Quan Môn

Chương 265

- Diệp trưởng ban, trở lại kinh thành rồi sao không nói một tiếng?
Trong điện thoại truyền đến thanh âm một cô gái.

Diệp Khai nghe xong vui vẻ:
- Sở đại tiểu thư, anh đang chuẩn bị ngày mai đến nhà bái phỏn đây.

Sở gia tuy ngoài sáng đã không có người nhậm chức ở trung ương, nhưngực ảnh hưởng đồng chí Sở Phong vẫn cực mạnh nên vừa xong hội nghị cục chính trị đã có người mật báo.

- Anh lừa gạt tôi thôi, nếu như không phải tôi đã gọi điện thoại đoán chừng ngày mai anh sẽ quay trở lại Giang Trung rồi.
Giọng của Sở đại tiểu thư hiển nhiên toát ra hương vị chua.

Nhắc tới cũng khó nói, với, gia thế địa vị Sở đại tiểu thư như vậy, lại xinh đẹp, lẽ ra người theo đuổi như là cá diếc sang sông, không thể đếm. Hơn nữa nàng đang ở tuổi thanh xuân, vốn hẳn nên hưởng thụ khoái cảm truy cầu, thế nhưng vì quan hệ thông gia cùng Diệp Khai đâm ra có chút phiền muộn.

Tuy Diệp Khai hào quang bắn ra bốn phía, một thân bổn sự không gì sánh kịp, thế nhưng chủ yếu chạy loạn bốn phía. Thêm nữa hắn đã chủ động làm nhạt ở Kinh Thành, nếu như không có gì chuyện trọng yếu, không chịu bước vào Kinh Thành một bước, cái này khiến cho chuẩn hôn thê như Sở đại tiểu thư cảm thấy khó thích ứng.

- Đây là chuyện không thể nào!
Diệp Khai lập tức thề thốt phủ nhận:
- Coi như là đến một chuyến cũng phải gặp em mới có thể an tâm , làm sao có thể nói đến là đến, nói đi là đi?

- Gạt người! Sở đại tiểu thư hừ một tiếng:
- Ai biết trong lòng anh xem tôi là gì?

- Anh xem em là gì? Cái này còn phải hỏi, đương nhiên là hảo lão bà rồi!
Diệp Khai cười hồi đáp.

Sở đại tiểu thư nghe xong liền nói:
- Người ta rất không vui vẻ đấy, nói hai câu dễ nghe đi.

Thanh âm của nàng vốn cũng có chút thiên hướng về phong cách Giang Nam, mềm mại uyển chuyển khiến Diệp Khai mềm nhũn, hồi lâu mới kịp phản ứng, trong nội tâm cũng không khỏi được có chút cảm khái, vị thiên chi kiều nữ này dường như đang chậm rãi tiếp nhận sự hiện hữu của mình rồi.

Nghĩ đến chính mình thường xuyên không thể ở kinh thành, lạnh nhạt giai nhân, Diệp Khai cũng cảm thấy có chút áy náy, nghĩ đến cũng than thở:
- Dễ nghe ah, ai, khuyết điểm lớn nhất của anh là sẽ không dỗ ngon dỗ ngọt rồi. Ở chung với em anh chỉ nói như tri kỷ mà thôi.

- Nói thật vậy cũng được.
Sở đại tiểu thư tỏ vẻ cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận kết quả này.

- Em là trái tim anh, em là lá gan của anh, em là ba phần tư sinh mệnh của anh.
Diệp Khai ưỡn nghiêm mặt nói.

- Phì, thật buồn nôn.
Sở Tĩnh Huyên làm bộ nôn ọe trong điện thoai.

- Anh có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất là ở chung một chỗ với em đến già, đến khi không thể đi được vẫn xem em như bảo bối.
Diệp Khai lập tức đổi giọng.

- Bài hát nào thế, giống như chưa từng nghe qua, bất quá còn có một chút ý tứ.
Sở Tĩnh Huyên có chút ngạc nhiên nói.

- Cá nói với nước: Ngươi nhìn không thấy nước mắt của ta, bởi vì ta ở trong nước. Nước nói với cá: Ta có thể cảm giác được nước mắt của ngươi, bởi vì ngươi trong lòng ta.
Diệp Khai lại đổi cách, tràn đầy thâm tình.

