Quan Môn

Chương 254

- Mọi người nhìn cháu như vậy, áp lực của cháu rất lớn đó!

Diệp Khai vừa cười vừa nói.

Diệp lão gia tử, nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình cơ hồ đồng thời đều nở nụ cười, hiển nhiên là bị lời nói của Diệp Khai làm vui vẻ.

- Cháu vẫn còn có áp lực sao?

- Hình như trong nhà chưa từng chứng kiến cháu bị áp lực qua đi?

Diệp Khai lập tức tỏ vẻ:

- Ai nói cháu sẽ không có áp lực đây, là nam nhân, đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ, có khổ đều do chính mình chịu mà thôi. Mọi người chỉ thấy tặc ăn thịt thống khoái, không thấy tặc khổ sở khi bị đánh đi.

- Ít lời một chút đi, chuyện cháu mua đạn hạt nhân bên Xô Viết ông còn chưa tìm cháu tính sổ đâu.

Diệp lão gia tử khoát tay nói.

Diệp Khai nghe xong lời này, ngay lập tức nhìn qua nhị lão gia tử, miệng mấp máy theo hình dáng khi phát âm, hiển nhiên là đang nói hai chữ “phản đồ”.

- Không có biện pháp, chuyện lớn như vậy không thể không nói cho ông nội cháu biết đúng không.

Nhị lão gia tử xòe hai tay nói.

Diệp Tử Bình lại không hiểu ra sao:

- Mua đạn hạt nhân gì vậy?

Nhị lão gia tử dứt khoát nói với Diệp Tử Bình:

- Con của cháu bỏ ra hai mươi triệu đô la đi Xô Viết mua mười trang bị đạn hạt nhân, đem sơn thôn của người ta tạc bằng. Trận động đất tại Thánh Vương thôn là do vậy gây nên, hiện tại toàn bộ cửa ra vào hướng đông nam huyện Bằng Dương đã bị nổ tung, có thể nói là biến thành vùng đất bằng phẳng, trở thành hậu hoa viên của Minh Châu rồi đó!

- A?

Diệp Tử Bình nghe xong lập tức chấn động.

Hắn đã cảm thấy Diệp Khai rất biết cách giày vò, nhưng không hề nghĩ tới Diệp Khai có thể gây ra chuyện như thế, lá gan lớn như vậy, còn dám đem đạn hạt nhân của người Xô Viết mua về chế tạo một trận động đất?

- Trời ạ! Còn có chuyện gì mà con không dám làm nữa không?

Diệp Tử Bình cảm thấy đau đầu lên, vuốt vuốt huyệt thái dương dựa vào lưng ghế có chút vô lực nói.

- A, kỳ thật con không dám làm nhiều chuyện đâu.

Diệp Khai khiêm tốn nói:

- Con mua đạn hạt nhân cũng là vì bị bức bất đắc dĩ mà thôi, dù sao muốn trong vòng một tháng tu sửa thành đường, không chọn dùng một chút thủ pháp không thường quy căn bản là nhiệm vụ không thể hoàn thành!

Diệp lão gia tử nhắc tới chuyện này cũng cảm thấy có chút tức giận, vỗ bàn nói ra:

- Ông bảo cháu đi vùng núi Giang Trung sửa đường, ý tứ là muốn cháu thành thành thật thật lắng đọng xuống dưới, dùng mười năm thời gian hoàn thiện chính mình, làm ra một phen sự nghiệp, đợi sau khi làm đường xong thì trụ cột của cháu cũng đã đánh tốt, tuổi tác sẽ không xê xích bao nhiêu, cấp phó sảnh hai mươi tám tuổi cũng không có gì không hợp thói thường. Nhưng cháu nhìn xem cháu bây giờ, rõ ràng còn chưa đầy một tháng lại đem chuyện sửa đường giải quyết, còn giày vò Thánh Vương thôn động đất, dời sang địa điểm mới, gây ra động tĩnh lớn như vậy, cháu cảm thấy mọi người sẽ không để ý tới cháu sao? Bởi như vậy kế hoạch của chúng ta không cách nào thuận lợi áp dụng được rồi!

