Quan Môn

Chương 238

Trên đường trở về, mọi người đều trở nên trầm mặc, hiển nhiên bị phát hiện vừa rồi làm chấn kinh.

Không ai ngờ được bên dưới ngọn núi lại là trống rỗng, hơn nữa nhìn vào liền biết được trước kia chưa từng bị người phát hiện qua.

Đây là một sự phát hiện khá trọng đại, nhưng nhìn ý tứ của Diệp Khai tựa hồ hắn đã sớm biết rõ tình huống này tồn tại, điều này làm cho người ta cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

-Vì sao anh lại biết lòng núi trống rỗng đây?

Rốt cục Tạ Quân Ngọc có chút không nhịn được, liền nhìn Diệp Khai hỏi.

Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch cũng nhìn Diệp Khai, cảm thấy Diệp nhị thiếu có chút thần bí, vấn đề này chính bọn họ cũng muốn hỏi hắn.

-Có ít người trời sinh có chút thần dị đấy.

Diệp Khai vỗ vỗ ngực, ngạo nghễ đáp:

-Lúc trước khi Thích Ca Mâu Ni sinh ra đời, nghe nói là sinh ra từ dưới xương sườn của mẹ mình, hơn nữa vừa sinh ra liền có thể đi đường, chỉ thiên chỉ địa, nói trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, còn có hai thần long tới giúp tắm rửa. Khi tôi sinh ra tuy bình thường, nhưng là thánh nhân trời sinh, vì dân tạo phúc, cho nên có một ít năng lực biết trước tương lai, đâu có gì lớn lao đâu.

Tạ Quân Ngọc đối với lời giải thích vô nghĩa của Diệp Khai cảm thấy hoàn toàn không thể tín nhiệm, có chút trêu tức hỏi thăm:

-Ý của anh là nói, nơi này là do thời điểm anh nằm mơ thấy hay sao?

-Cũng tương đương như vậy đó.

Diệp Khai vỗ tay phi thường khẳng định hồi đáp.

-Anh cảm thấy với chỉ số thông minh của tôi mà nói, tôi sẽ tin tưởng lời giải thích vô căn cứ như vậy hay sao?

Tạ Quân Ngọc chỉ chỉ vào đầu, có chút bất mãn hỏi.

Diệp Khai làm ra vẻ thật nghiêm túc nhìn lên vầng trán trơn mượt của Tạ Quân Ngọc, cùng chút tóc mai rũ xuống, trịnh trọng tỏ vẻ:

-Mặc dù đối với cô mà nói chỉ số thông minh chính là nhược điểm của cô, nhưng không sao cả, cô ở lại bên cạnh tôi thời gian lâu tự nhiên sẽ trở nên thông minh lên, có người trời sinh tư chất không tốt lắm, nhưng thông qua hoàn cảnh về sau ảnh hưởng cũng sẽ có khả năng trở nên nổi bật.

-Hắc…

Tạ Quân Ngọc nghe xong hướng Diệp Khai dựng lên đầu ngón tay tỏ vẻ không chút hài lòng.

Lê Nhị cũng hỏi:

-Nhị thiếu gia, cậu nhất định là đã sớm biết nơi đó có hang động đi?

Hắn cùng Phùng Thiên Dịch cũng không tin lúc Diệp Khai nằm mơ nhìn thấy được, vậy cũng quá duy tâm rồi, làm sao có thể?

-Cũng không sai lệch bao nhiêu đâu.

Diệp Khai gật đầu nói:

-Trước đó chỉ có một ít dấu hiệu, lần này tôi đi tới đây là cũng muốn sớm nghiệm chức thử một chút, không nghĩ tới quả nhiên là thế.

Lời nói của Diệp Khai mơ mơ hồ hồ, không nói rõ chi tiết làm sao hắn phát hiện được bên trong lòng núi là trống rỗng, chỉ thừa nhận hắn đã sớm biết rõ việc này.

