Quan Môn

Chương 287

Đồng chí Phương Hòa nghe Diệp Khai thì thầm bên tai một lúc sau, liền gật đầu nói:

- Không tệ, lá gan rất lớn, ý nghĩ rất tốt, là một đồng chí biết làm hiện thực.

- Trong nước hiện tại có một ít người, cho rằng thời kỳ hòa bình thì không cần phải đầu nhập quá nhiều tinh lực trong phương diện sản xuất công nghiệp quân sự, cách nhìn này thật sự có vấn đề.

Diệp Khai tỏ vẻ:

- Bộ phận khoa học kỹ thuật có phân ra quân dụng cùng dân dụng, đây là chuyện thông dụng, tựa như người Mỹ, mặc dù nói một mực buôn bán súng ống đạn dược ra khắp thế giới, nhưng kỹ thuật chế tạo của người ta luôn đề cao, phát minh nghiên cứu kỹ thuật đề cao, đối với sinh hoạt dân dụng đều làm ra tác dụng phát triển rất lớn.

- Đây cũng là phải giải phóng tư tưởng.

Đồng chí Phương Hòa lập tức vạch ra mấu chốt:

- Hiện tại có rất nhiều người còn chưa hiểu rõ ý tứ giải phóng tư tưởng là như thế nào, thượng cấp nói thế nào thì bên dưới làm theo thế ấy, không chịu xoay chuyển đầu óc thôi. Giải phóng tư tưởng không phải là nghĩ ngợi lung tung, mà là một loại sáng tạo cái mới, thể hiện cho sức sáng tạo. Ý nghĩ này của cháu cũng rất có ý tứ, ông mỏi mắt mong chờ.

Mấy câu nói này tất cả mọi người đi theo bên cạnh đều đã nghe được, nhưng thật không biết hai người đang nói tới chuyện gì, chỉ nghe theo lời nói của đồng chí Phương Hòa lại cảm thấy có kết quả giống nhau tới kỳ diệu, nghĩ tới vẫn là cường điệu việc thúc đẩy sự nghiệp cải cách nhanh hơn nữa.

Buổi chiều, hai chiếc xe bus chậm rãi tiến vào cửa một công ty lớn hùn vốn mới xây dựng trong tân khu Phổ Đông, chạy nhanh tới Bộ chế tạo chủ nhà xưởng của công ty.

Sau khi cửa xe mở ra, đồng chí Phương Hòa thần thái sáng láng xuất hiện ngay trước cửa ra vào, ngay trước mặt cả ngàn công nhân viên chức.

Sau khi nghe giới thiệu qua tình huống của công ty, đồng chí Phương Hòa thật hứng thú bắt đầu đi thị sát tình huống của dây chuyền sản xuất.

Khi ông chứng kiến dây chuyền sản xuất lần đầu tiên được tiến cử vào trong nước, đối với thiết bị công nghệ cao biểu hiện ra hứng thú nồng hậu, ông vừa nghe vừa hỏi:

- Đây là thuộc “Tư” hay thuộc “Xã”?

Sau một lát, ông lại ý vị thâm trường nói:

- Thuộc xã, thiết bị chủ nghĩa tư bản, kỹ thuật, quản lý đều tiến cử cho chúng ta sử dụng, xem như là thuộc “Xã”.

Ngay sau đó, đồng chí Phương Hòa lại phân tích kinh tế kỹ thuật nguyên lai của Xô Viết là quốc gia khá phát đạt, nhưng bởi vì đóng cửa tự thủ mà làm cho bản thân quốc gia rơi vào hoàn cảnh lạc hậu về phía sau. Ông còn đưa ra lời khẳng định tán thành đối với việc công ty đem sản phẩm trong nước phối hợp cùng kỹ thuật sản xuất tương quan đưa ra công khai.

Giữ nguyên kế hoạch, thị sát xong công ty, chụp ảnh xong sẽ rời đi.

Nhưng lúc sắp lên xe, Diệp Khai chứng kiến trước tòa nhà tụ tập thật nhiều nhân viên kỹ thuật trẻ tuổi, liền nhắc nhở đồng chí Phương Hòa.