Với tư cách là người thừa kế đời thứ ba của Diệp gia, Diệp Khai nhất định phải đi con đường làm quan không còn cơ hội quay đầu, như vậy làm sao quy hoạch con đường tương lai của Diệp Khai đã trở thành nhiệm vụ trọng yếu hạng nhất của Diệp gia, mặc dù Diệp lão gia tử không nói rõ, nhưng khi muốn làm chăn đệm cho Diệp Khai vẫn tận hết sức lực mà làm.

Thế nhưng mà ai cũng thật không ngờ, Diệp Khai lại không cách nào trầm tĩnh đi xuống, hắn không học theo Ngu Công dời núi chậm rãi mà thực hiện, ngược lại dứt khoát làm hành động giống như Bàn Cổ khai thiên, rõ ràng đem đạn hạt nhân của Xô Viết tạc sụp nguyên cả một đầu sơn mạch của người ta, làm ra một con đường lớn, thật sự làm cho người không còn lời gì để nói.

Ở trước hành động của Diệp Khai, toàn bộ lời nói thậm chí đều biến thành tái nhợt vô lực rồi.

- Việc này sao, cháu kỳ thật rất khó lắng đọng được rồi.

Diệp Khai tỏ vẻ:

- Bởi vì có câu nói cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, cháu vừa đến Thánh Vương thôn, thậm chí còn chưa đến nơi, Tô chủ tịch người ta đã phái tân nhậm bí thư huyện ủy cho huyện Bằng Dương, chính là vì muốn chèn ép cháu đấy, thậm chí khi cháu động viên thôn dân toàn bộ di dời, tân nhậm bí thư huyện ủy còn phái tới một tổ điều tra, muốn tới Thánh Vương thôn ngăn cản công việc của cháu, cháu bất đắc dĩ phải áp dụng thủ đoạn đặc biệt, xem như hung hăng đánh vào mặt bọn hắn.

- Còn có chuyện như vậy?

Nhị lão gia tử nghe xong, lập tức liếc nhìn Diệp Tử Bình, sau đó tỏ ra ý kiến của mình:

- Nói như vậy con người của Tô Định Phương kia cũng không có bao nhiêu tiền đồ, ông xem nên đem hắn điều đi làm phó bộ trưởng Bộ thủy lợi là tốt nhất.

Diệp lão gia tử lập tức trừng mắt nhìn nhị lão gia tử:

- Sự vụ chính phủ, chú chỉ là một nhân sĩ quân đội chọc miệng vào làm gì? 

Nhị lão gia tử sờ sờ đầu cười hắc hắc, không nói tiếp, chỉ bưng chén trà bên cạnh định uống, liền thấy bên trong đã cạn sạch.

Diệp Khai lập tức rất có ánh mắt nhấc lên ấm trà đổ đầy cho nhị lão gia tử.

- Ân, cháu ngoan, vẫn là cháu tốt với nhị gia gia nhất.

Nhị lão gia tử lập tức lộ ra mặt mày hớn hở nói.

- Đương nhiên thôi, quan hệ giữa hai ông cháu mình còn phải nói sao?

Diệp Khai chớp chớp mắt nói.

Diệp lão gia tử hừ một tiếng nói:

- Được rồi được rồi, hai người cũng đừng tiếp tục đùa giỡn nữa. Nghiêm chỉnh nói chuyện đi, đối với đại kế phát triển kinh tế sau này, tiểu Khai có ý nghĩ đặc biệt gì hay không?

Diệp Tử Bình liền tỏ vẻ:

- Cha ít nhất phải hỏi con trai của mình có ý kiến gì hay không trước đã, sau đó mới đi hỏi cháu nội của cha mới đúng chứ? Chuyện này cũng nên có thứ tự trước và sau có đúng không?

- Vậy con nói đi, con có lời đề nghị gì?

Diệp lão gia tử lập tức nở nụ cười.