Hắn tự nhiên không thể nói ra sự thật chân tướng là hơn hai mươi năm sau trong một lần ngọn núi bị sụp lở, một hang động đá vôi cực lớn xuất hiện trước mặt thế nhân, hơn nữa căn cứ theo bộ môn tương quan đo đạc, hang động đá vôi này còn có diện tích cực kỳ khổng lồ dài tới mấy km2.

Về sau cũng có người thám hiểm xâm nhập vào bên trong, đã chứng minh bên dưới những ngọn núi này đều trống rỗng, chỉ có chút ít vật lý chống đỡ.

Bởi vì đây là một sự phát hiện khá lớn, cho nên Diệp Khai còn nhớ rất rõ ràng, khi Diệp lão gia tử tỏ ý muốn phái hắn đến vùng núi tỉnh Giang Trung làm thôn trưởng sửa đường, Diệp Khai liền nhớ đến phát hiện kia, hơn nữa còn dùng địa đồ so sánh địa hình một chút, quả nhiên là ở trên núi cách Thánh Vương thôn không xa.

Chính bởi vì điểm này Diệp Khai mới không chút do dự đáp ứng, hơn nữa còn hứa hẹn nếu không tu sửa được đường sẽ tuyệt không rời núi, mà sau khi đi tới nơi này còn buông lời khoác lác nói chỉ trong một tháng sẽ hoàn thành.

Đầu óc của Lê Nhị đủ linh hoạt, lập tức liền nghĩ tới một loại khả năng, có chút hưng phấn nói:

-Ý tứ của nhị thiếu gia là nói, nếu như bên trong lòng núi trống rỗng, chỉ cần đem hai bên vách núi đánh thông, sau đó thu thập lại bên trong là có thể thông xe rồi sao?

-Làm sao có thể?

Tạ Quân Ngọc lập tức có chút xem thường mà tỏ vẻ:

-Động đá vôi do tự nhiên hình thành phập phồng bất định vô cùng, còn có thể có đại diện tích nước nhỏ giọt, sâu cạn khó lường, nếu ngày sau khai phát du lịch thì còn được, muốn dùng làm đường hầm tự nhiên đoán chừng là không có khả năng.

Lời của Tạ Quân Ngọc lập tức làm Lê Nhị nhíu mày, lại làm cho Diệp Khai có vài phần thưởng thức:

-Được nha, biết được còn nhiều lắm.

-Nhị thiếu gia có kế hoạch làm như thế nào?

Phùng Thiên Dịch hỏi.

-Biện pháp của tôi thì đơn giản hơn một chút, hơn nữa tôi đối với đường hầm gì gì đó có một loại cảm giác sợ hãi bẩm sinh, tôi cảm thấy nên đi trên mặt đất thì an tâm hơn một chút.

Diệp Khai hồi đáp:

-Cho nên tính toán của tôi chính là dùng thuốc nổ đem cả tòa núi tạc sụp, như vậy chẳng phải sẽ biến thành đường bằng sao.

-Anh…

Tạ Quân Ngọc nghe xong lời nói của Diệp Khai, hơi suýt chút nữa muốn hộc ra một búng máu, thật lâu mới nghẹn ra một câu:

-Người của Diệp gia, ý nghĩ quả nhiên là không tầm thường, bội phục, bội phục!

Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch nghe xong cũng đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ quay đầu lại nhìn nhìn mấy ngọn núi, tuy không thể nói là cao vút trong mây, nhưng khí thế rộng rãi, cao khoảng chừng vài trăm thước, kéo dài tới mấy km, nếu như muốn dùng thuốc nổ tạc sụp, cần phải sử dụng tới bao nhiêu thuốc nổ?

Mặc dù nói bên trong lòng núi khả năng đều là trống rỗng, theo trên lý luận có thể dùng thuốc nổ tạc sụp, nhưng lý luận cùng thực tế đem ra so sánh, chênh lệch bên trong liền lớn, chưa chắc có thể thực hiện.

