Quan Môn

Chương 262

- Chắc có lẽ không.

Diệp Khai có chút chần chờ nói:

- Hiệu quả thứ này gần như thử nghiệm vũ khí hạt nhân dưới mặt đất, cũng không trực tiếp tiếp xúc cùng ngoại giới, mặc dù là có vi lượng phóng xạ, cũng không việc gì.

Nói như vậy, hiện tại thử nghiệm vũ khí hạt nhân trong nước và nước ngoài tiến hành, đều tiến hành ở dưới mặt đất.

Theo phương thức nhìn lại, có hình thức thử nghiệm trên mặt đất và dưới, trong nước dùng phương thức thử ngầm nhiều hơn, dưới nền đất hoa cương đào một cái giếng sâu chừng 150 m, rộng chừng 2m rồi bỏ vũ khí thí nghiệm vào, cộng với các loại thiết bị giám sát và điều khiển.

Tổng thể mà nói, sau vụ nổ hạt nhân dưới mặt đất nếu như không ô nhiễm đến nước ngầm thì có thể chấp nhận, sẽ không sinh ra phóng xạ có hại rõ ràng, nhưng cũng không thể bài trừ hiện tượng cá biệt sinh ra.

Mười va-li đạn hạt nhân mà Diệp Khai chọn dùng có tổng đương lượng nổ cũng không quá vạn tấn tnt, ảnh hưởng của quy mô như vậy phải nói là nhỏ bé, nhất là vẫn sâu vài trăm mét sâu dưới sơn thể.

- Để đạt được mục đích an toàn, vẫn nên làm một kiểm tra đo lường tính phóng xạ vật chất.

Diệp lão gia tử nói với Diệp Khai:

- Chuyện này để Nhị gia gia cháu an bài nhân thủ đi làm.

Diệp Khai nghe xong, lại lắc đầu:

- Không cần phiền toái như vậy, không phải là lợi dụng máy đếm kiểm tra đo lường cường độ tính phóng xạ, thứ này không cần lộ ra, cháu tìm người để làm là được.

Diệp lão gia tử gật đầu:

- Cũng tốt, chú ý giữ bí mật.

Hiện tại chuyện san núi tuy đã nói qua, nhưng khó tránh khỏi không có tin tức tiết lộ ra ngoài, cũng may là động tác Diệp Khai rất nhanh, người khác cũng cầm không ra chứng cớ gì chứng minh hắn dùng không phải là vũ khí địa chấn mà là vali xách tay đạn hạt nhân, cho nên chỉ cần xác định lượng phóng xạ trên mặt đất bình thường, chuyện này coi như là bỏ qua.

Nói một cách khác, hiện tại mặc dù trên mặt đất có phóng xạ, người khác cũng không thể xác định Diệp Khai là vận dụng đạn hạt nhân, dù sao nhân tố tạo thành phóng xạ thiên nhiên cũng là rất nhiều.

- Sự tình hôm nay có chút quỷ dị nha......

Diệp Khai nhớ tới cục diện trong phòng họp cục chính trị hôm nay không khỏi nói một câu.

Vừa mới bắt đầu, mọi người tranh luận rất nhiều về Diệp Khai, tựa hồ có có một số người biểu thị ra phản đối, nhưng vào lúc biểu quyết thì ngoài dự kiến, Thủ tướng Vân cùng chủ tịch hội nghị hiệp thương Hứa Vĩnh Niên đều giơ tay đồng ý.

Ngoại trừ ba vị lãnh đạo lão Diệp gia vì tránh hiềm nghi mà chủ động bỏ quyền, mọi người đều không ngoại lệ mà tỏ vẻ đồng ý, thật là làm cho người không nghĩ ra.

Diệp Khai tự thấy thông minh tuyệt đỉnh, cũng không tinh tường nguyên do trong này.

- Trong này liên lụy đến rất nhiều thứ, cháu nhất thời xem không hiểu cũng là bình thường đấy.

Diệp lão gia tử vừa cười vừa nói.

Trên cao tầng, tuy phe phái bất đồng, lập trường bất đồng, thường xuyên đấu tranh, nhưng có một điểm mà mọi người vẫn có thể giữ nghiêm là đối với phương diện bồi dưỡng người nối nghiệp sẽ không làm quá nhiều ngăn trở, ít nhất là vàosơ kỳ đề bạt sẽ không làm quá nhiều ngăn trở. Đương nhiên, một khi tấn chức cấp phó Bộ thì quy tắc ngầm này sẽ thôi.

- Nói cách khác, dưới cấp trưởng Ban tùy cho các ngươi giày vò, từ cấp trưởng Ban tấn chức cấp phó Bộ cần hợp tung liên hoành, hơn nữa muốn xem bổn sự người trong cuộc đến tột cùng như thế nào.

Diệp lão gia tử nói.

Diệp Khai sau khi nghe, lúc này mới khẽ gật đầu, trong lòng tự nhủ thì ra là thế.