- Phương lão, người trẻ tuổi bên này rất nhiều đâu.

Diệp Khai nói với đồng chí Phương Hòa.

- Người trẻ tuổi, tôi thích người trẻ tuổi, cũng nên đi qua nhìn xem một chút.

Đồng chí Phương Hòa nói ra.

Đồng chí phụ trách cảnh vệ nói:

- Chỉ sợ là không ổn, có nhiều người như vậy…

- Sợ cái gì, không có chuyện gì!

Đồng chí Phương Hòa khoát tay, chủ động đi qua, hướng nhóm thanh niên tụ tập trước cửa tòa lầu vỗ tay ý bảo, cũng cùng người đứng xếp hàng phía trước bắt tay.

Một nhân viên nữ tuổi không lớn nhưng lá gan khá lớn, nhìn thấy đồng chí Phương Hòa liền nhiệt tình ân cần thăm hỏi: 

- Chào Phương lão!

Một nhân viên nữ khác mang theo tâm tình sùng kính nói:

- Ngài là người đức cao vọng trọng nhất trong suy nghĩ của những người trẻ tuổi như chúng cháu!

Đồng chí Phương Hòa quay đầu nhìn lại Diệp Khai, khẽ cười nói:

- Việc này thật khó mà nói lắm! Chỉ có một chút cống hiến, làm một chút việc, có rất nhiều chuyện còn chưa làm được! Không kịp làm, cũng làm không hết.

Diệp Tử Bình hỏi mọi người:

- Mọi người tốt nghiệp ở trường đại học nào vậy?

- Đại học Hoa Đông.

- Đại học Phục Đán.

- Học viện ngoại ngữ.

Những người trẻ tuổi kia ồn ào trả lời.

Lúc này có nhân viên quản lý nhà xưởng chen lời giới thiệu:

- Bọn họ đều là sinh viên học giỏi đa năng.

Đồng chí Phương Hòa nghe xong, cao hứng gật đầu, lời thấm thía nói:

- Thế kỷ 21 sắp tới toàn bộ đều nhờ những người trẻ tuổi như mọi người!

Thanh âm của ông nghe không lớn lắm, Diệp Khai đứng bên cạnh nghe được liền lớn tiếng lặp lại:


- Phương lão nói, thế kỷ 21 phải dựa vào người trẻ tuổi chúng ta rồi!

Những người trẻ tuổi đồng thanh hô lên:

- Xin yên tâm, người trẻ tuổi chúng tôi sẽ đem quốc gia kiến thiết thật tốt!

Khi đoàn xe dừng lại bên cạnh khu dân cư, một đứa bé lẫm chẫm đi tới, không biết là ai nói theo một câu “đi tới hôn hôn ông nội lão nhân gia”, Diệp Tử Bình ôm đứa bé đưa qua, đồng chí Phương Hòa lại thân thiết hôn lên đứa bé.

Chẳng ai ngờ được, còn chưa tới tám giờ tối, đồng chí Phương Hòa xuất hiện tại đường Nam Kinh, ông đi dạo cửa hàng, tại quầy hàng văn phòng phẩm mua bút máy cùng cục tẩy cho cháu nội của mình.

Lần này đi dạo các cửa hàng là vì sau khi đồng chí Phương Hòa vừa đến Minh Châu không bao lâu, liền đưa ra yêu cầu này, người đi theo bên cạnh ông giới thiệu, mong đồng chí Phương Hòa đi dạo một lần qua đó, thử nghiệm một lần làm khách hàng, hôm nay kết thúc nguyện vọng của ông suốt mười ba năm, cho nên ông thật kích động, đi đường cũng đặc biệt nhẹ nhàng, đối với khách hàng cùng nhân viên bán hàng cũng không ngừng vẫy tay, dáng tươi cười luôn đọng trên gương mặt.

Khi đứng trước mặt tiền cửa hàng, khách hàng biết rõ Phương lão đã đến, thậm chí muốn nhìn thấy phong thái của vĩ nhân, cho nên con đường càng thêm có vẻ chen chúc.

Có một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi, ôm một đứa bé chừng hai tuổi, dốc sức liều mạng chen đến gần, nhân viên cảnh vệ ngăn cản nàng đẩy ra ngoài, nàng vừa lui ra lại lách vào, như thế tới ba lần.