Nói đến cùng nhìn Diệp nhị thiếu tựa hồ là có vẻ khẳng định muốn làm như vậy rồi, chuyện này thấy thế nào đều cảm giác không đáng tin cậy.

-Nhị thiếu gia, chuyện này đoán chừng khá khó khăn.

Cuối cùng Lê Nhị cũng nói ra, về phần Phùng Thiên Dịch thì không dám mở miệng, hắn cảm thấy đây là nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành, chỉ cân nhắc tới mặt mũi của Diệp nhị thiếu vẫn không nên phát biểu ý kiến mới thỏa đáng.

Bộ dáng của Diệp Khai lại làm như không thèm để ý chút nào, khoát tay nói:

-Khó khăn là chuyện bình thường thôi, nếu như sự tình đơn giản thì cần gì tới phiên tôi đi làm. Chuyện càng khó khăn càng có thể biểu hiện rõ năng lực của tôi đó. Các anh không biết, có người đã hạ xuống cái giá đánh bạc lớn, nói là nếu như tôi có thể trong vòng mười năm tu sửa được con đường này, sẽ cho tôi một chức vị cấp chính sở!

-Người có thể nói ra lời này, thân phận địa vị nhất định không thấp, chẳng lẽ là Diệp lão gia tử?

Tạ Quân Ngọc hỏi.

-Đương nhiên không thể nào là ông nội của tôi.

Diệp Khai lắc đầu nói:

-Là đồng chí Hồng Chính cùng đồng chí Phương Hòa khi nhắc tới chuyện này đã nói ra, đồng chí Phương Hòa còn có vẻ tán thưởng, còn cho người đem tin tức này truyền tới cho tôi xem như động viên.

Tạ Quân Ngọc có chút hâm mộ nói:

-Cảm giác có lãnh đạo chú ý rất tốt đi? Mười năm sau anh cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi mà thôi, làm cấp chính sở thêm vài năm, lên tới phó bộ, sau đó là chính bộ, trước bốn mươi ba tuổi cũng có thể tiến Cục chính trị trung ương rồi, kế hoạch này thật sự an bài tốt!

-Cô cố ý nói móc tôi đúng không?

Diệp Khai nghiêng đầu liếc nhìn Tạ Quân Ngọc, nói:

-Nếu như thật sự đến thời điểm đó, ủy viên Cục chính trị trung ương bốn mươi ba tuổi, đây chẳng phải còn kém hơn lão tử nhà tôi sao? Tốt xấu gì cha tôi bốn mươi mốt tuổi đã trà trộn được vào Cục chính trị trung ương, dù sao tôi cũng phải nổi bật hơn đi?

-Hắc…anh thật sự là có can đảm tưởng tượng ah…

Tạ Quân Ngọc nghe xong lời nói của Diệp Khai, cả buổi cũng không biết làm sao lên tiếng.

Trên thực tế việc phân công đề bạt cán bộ như vậy tùy ý một ít, cho dù Diệp Khai muốn trộn lẫn một cấp chính sở cũng không phải là việc gì quá mức lớn lao, nhưng nếu đợi thêm vài năm sau, hẳn là năm 95, điều lệ tuyển chọn phân công cán bộ lãnh đạo trong Đảng được đưa ra sân khấu chính thức, như vậy việc khống chế trong phương diện này đã trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiều.

Nói cách khác, nếu như Diệp Khai không tranh thủ trước năm 95 đi con đường này, hắn muốn lấy được ban thưởng chức cấp chính sở lúc này thì vấn đề không lớn lắm, nhưng nếu vượt qua năm 95 thì sẽ rất khó nói, đoán chừng khả năng kia sẽ nhỏ đi rất nhiều.