Không phải nói mọi người không ngăn trở, mà là bởi vì cấp bậc quá thấp, căn bản là không quan trọng gì.

Hơn nữa làm như vậy chỗ tốt cũng là rất rõ ràng, các đại gia tộc đều có người thừa kế của mình cần bồi dưỡng. Mọi người giống nhau, lúc phát triển cơ sở đều có phương pháp xử lý, ảnh hưởng cũng không lớn, cho nên không cần trọng điểm chú ý, nhưng một khi bay lên đến cấp trưởng Ban, hướng cấp phó Bộ quá độ thì các loại mâu thuẫn liền xông ra, cho nên các loại áp lực nhằm vào hắn cũng sẽ không hẹn mà gặp.

Qua được sẽ thăng lên, không qua thì bước chân chậm rồi.

Làm như vậy vẫn là vì mục tiêu tuyển nhân tài, dù sao con cháu thế gi có thể hỗn cấp Phó Ban cấp trưởng Ban cũng không tính. Nếu như không có bản lĩnh gì thật sự, ngươi còn muốn đẩy hắn hướng lên đội ngũ hậu bị của cán bộ cao cấp thì không tốt.

Quan trường bất đồng những nghành khác, một khi vào được sẽ gặp phải lấy các loại khiêu chiến phức tạp, thậm chí là đấu tranh, nhẹ thì ảm đạm rơi đài, nặng thì nhà tù tai ương, không phải dễ dàng. Cho nên các đại gia tộc cũng nhận đồng điểm này, trừ phi là thích hợp phát triển quan trường mới có thể đem bọn họ đẩy mạnh, bằng không mà nói, thà rằng lại để cho bọn họ làm phú ông coi như xong, tránh khỏi rơi đài trong đấu tranh chính trị, gặp phải kết quả không hay.

- Cháu đây thoáng cái lên tới cấp Phó Ban, bọn họ sao không ngăn trở? Diệp Khai vẫn cảm thấy có chút không thể nào nói nổi.

Mặc dù nói đây cũng là trong phạm vi nhận thức của mọi người nhưng tuổi của Diệp Khai là một đại vấn đề, cho nên có người phản đối cũng là rất bình thường, không có thanh âm phản đối mới được là lạ.

Diệp lão gia tử lập tức nở nụ cười: 

- Gần đây chúng ta vẫn đang thảo luận điều lệ phân công cán bộ lãnh đạo, quyết định tiến hành quy phạm chuyện bổ nhiệm, đoán chừng một hai năm nữa sẽ chính thức phổ biến, trong thời điểm mấu chốt này mọi người khẳng định đều muốn đẩy con cháu mình lên, cho nên cháu gặp cơ hội như vậy, bọn họ cũng không nên ngăn trở.

- Ah, là vậy.

Diệp Khai cũng hiểu.

Bọn họ không phải là không muốn ngăn trở, mà là bởi vì chính mình cũng có nhu cầu phương diện này. Nếu như nói hôm nay bọn họ chế tạo phiền toái ở chuyện Diệp Khai, như vậy lão gia tử khẳng định phải ghi ở trong lòng. Tương lai con cháu bọn họ cũng có lúc phải đề bạt, Diệp lão gia tử có thể lấy vị trí thường vụ trung ương ra phản đối thì sao?

Chính là bởi vì như thế, Thủ tướng Vân cùng chủ tịch hội nghị hiệp thương Hứa Vĩnh Niên tuy ngay từ đầu biểu thị ra phản đối đối với chuyện Diệp Khai nhưng lúc biểu quyết cũng quăng phiếu tán thành. Hành động này cũng nói rõ một việc, mọi người biểu thị ra dị nghị, nhưng vì lợi ích chung nên vẫn tiếp nhận chuyện Diệp Khai lên chức.

- Thủ tướng Vân từng nhận ân huệ của đồng chí Sở Phong tự nhiên không có ý tứ ra tay.

Diệp lão gia tử nói với Diệp Khai:

- Mà đồng chí Hứa Vĩnh Niên bởi vì gần đây thiếu ông một cái nhân tình, làm như vậy hoàn toàn là vì trả nhân tình.

- Nhân tình gì?

Diệp Khai có chút tò mò.

- Một đứa cháu của lão Hứa gia gần đây kẹt tại quân hàm đại tá, muốn thăng thiếu tướng, nhưng là quân đội cùng quân ủy đều không đồng ý, cho nên phi thường sốt ruột, lão Hứa cố ý chạy tới cầu ông nói chuyện với Nhị gia gia.

Diệp lão gia tử nói:

- Phần nhân này tình nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hắn một mực ghi ở trong lòng cho nên thừa dịp chuyện của cháu, nhảy ra khó xử một phen, rồi lại quăng phiếu tán thành, coi như là trả nhân tình.