-......
Sở Tĩnh Huyên nghe xong dường như nghẹn lại, thật lâu mới trầm giọng:
- Nếu là thật có thể nghĩ như vậy thì tốt rồi.

Nàng vừa nói như vậy, Diệp Khai lập tức cũng hiểu được có chút khó nói rồi.

Mặc dù hắn có muôn vàn thủ đoạn có thể cho Sở Tĩnh Huyên vui vẻ, nhưng mấy chữ “dụng tình bất chuyên” như gắn vào gáy hắn, quan hệ nam nữ dù nói đến bao nhiêu cũng rất khó làm cho đối phương cảm thấy thoả mãn,

Bất quá nói đi thì nói lại, quan hệ nam nữ có thể hoàn toàn thoả mãn lẫn nhau được mấy người?

- Thực xin lỗi ah.
Diệp Khai nói ra.

- Được rồi, có thể là tâm trạng tôi hôm nay không tốt
. Sở Tĩnh Huyên lắc đầu:
- Hôm nay là ngày vui của anh, không nên nói những điều này.

Diệp Khai khẽ động, nhìn đồng hồ thấy là chín giờ rưỡi tối liền nói:
- Bây giờ anh đi qua nhé?

- Hiện tại ah, giống như đã muộn......
Sở Tĩnh Huyên có chút do dự.

Nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng đi ra ngoài về muộn, mặc dù là ngẫu nhiên có lần cũng theo người nhà, đi cùng nam sinh thì chưa từng nên do dự.

- Vậy thì sao, đi theo anh còn lo lắng vấn đề về an toàn?
Diệp Khai hỏi.

- Cũng là bởi vì đi theo anh, cho nên mới có chút lo lắng.
Sở Tĩnh Huyên nói ra. 

Bất quá dù như thế, Sở đại tiểu thư vẫn đáp ứng.

Hơn nửa giờ về sau, Diệp Khai lái xe vào Vân Hải cư.

Không chỉ có Sở đại tiểu thư ở nhà, Sở lão gia tử cùng Sở Vân Tùng cũng ở trong nhà, đang nói chuyện phiếm

- Chào ông Sở, chào bác Sở.
Diệp Khai cúi đầu khom lưng chào hỏi rồi mang ra mấy món ăn hong khói của vùng Giang Trung, xem như lễ vật.

- Lên núi đồ núi, ven biển đồ biển, Tiểu Khai trở thành thôn trưởng vài ngày đã cầm về đồ núi rồi.
Sở lão gia tử thấy, vừa cười vừa nói, đồng thời còn dùng tay lật xem mấy thứ đó.

- Một chút lễ mọn, chê cười, chê cười.
Diệp Khai vội vàng giải thích :
- Cháu đều dùng tiền mua của các thôn dân, cũng không phải lấy bừa.

Đồng chí Sở Phong làm người nghiêm cẩn, cho nên Diệp Khai cũng không dám tùy tiện nói giỡn, nên thanh minh rõ ràng, tránh khỏi lão gia tử cho là mình đưa tới lễ vật lai lịch bất chính.

- Ông tin cháu dùng tiền mua.
Sở lão gia tử gật đầu:
- Bất quá động vật quốc gia bảo hộ cấp hai lại bị thôn dân chỗ cháu đem ướp thành thịt khô thì không thể nào nói nổi. Sau này trở về còn phải tuyên truyền.

- À?! động vật quốc gia bảo hộ cấp hai?
Diệp Khai không ngờ,mua mấy thứ trong thôn lại vẫn có loại vật này? Hắn còn tưởng rằng là gà rừng thỏ rừng lợn rừng gì đấy.

- Đây là dê rừng, động vật quốc gia bảo hộ cấp hai, cháu khả năng không biết.
Đồng chí Sở Phong chỉ chỉ chỗ thịt khô.

- Cái này cũng có thể nhận ra?!
Diệp Khai lập tức kinh hãi, trong lòng tự nhủ đã ướp gia vị thành thịt khô rồi, Sở lão gia tử không khỏi cũng quá lợi hại a?

- Trước kia nếm qua không ít, cho nên nhận ra rất rõ ràng.
Sở lão gia tử thấy Diệp Khai trợn tròn mắt thì cười nhẹ, hiển nhiên là cảm thấy rất có ý tứ.