Rất nhiều chuyện chính là như vậy, ở thời điểm thao tác trong hộp tối thì không có vấn đề gì, thế nhưng một khi đã có văn bản quy định rõ ràng, muốn đặc biệt đề bạt độ khó sẽ tăng lên rất nhiều lần.

Không phải là hoàn toàn không có khả năng, mà là cần trả giá sẽ rất cao, không nhất định sẽ có lợi.

Nói thí dụ như nếu Diệp gia muốn mượn cơ hội này lấy tới cho Diệp Khai chức chính sở cấp, phải cần làm ra nhượng bộ tương ứng ở phương diện khác, nếu như điều kiện quá thấp thì những tập đoàn thế lực khác đoán chừng cũng sẽ không đồng ý.

Dù sao đối với việc đề bạt phân công cho những người khác mà nói, việc đề bạt cho Diệp Khai là nhân vật trọng yếu đời thứ ba của Diệp gia sẽ có hàm kim lượng cao hơn nhiều, thậm chí nói trình độ tranh đoạt sẽ vượt xa chức vị chính bộ cấp, mọi người đương nhiên là phải tranh thủ đủ lợi ích mới được.

-Tạ tổng đội, cô phải nỗ lực lên rồi, hiện tại nếu cô đi xuống địa phương mới là chính sở cấp, nếu không thêm chút sức lực vài năm sau sẽ bị tôi vượt qua đó!

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

Tạ Quân Ngọc hừ một tiếng nói:

-Chúng tôi là con cháu tiểu môn hộ, sao có thể đánh đồng với cháu trai trực hệ của Diệp gia đây?

Nhưng nói tới nói lui, nếu như Tạ Quân Ngọc vẫn ở trong Cục cảnh sát trung ương nhậm chức, thì cơ hội tấn chức cũng sẽ rất nhiều, thượng tá hai mươi bốn tuổi, không chừng mười năm sau sẽ là một nữ tướng quân, chỉ là chưa hẳn được ra ánh sáng công khai, trừ phi nàng chuyển chức điều động qua bộ đội chính quy.

Mọi người đi về Thánh Vương thôn, lúc này trời đã tối, chỉ là đèn dầu đêm nay cũng sáng lên nhiều hơn, cơ hồ nhà nhà đều có đốt đèn, mà trong thôn cũng nổi lên thật nhiều đống lửa, nhiều người vây quanh nghị luận không ít.

Rất hiển nhiên, hôm nay tất cả mọi người đều khó ngủ, cũng khó thể tiếp tục bình tĩnh xuống.

Tân nhậm Diệp thôn trưởng vạch ra ọi người một con đường lớn khang trang, có thể giúp mọi người chạy tới trước, chỉ là vấn đề cũng phải có, đó là phải rời khỏi Thánh Vương thôn mà mọi người đã sinh sống thật nhiều năm.

Mặc dù mọi người đối với thế giới bên ngoài phi thường hướng tới, nhưng cũng có một loại cảm giác sợ hãi trời sinh, lo lắng sau khi mình đi ra ngoài, không cách nào thích ứng cuộc sống mới.

Đống lửa đỏ ánh lên khuôn mặt của các thôn dân, cũng đem toàn bộ tâm tình vui buồn bi hoan hoàn toàn phản ánh ra.

Khi Diệp Khai đi ngang qua, đều nghe được có người đang hỏi hắn, tâm tình của mọi người vừa có chút kích động lại có chút tâm thần bất định, không hề có trường hợp cá biệt.

Khi đi qua nơi nghị sự trong thôn, chợt nghe có người đang loay hoay mở chiếc radio duy nhất của thôn, bên trong đang truyền ra thanh âm tiếng hát cao vút, nghe có chút quen tai.

-Đây là bài hát gì vậy?

Diệp Khai nghiêng tai nghe ngóng, lại quay đầu hỏi.

-Kim dạ vô nhân nhập thụy ( Tối nay không người chìm vào giấc ngủ).

Tạ Quân Ngọc hồi đáp.

Bình Luận (0)
Comment