Khi người một nhà ở chung một chỗ, hào khí quả nhiên là khác hẳn, nếu như ngồi bên trong phòng họp Cục chính trị trung ương, mặc dù là ba nhân vật của Diệp gia cũng phải nghiêm túc ngồi đúng chỗ của mình, từng bước nói ra ý kiến, không thể vứt bỏ dù là một chút quy củ.

Bên trong phòng họp của Cục chính trị trung ương, bọn họ đầu tiên là người lãnh đạo quốc gia, là ủy viên thường ủy cùng ủy viên Cục chính trị trung ương, là phó chủ tịch nước cùng bí thư thành ủy Minh Châu, cho nên hết thảy đều phải vây quanh công việc mà tiến hành, không thể vượt qua, làm sao có tình trạng tùy ý nói chuyện kiểu như trong nhà?

- Việc này con lại không có ý nghĩ gì đặc biệt.

Diệp Tử Bình nói:

- Nhưng sản nghiệp nguồn năng lượng tuy có món lợi kếch xù, lại dễ dàng bị người lên án, cho nên trọng điểm phát triển của chúng ta nên đặt ở phương diện phát triển sản nghiệp mới, chẳng hạn như di động thông tin, như phát triển khoa học kỹ thuật máy tính.

Nghe xong lời nói của Diệp Tử Bình, Diệp Khai lập tức biểu lộ vẻ ủng hộ:

- Con hoàn toàn đồng ý với ý kiến của cha, sản nghiệp thông tin cùng máy vi tính đây là hai sản nghiệp phát triển nhanh nhất, trong mười năm hai mươi năm tương lai, thậm chí là ba mươi năm tiền cảnh phi thường khả quan, nếu như bắt được cơ hội này, lĩnh vực lực lượng kinh tế của Diệp gia chúng ta sẽ biến thành dị thường khổng lồ, mà phản tác dụng trong lĩnh vực chính trị cũng sẽ biến thành phi thường cường đại.

- Đơn giản mà nói một câu, cơ sở kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc.

Diệp Khai thấy mọi người đang lắng nghe mình nói, lại diễn giải:

- Mười năm tương lai, thành phố Minh Châu sẽ là một trọng điểm tăng trưởng kinh tế trong nước, cho nên nếu như cha có thể đảm nhiệm chức vụ tại Minh Châu trong mười năm, chẳng những đối với toàn bộ quốc gia mà nói, sẽ làm ra cống hiến rất lớn, đồng thời sẽ vì Diệp gia chúng ta ngang trời xuất thế, tìm kiếm được rất nhiều cơ hội tốt phát triển.

Cơ sở kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc, những lời này thật ra là phi thường chính xác, nhưng có thời điểm khi xã hội đang ở thời kỳ đặc thù, những lời này chưa hẳn là linh nghiệm, thí dụ như trong vài chục năm quá khứ, cơ sở kinh tế cùng thượng tầng kiến trúc kỳ thật không liên quan nhau.

Nhưng trải qua mười năm hạo kiếp bình định lập lại trật tự, cùng thành quả sau mười năm cải cách, cơ sở kinh tế trong nước đã dần dần khôi phục lại, rất rõ ràng chính là nếu như tiếp tục bảo trì sự phát triển hiện tại, khi kinh tế quốc dân đạt được phát triển nhanh hơn, cơ sở kinh tế sẽ trở thành nhân tố chủ yếu chủ đạo thượng tầng kiến trúc.

Nói cách khác, nước cộng hòa sẽ tiến vào thời đại kẻ có tiền thì lời nói sẽ có trọng lượng.

Cho nên ý kiến của Diệp Khai rất tinh tường, đó chính là muốn làm cho Diệp gia trở thành nhân vật lĩnh quân trong nhiều ngành sản xuất, là vô địch tồn tại có lực ảnh hưởng rộng lớn trong kinh tế, vì làm được điểm này, hắn đem cửa đột phá tuyển chọn tại thành phố Minh Châu mà Diệp Tử Bình đang quản lý.