Người phụ trách Cục cảnh vệ trung ương bị lòng kiên nhẫn của nàng làm cảm động, phá lệ cho nàng tiến vào trong phạm vi gần hai thước.

Người phụ nữ kích động không biết nên nói gì cho phải, chỉ nắm lên bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ không ngừng vẫy vẫy, dùng động tác chất phác của một người dân bình thường bày tỏ cảm tình chân thành của mình đối với một vị lão nhân từng là người đứng đầu của một quốc gia.

Ngược lại đồng chí Phương Hòa thấy thế, nhanh bước hai bước, hôn nhẹ lên mặt đứa bé.

Lúc chuẩn bị rời đi, giao lộ đường Nam Kinh đã đứng đầy người, khi đồng chí Phương Hòa đi ra khỏi tiệm ăn, dân chúng liền nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.

Lúc này tâm tình của đồng chí Phương Hòa cũng rất kích động, ông vừa vẫy tay vừa bước xuống, lại nói với Diệp Khai đang dìu bên cạnh:

- Cho ông đi tới thêm vài bước…

- Người nhiều lắm, không thuận tiện…

Lúc này tâm tình của Diệp Khai cũng khá khẩn trương.

Dù sao đây là địa bàn của cha hắn Diệp Tử Bình, lỡ như xảy ra chuyện gì, cây gậy sẽ đánh lên người cha hắn, vì bảo hiểm nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng.

Đồng chí Phương Hòa ngược lại cũng không tiếp tục kiên trì, theo Diệp Khai dìu ông lên xe, lại mở ra cửa sổ hướng đoàn người vẫy tay từ biệt.

Diệp Khai ngồi bên cạnh đồng chí Phương Hòa, xem như là đãi ngộ siêu cấp rồi, lão tử của hắn Diệp Tử Bình còn phải ngồi ở chiếc xe đằng sau.

- Chuyện mà cháu nói vừa rồi, trên nguyên tắc thì ông ủng hộ.

Lúc này đồng chí Phương Hòa đã hồi phục lại vẻ bình thản, nói với Diệp Khai:

- Có chút đồng chí trên tư tưởng vẫn không cách nào thả ra, cảm thấy không thể buông ra trong xí nghiệp công nghiệp quân sự, đây là không đạo lý. Trong quốc nội không buông ra việc sản xuất xí nghiệp công nghiệp quân sự, chẳng lẽ nước ngoài sẽ không có vũ khí nhân tạo hay sao? Cho nên ông cho rằng, vũ khí thông thường cũng có thể làm, vũ khí cao nghệ cao cũng phải làm, nhưng công tác giữ bí mật phải làm cho thật tốt, có thể cho bộ môn có quan hệ đến hiệp trợ.

- Phương lão chỉ đạo rất đúng.

Diệp Khai nghe xong lời nói của đồng chí Phương Hòa, lập tức hiểu được ý tứ của ông.

Nói thật ra, xí nghiệp công nghiệp quân sự không phải không thể mở ra, mà một khi mở ra thì lợi ích của những người khác lại không cách nào đạt được cam đoan, cho nên rất nhiều người kiên quyết phản đối mở ra công nghiệp quân sự đối với dân doanh, điều này cũng tương tự như xí nghiệp điện tín, xí nghiệp ngân hàng, cùng xí nghiệp dầu mỏ tài nguyên chuyên lũng đoạn.

Kỳ thật với bổn sự của Diệp Khai cùng năng lực của Diệp gia, muốn treo một chiêu bài xí nghiệp nhà nước cũng đều có thể làm được, cũng không phải là việc gì khó, nhưng Diệp Khai luôn cảm thấy treo nhãn hiệu xí nghiệp nhà nước thật không đáng tin cậy, Diệp gia thật không khả năng vĩnh viễn một tay che trời.

