Khí cơ vừa đụng nhau, Ngô Tác Đống nhịn không được thối lui ra sau một bước, hai tay thoáng nắm lại, trầm giọng hỏi:

-Cô lại là ai?

-Nàng là người của tôi.

Diệp Khai ở phía sau kêu lên.

-Chú không phải ngay cả một cô gái nhỏ cũng đánh không lại đi?

Tuy Diệp Khai không biết vì sao Tạ Quân Ngọc xuất hiện nơi đây, nhưng nếu như nàng đã tới đây khẳng định là vì hắn mà đến, nếu đã như vậy, không ngại lợi dụng một chút, trước hết để Tạ Quân Ngọc giải quyết Ngô Tác Đống, sau đó mới chậm rãi thảo luận chuyện về sau.

Cho nên Diệp Khai lập tức trấn áp Ngô Tác Đống, dùng vấn đề này ràng buộc lấy hắn.

-Chê cười! Ngô Tác Đống này có khi nào sợ hãi qua ai?

Quả nhiên Ngô Tác Đống cũng không tiếp tục hỏi thân phận của Tạ Quân Ngọc, đạp về phía trước một bước:

-Đã như vậy có thể bắt đầu chưa?

-Muốn đánh liền đánh, sao lại nói nhảm nhiều như vậy?

Tạ Quân Ngọc tháo mũ ném hướng Diệp Khai, lại phi thân xông về hướng Ngô Tác Đống, đôi chân kẹp thẳng tới cổ hắn.

Ánh mắt Ngô Tác Đống co rụt lại, thân thể chuyển động, hai tay hóa chưởng cùng lòng bàn chân Tạ Quân Ngọc liên tục tiếp chiến.

Toàn bộ mọi người có mặt đều nghe được thanh âm đùng đùng vang lên không dứt, nhưng khí sóng giữa hai đối thủ giao chiến làm mọi người cả kinh vội vàng thối lui về phía sau.

Tạ Quân Ngọc dùng hết chiêu thức trên không trung, thân thể như chim yến xoay người, đem Ngô Tác Đống bức lui bảy bước, lúc này mới đứng vững trên mặt đất, song chưởng mở ra, hóa thành lưỡi đao sắc bén hướng trên người Ngô Tác Đống đâm tới.

-Oanh…

Ngô Tác Đống bật lùi, rốt cục định trụ thân thể, một quyền đập ra phía trước.

Thanh âm tiếng xé gió vang lên, tựa như pháo nổ vang dội, thậm chí Diệp Khai có thể chứng kiến một quyền của Ngô Tác Đống nhấc lên âm thanh như tia chớp không ngừng lóe lên trong không khí.

Tạ Quân Ngọc cũng không cam chịu yếu thế, quyền pháp của nàng lúc khai lúc hợp, uy mãnh vô song, rất khó làm người ta nghĩ tới bộ quyền pháp như vậy được đánh ra từ tay một cô gái.

Hai người giao chiến thật nhanh đã qua trên trăm chiêu, thời gian càng lúc càng gay cấn.

Làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là trên đỉnh đầu Ngô Tác Đống có khói trắng bốc lên, giống như hơi nước khi mở nắp nồi hơi, mà tình huống của Tạ Quân Ngọc thì ngược lại, nàng càng đánh càng lạnh, chung quanh thân thể tựa hồ cũng mang theo một cỗ hàn khí làm cho người ta có loại cảm giác nếu Ngô Tác Đống bị nàng đánh trúng, rất có thể sẽ biến thành băng đá.

Hai người chợt hợp lại phân, cũng đã đấu qua trăm chiêu.

Ngô Tác Đống nhảy ra ngoài, khí tức bất định, có chút khiếp sợ nhìn Tạ Quân Ngọc đối diện, hiển nhiên đối với thân thủ inh của nàng cảm thấy phi thường giật mình, như thế nào cũng nghĩ không thông một cô gái con trẻ tuổi như vậy lại có thể đối chiến với hắn lâu như thế, không hề có chút rơi xuống hạ phong.

Nhìn ra được nếu như còn tiếp tục kiên trì đánh tiếp, tình huống của Ngô Tác Đống sẽ không ổn.

-Lần này tôi nhận thua!

Ngô Tác Đống nhìn nhìn Tạ Quân Ngọc, sắc mặt thật khó xem nhìn Diệp Khai nói ra.

Mọi người vây xem nghe xong, đều ồn ào kêu lên.

Trong ấn tượng của bọn họ, tựa hồ cho tới bây giờ Ngô Tác Đống chưa từng bại qua người khác, lại không nghĩ tới hôm nay hắn lại thua trong tay một cô gái, thật khiến người cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

-Công phu của chú rất tốt.

Tạ Quân Ngọc ngược lại không hề xem nhẹ Ngô Tác Đống, còn ném cho hắn một giấy chứng nhận, nhìn hắn nói ra:

-Nếu như chú có hứng thú, thì cứ đến tìm tôi luận bàn!

Ngô Tác Đống tiếp lấy giấy chứng nhận, chỉ mở nhìn thoáng qua, cũng có chút giật mình, lại ném ngược trở về:

-Công việc này không thích hợp tôi, đa tạ xem trọng rồi!

-Vậy thì thật đáng tiếc!

Tạ Quân Ngọc lắc đầu nói.