- Sản nghiệp thông tin cùng vi tính tương quan sẽ trở thành sản nghiệp chủ yếu kéo động kinh tế quốc gia tăng trưởng, hai hạng mục này nhất định phải nắm bắt chặt chẽ, cộng thêm một điểm, là sự phát triển của ngành bất động sản, có khả năng sẽ trở thành sản nghiệp trụ cột phát triển kinh tế trong nước, phương diện này cũng phải chú ý tới, Diệp gia chúng ta có thể thích hợp nhúng tay đi vào, ít nhất là phải có được lực ảnh hưởng đối với ngành bất động sản mới được.

Diệp Khai phân tích một phen, lại nói tiếp:

- Nói tóm lại, mười năm tương lai rất trọng yếu, là mười năm hoàng kim đặt trụ cột cơ sở kinh tế cùng chính trị của Diệp gia chúng ta, nắm bắt được cơ hội này, đại kỳ của Diệp gia chúng ta không ngã, tương lai đều vững chắc, nếu như đánh mất cơ hội này, không cần cháu nói thêm gì rồi, bởi vì nói gì cũng chỉ là vô dụng.

Diệp Khai đối với việc này nhìn thấu thật rõ ràng, Diệp Tử Bình chủ chính tại Minh Châu đối với kỳ ngộ của Diệp gia cũng là khiêu chiến, một khi thao tác tốt, chẳng những mục tiêu ủy viên thường ủy Cục chính trị đạt tới, mà Diệp gia cũng có thể kiếm một chén canh trong con nước lớn phát triển kinh tế của quốc gia, hơn nữa còn là một chén canh lớn nhất.

Hiện tại chuyện hắn đang lo lắng suy nghĩ, là ý kiến của mình phải chăng được toàn phiếu thông qua trong hội nghị gia đình?

Bởi vì nhân vật như Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử theo trên nguyên tắc là thuộc về nhân vật lạc hậu, đối với phương diện phát triển kinh tế xem nhẹ một ít, cho nên không nhất định lý giải được nỗi khổ tâm của hắn, dù sao người có thể biết trước được đại thế tương lai hai mươi năm sau như Diệp Khai đã là có một không hai trên xã hội này.

Nếu như Diệp lão gia tử chối bỏ lời đề nghị của hắn, như vậy Diệp Khai cũng chỉ có thể tự mình nghĩ con đường phát triển khác, bởi vì dù không được trong nhà ủng hộ, hắn biết cũng phải nhất định phát triển kinh tế mới có thể ủng hộ quân chính thế gia như Diệp gia phát triển mạnh mẽ trong tương lai, bằng không mà nói ở trước mặt những đại gia tộc phát triển khác, giá trị lời nói của Diệp gia trong trung ương sẽ dần dần bị tước đoạt, cuối cùng cũng sẽ giống như gia tộc của thái tổ, chỉ còn lưu lại được chút ít quyền lực linh tinh, thậm chí cả quyền lực thực tế cũng không có, chỉ phát ra được chút tác dụng có tính tượng trưng.

Cuộc sống như vậy Diệp Khai nhất định không cách nào tiếp nhận.

Nếu như Diệp gia dưới sự thúc đẩy của hắn đã phát sinh ra biến hóa đáng mừng, như vậy Diệp Khai cảm thấy mình có nghĩa vụ thúc đẩy Diệp gia phát triển về hướng tốt nhất mới đúng.

Ngược lại sau khi Diệp lão gia tử nghe xong lời nói của Diệp Khai, trầm tư một lúc sau, lại nhìn nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình nói ra:

- Ý của cha chính là đem hạng mục phát triển tương lai trong nhà chúng ta toàn bộ đều giao cho tiểu Khai đến vận tác, hai người cảm thấy như thế nào đây?

Diệp Khai nghe xong chợt ngây ngẩn cả người, hắn chưa từng nghĩ đến, Diệp lão gia tử nhẹ nhàng như vậy đã bắt đầu ủy quyền cho hắn rồi.

Lời này của lão gia tử cũng giống như đã đem toàn bộ quyền quyết sách kinh tế của Diệp gia giao vào trong tay Diệp Khai hoàn toàn!

Bình Luận (0)
Comment