Nhưng đối với một xí nghiệp thành công mà nói, tính lâu dài của chính sách là phi thường trọng yếu, vì tránh nhiều mặt phương diện nhúng tay, vì mình có thể dựa vào ý nghĩ của chính mình mà chế tạo ra xí nghiệp công nghiệp quân sự cỡ lớn, khiến cho gia tộc của mình trở thành trường thành sắt thép của nước cộng hòa, Diệp Khai không thể không động chút đầu óc, đem nó một mực khống chế trong tay của chính mình.

Cho nên, việc thúc đẩy cho xí nghiệp công nghiệp quân sự biến thành tư nhân hóa cũng phải lập tức đăng lên hàng đầu rồi, ít nhất mình có thể thực hiện tư tưởng này trong tân khu Thánh Vương mới được.

- Nhưng cháu nói đã đem một ít xí nghiệp của Xô Viết chuyển dời qua, thật sự có nắm chắc?

Đồng chí Phương Hòa hỏi.

- Không dám nói nắm chắc 100%, nhưng 90% vẫn phải có.

Diệp Khai trả lời:

- Loại chuyện này, chính phủ bọn hắn nhất định là sẽ không muốn, nhưng gần đây bên kia tương đối loạn, ngay cả quân đội cũng loạn thành một đoàn rồi, đừng nói là xí nghiệp, ngay cả nhân viên chỉ cần thấy tiền liền chịu đi theo, vừa lúc cho cháu cơ hội tốt để tận dụng mọi thứ.

Diệp Khai nói như vậy xác thực là tình hình thực tế, không nói nghiệp tạo thuyền phát đạt như Ukraine, ngay cả bên Nga, Diệp Khai đều có thể từ trong quân hỏa lấy ra thật nhiều vũ khí, điều này cũng đủ nói rõ vấn đề.

Tổng thống Nga tuy đã tiếp nhận đại bộ phận quyền lực của tổng thống Xô Viết, nhưng người chống đối cũng rất nhiều, ngay cả thủ tướng của hắn cũng đang muốn ra tay với hắn, hắn phải hao phí thật nhiều sức lực cho việc nội đấu, làm sao còn nhiều sức lực đi lo những chuyện khác?

Hai năm qua là thời có tốt nhất để ra tay, đợi khi tổng thống Nga xử lý xong đám người chống đối, cục diện Nga dần dần bình thường trở lại, còn muốn nhúng tay vào kiếm lợi cũng sẽ không dễ dàng.

Cho nên Diệp Khai đối với chuyện này cũng rất gấp gáp, thậm chí còn chạy tới chỗ đồng chí Phương Hòa thừa dịp ông đang cao hứng mà nói ra chuyện này, đơn giản là muốn đạt được đồng chí Phương Hòa ủng hộ mà thôi.

Dù sao lực ảnh hưởng của Phương lão đối với trong Đảng thật sự lợi hại, còn muốn cao hơn đồng chí Sở Phong một bậc.

Diệp Khai chính là một đột phá từng mấu chốt, chỉ cần Phương lão đồng ý, hắn mới đi thuyết phục đồng chí Sở Phong, sau đó là những người khác trong Cục chính trị trung ương.

Đồng chí Phương Hòa ngẫm nghĩ một lúc, lại nói với Diệp Khai:

- Buông tay đi làm đi! Nếu như cháu thật sự có thể đem mấy chiếc tàu ngầm hạt nhân kia mang về, có thể dời được cả xưởng đóng tàu của người ta, ông không có lý do gì không ủng hộ cháu, thực hiện việc xí nghiệp công nghiệp quân sự tư nhân hóa!

Diệp Khai cảm ơn một tiếng, sau đó trong lòng chợt nghĩ thầm, Phương lão đúng là không thấy con thỏ không vung ưng ah!

Bên trong quân lữ, soạn ra thiết huyết truyền kỳ. Trong quan trường, tạo nên đỉnh phong thần thoại. Trên thương trường, quyết thắng bên ngoài thiên lý!

Đây hết thảy là vì đền bù tiếc nuối kiếp trước, vì nụ cười của mỹ nhân, vì sống được rất tốt!

Bao trùm đỉnh cao trần thế, ngồi xem phong quyển vân thư, ai cũng không biết hắn có được siêu cấp tác tệ khí – trí nhớ tương lai!

* Phong quyển vân thư = gió nổi mây phun.

Bình Luận (0)
Comment