-Còn có người không phục sao?

Diệp Khai nhảy lên trên tảng đá dựng cối xay lớn, cao giọng hỏi.

Người đứng bên dưới không còn ai nói gì, ngay cả đệ nhất cao thủ trong thôn như Ngô Tác Đống cũng thất bại, luận đánh nhau mà nói phỏng chừng trong Thánh Vương thôn không ai đánh lại đám người của vị tiểu thôn trưởng mới đến.

-Nếu như không còn người phản đối, thì tôi có thể chính thức đến nhậm chức nha!

Diệp Khai cao giọng hô.

Lão gia tử Tây Môn Báo cũng nói:

-Diệp thôn trưởng cố ý đến giúp chúng ta sửa đường, mọi người nếu đã không còn phản đối, vậy thì mời Diệp thôn trưởng nói với mọi người vài câu!

Uy tín của Tây Môn Báo lão gia tử vẫn tương đối cao, hơn nữa Ngô Tác Đống đã bị Tạ Quân Ngọc đánh bại, mọi người cảm thấy thủ hạ của tiểu thôn trưởng mới tới có người tài ba không ít, thật sự có thể có chút năng lực, vì vậy cũng vỗ tay, tỏ vẻ hoan nghênh.

-Tôi là ai?

Diệp Khai đứng phía trên hô:

-Tôi là Diệp Khai! Cháu trai ruột của Diệp Tương Kiền!

-Tôi đến Thánh Vương thôn để làm gì?

-Tôi ăn no nhàn rỗi hay sao? Không phải!

-Tôi đến đây là giúp mọi người sửa đường ra núi!

-Tôi không phải chỉ giúp mọi người sửa đường, còn muốn đào lên gốc nghèo khó bần cùng của mọi người!

-Làm sao mà đào? Rất đơn giản!

-Nhưng tôi cũng không cần nói tỉ mỉ với các vị, có nói các vị cũng không hiểu!

-Nói ngắn lại một câu, mọi người chỉ cần làm theo lời của tôi, thời gian hạnh phúc nằm trong tầm tay!

-Tôi muốn mọi người làm gì? Đó là một vấn đề!

-Hãy nhìn xem trước tiên, tôi có thể làm những thứ gì ọi người!

Diệp Khai đứng trên cối xay lớn hô to một hồi, lại nhìn Lê Nhị nói:

-Lê Nhị, đem chiếc valy tới đây!

Lê Nhị ứng tiến, lập tức cùng Phùng Thiên Dịch chạy trở về lều vải, rất nhanh liền mang theo một va ly du lịch lớn chạy trở về, hai người đặt xuống trên cối xay, sau đó phân biệt đứng sang hai bên, nghiễm nhiên đóng vai bảo tiêu của mình.

Diệp Khai đem nắp va ly mở ra, sau đó lộ ra bảo bối màu xanh bên trong.

-Tiền mặt! Đều là trăm đồng tiền mặt ah!

-Trời ạ! Vương lão ngũ này chưa từng nhìn thấy được nhiều tiền như vậy!

-Số tiền này đủ mua cả huyện Bằng Dương đi nha?

Đám người lập tức bắt đầo tao động.

Tạ Quân Ngọc đứng bên cạnh, ban đầu nàng còn phi thường tò mò đối với lời nói của Diệp Khai, cho rằng bên trong túi du lịch của hắn có bảo bối gì, nhưng không nghĩ tới sau khi mở nắp đều là những xấp tiền trăm nguyên chồng lên nhau, xếp thành một loạt, tuy nhìn mọi người ban đầu có vẻ bằng mặt không bằng lòng, nhưng thật không thể phủ nhận đối với người nghèo khó, hoàn toàn có lực hấp dẫn lớn phi thường.

Cũng may dân chúng Thánh Vương thôn tuy dân phong bưu hãn, nhưng cũng thật thuần phát, không tới mức nhìn thấy tiền mà sáng mắt, trực tiếp xông lên cướp đoạt, tư duy của mọi người vẫn còn dừng lại ở cấp độ làm việc mới lấy tiền.

-Mọi người yên lặng!

Lúc này Diệp Khai chỉ tùy tiện hô một tiếng, mọi người lập tức liền yên tĩnh trở lại, tĩnh đến nỗi cây kim rơi xuống đất đều có thể nghe được đến.

-Chỉ cần tất cả mọi người nghe lời của tôi, dựa theo yêu cầu của tôi đi làm, lời của một thôn trưởng là uy tín, mỗi nhà dựa theo đền bù tổn thất mỗi đầu người, mỗi người mười ngàn đồng!

Diệp Khai nói ra.

-Hoan hô…

Lần này tất cả mọi người đều sôi trào, nguyên lai Diệp thôn trưởng thực sự tới đây là muốn đào gốc nghèo khó bần cùng của sơn thôn, những lời khác không cần hứa hẹn quá nhiều, trực tiếp liền dùng tiền đến nện người nha!

Ngay cả Ngô Tác Đống khi nãy vẻ mặt còn chưa phục nhưng cũng đã biến thành hưng phấn lên, trên mặt xuất hiện ánh sáng.

Cái gì mới gọi là cao thủ? Tiền! Đây mới là cao thủ đánh đâu thắng đó!

Bình Luận (0)
Comment