Diệp Khai nghe xong, khẽ gật đầu, thì ra là thế ah.

Trước kia vào thời chiến tranh, Sở lão gia tử cũng là thường xuyên đi công tác, ăn rau rừng quả dại hay món ăn dân dã đều là thông thường. Hơn nữa vào lúc đó động vật hoang dã cũng nhiều hơn, chắc không chỉ là động vật quốc gia bảo hộ cấp hai, đoán chừng cấp một cũng nếm qua không ít đấy.

- Lão gia tử có chút không công bình rồi.
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Thời ông ăn bao nhiêu thịt, hiện tại chúng cháu cũng chỉ có thể nhìn xem mà thèm rồi.

- Thời đại bất đồng, người trẻ tuổi các cháu giờ làm mấy trò mà chúng ta cả nghĩ cũng nghĩ không đến nha.
Sở lão gia tử dường như rất vui vẻ.

- Như thế cũng đúng.
Diệp Khai cũng cười theo.

Sau khi ngồi xuống, Sở Vân Tùng nói:
- Tiểu Khai gần đây danh tiếng rất cao, bất tri bất giác rõ ràng đã cấp Phó Ban, cũng chỉ thấp hơn một cấp so với bác rồi, hậu sinh khả uý ah.

Sở Vân Tùng làm chủ tịch ngân hàng kiến thiết, cũng là uỷ viên dự khuyết trung ương, xem như cấp phó tỉnh, quả thực chỉ hơn Diệp Khai một cấp.

Nhưng quyền lực thực tế của Sở Vân Tùng lại rất lớn, thực lực ngân hàng của ông tuy không hùng hậu nhất nhưng phương thức kinh doanh linh hoạt nhất, hơn nữa lực ảnh hưởng của Sở Vân Tùng trong lĩnh vực tài chính kiến thiết rất lớn, đã từng đưa ra rất nhiều lý luận trọng yếu, có danh vọng rất cao trong nước lẫn quốc tế.

- Bác Sở, cấp Phó Ban của cháu còn chưa biết sắp xếp ra sao, chỉ có thể nói là may mắn mà thôi.
Diệp Khai khiêm tốn nói, hắn tự nhiên không thể đoạt danh tiếng chuẩn cha vợ , nếu không còn muốn kết hôn khuê nữ nhà người ta sao?

Sở Vân Tùng lại hỏ:
- Như thế nào, còn chưa sắp xếp xong sao?

- Đồng chí Giang Thành nói sẽ trao đổi với trưởng ban tổ chức Niếp Vân Phi nhưng Niếp trưởng ban lại đá quả bóng lại nhà cháu.
Diệp Khai giải thích.

- Vậy nhà cháu nói như thế nào?
Sở Vân Tùng hứng thú,

- Nhà cháu để cháu tự quyết định, cháu quyết định tiếp tục lưu lại Giang Trung, đem Thánh Vương thôn thành tân khu, ra sức phát triển thành chỗ dựa cho thành phố Minh Châu.
Diệp Khai hồi đáp.

- Như vậy vẫn có thể xem là một biện pháp tốt!
Sở Vân Tùng sáng mắt:
- Bất quá thôn cháu mới hơn bốn nghìn người mà thôi, lên cấp khu còn cần bổ sung một ít nhân khẩu. Chắc lại phải tranh cãi với tỉnh Giang Trung

- Bên Giang Trung đúng là nói một đường làm một nẻ.
Sở lão gia tử bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Diệp Khai nghe xong, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ Sở lão gia tử cũng có ý kiến với sự phát triển của tỉnh Giang Trung rồi hả? Bằng không mà nói, ông không thể nào nói nặng như vậy.

Nếu để cho lãnh đạo tỉnh Giang Trung biết ý nghĩ của Sở lão gia tử đoán chừng buổi tối ngủ đều ngủ không an ổn rồi.

Diệp Khai hàn huyên cùng Sở lão gia tử và Sở Vân Tùng một hồi, lại kéo Sở Tĩnh Huyên đi ra, thấy thời gian nhanh đến mười một giờ rồi.

- Thật sự là quá muộn.
Sở Tĩnh Huyên nói.

- Cuộc sống về đêm của kinh thành giờ mới bắt đầu.
Diệp Khai cười hồi đáp. 

Bình Luận (0)
Comment