Diệp Khai nghe xong, khẽ gật đầu, lực lượng lão Diệp gia trong quân đội, xác thực không phải lão Hứa gia có thể so với mà vượt. Loại chuyện đề bạt tấn chức này, nếu như quân ủy không báo lên, như vậy coi như là đồng chí Giang Thành cũng không tiện hỏi đến, cũng không thể cho mọi người cảm giác ngươi là thủ trưởng số 1 lại bỏ qua nghị quyết tập thể mà đại lực đề bạt nhân mã của mình a?

Làm như vậy [lời mà nói...,/lời nói của/nói] cũng lộ ra [cái này/này/cái] quân ủy Số 1 chiều dài một chút quá kiếm qua giới rồi.

Chương trình chính xác đối với cao tầng mà nói, cũng là tương đối trọng yếu, quy củ luôn cần tuân thủ, chương trình cũng rất trọng yếu, cho nên lão Hứa gia ở chuyện này đành giương mắt nhìn không có cách nào, cuối cùng cũng đành phải cầu đến lão Diệp gia, cũng may Diệp lão gia tử cho hắn mặt mũi, xử lý chuyện này.

Kế tiếp là vấn đề nhậm chứ Diệp Khaic.

- Tuổi này của cháu quả thực không biết nên làm gì.

Diệp lão gia tử nghĩ tới cấp Phó Ban của Diệp Khai vẫn lắc đầu nói.

Cấp Phó Ban nếu như bình thường đã là cấp Phó Chủ tịch thành phố rồi, với tình huống hiện tại của Diệp Khai xác thực rất khó có thể bình an chọc vào. Mặc dù nói tầng trên biết rõ bổn sự Diệp Khai rất lớn, thế nhưng đột nhiên đem một Phó Chủ tịch thành phố mười tám tuổi cho phái xuống, các đồng chí cơ sở biết nói cái gì đâu?

Hiển nhiên làm như vậy cũng là không thỏa đáng nên Diệp lão gia tử cũng rất tò mò, đồng chí Giang Thành cuối cùng sẽ thao tác như thế nào?

- Kỳ thật nhức đầu nhất hẳn là trưởng ban tổ chức trung ương Niếp Vân Phi?

Diệp Tử Bình cười nói.

Trưởng ban tổ chức trung ương Niếp Vân Phi cũng là ủy viên cục chính trị, chỉ là lúc họp thời điểm cũng không tại Kinh Thành, đoán chừng hắn tiếp nhận nhiệm vụ này từ tay đồng chí Giang Thành cũng không biết nên làm thế nào.

- Chuyện này, đoán chừng nói tới nói lui, cuối cùng còn phải trở về trưng cầu ý kiến của nhà chúng ta, mới có thể quyết định.

Diệp Khai nghĩ nghĩ rồi nói.

Đúng như Diệp Khai nói, lúc này trưởng ban tổ chức trung ương Niếp Vân Phi đang đau đầu vì nhiệm vụ của đồng chí Giang Thành.

- Loại chuyện này sao cục chính trị lại biểu quyết thông qua được?!

Nhiếp trưởng ban cầm văn bản của đồng chí Giang Thành có chút khó có thể tin nói.

- Bổ nhiệm Diệp Khai làm cán bộ cấp Phó Ban, chuyển trưởng ban tổ chức trung ương Niếp Vân Phi xét xử lý.

Nội dung trên văn kiện tuy rất đơn giản, thế nhưng ý nghĩa trọng đại, lại để cho Niếp Vân Phi cảm thấy việc này khó có thể xử lý, ý của đồng chí Giang Thành là gì? lão Diệp gia lại có tính toán gì không?

Hoặc là, đồng chí Giang Thành cũng vì thăm dò lập trường của mình, cho nên mới đem củ khoai lang phỏng tay như vậy ném tới, chính là muốn nhìn xem lực lượng của Niếp Vân Phi hắn như thế nào.

Nếu như chuyện này làm không xong, đắc tội khả năng không chỉ là lão Diệp gia, còn có đồng chí Giang Thành.

Thế nào mới có thể để cho tất cả mọi người cảm thấy thoả mãn? Niếp Vân Phi nghĩ đến, cảm thấy chuyện này trước hết cứ cần câu thông với lão Diệp gia rồi mới quyết định, nếu không thật sự là xử lý không tốt.

Trực tiếp tìm Diệp lão gia tử, tựa hồ cũng không thỏa đáng, cho nên Niếp Vân Phi liền nghĩ đến Diệp Tử Bình, cấp bậc giống nhau, nói chuyện cũng thuận tiện, vì vậy gọi điện thoại cho Diệp Tử Bình:

- Đồng chí Tử Bình sao? Chào anh, tôi là Niếp Vân Phi, có chút chuyện muốn thương lượng, ừ, anh xem chuyện này nên làm sao?

Quả nhiên như là Diệp Khai nói, chuyện này quấn một vòng, lại quấn trở về rồi.

Bình Luận (0)
Comment