Quan Môn

Chương 290

Bí thư huyện ủy Bình Dương, bí thư công ủy đảng Khu công nghệ cao Hoắc Đông Lai đón xe về tới thị trấn Bằng Dương. Trên đường đi, đều có thể chứng kiến tràng diện thi công hừng hực.

Máy ủi đất rất nhiều, chừng trên trăm chiếc, dùng để hình thành mặt đường. Công nhân càng nhiều hơn, không sai biệt lắm có thể có trên vạn người, nhiều người như vậy tụ tập ở con đường thông phía nam Bằng Dương chỉ vì muốn sửa xong đường.

Con đường này cũng là hạng mục cỡ lớn đầu tiên mà Diệp Khai chủ trì, đầu tư ước chừng có hơn bốn nghìn vạn, dựa theo tiêu chuẩn đường cái cấp một để xây dựng.

Đương nhiên khoản này không phải do Khu công nghệ cao xuất không mà vay từ ngân hàng kiến thiết khai phát.

Về phần nói trả như thế nào ngược lại cũng đơn giản, Diệp Khai đầu tư theo phương án BOT, mọi người nếu không muốn trả phí thì xin mời đường vòng.

Trên thực tế, loại đầu tư này đã bắt đầu thịnh hành cả nước, cho nên tính tích cực sửa đường của chính quyền địa phương đề cao thật lớn vì đường cái kiến thiết thăng cấp sẽ kéo kinh tế toàn bộ khu vực rất phát triển nhanh.

Mặc dù nói rất nhiều đường cái thu phí về sau vô liêm sỉ tiếp tục, lợi nhuận đã sớm vượt qua khoản cho vay gấp mấy chục, cũng không chịu đình chỉ thu phí. Nhưng bất kể thế nào, mạng lưới đường cái thăng cấp xác thực chạm vào phát triển kinh tế, điểm này là không cách nào phủ nhận.

- Đường này sửa xong thì đối với nhân dân Giang Trung mà nói công đức vô lượng.
Hoắc Đông Lai ngồi ở trong xe, có chút cảm khái nói.

Hắn cảm xúc thật sâu với chuyện này, trong đầu vẫn còn nguyên ký ức về những ngày gian khổ đi vào Bằng Dương. Lúc này Diệp Khai khai thông đường lớn, tối đa hai tháng là có thể thông xe. Cống hiến như vậy để cho Hoắc Đông Lai chỉ có thể nói là cán bộ tốt hiếm thấy.

Chỉ là bởi vì lập trường bất đồng, Hoắc Đông Lai không thể công khai khen ngợi Diệp Khai mà thôi, nhưng từ trong tâm mà nói, hắn vẫn rất bội phục thủ đoạn của Diệp Khai. Mặc dù nói hắn là cháu ruột lão Diệp gia, có phần mượn nhờ lực lượng gia tộc nhưng l có thể mượn ngoại lực đến cải biến diện mạo nghèo khó của vùng núi Giang Trung thì đều là một chuyện tốt.

Thư ký tiểu Ngô Ngồi ở vị trí kế bên tài xế nghe xong quay đầu lại nói:
- Đã có con đường này, kinh tế Bằng Dương cùng cả cái địa khu Lăng Xuyên đều nhanh chóng phát triển.

Hoắc Đông Lai gật đầu, đây là chuyện tất nhiên.

Địa khu Lăng Xuyên vẫn có một ít thứ tốt đấy, những thứ này vận chuyển ra ngoài, hàng hóa bên ngoài vận chuyển vào trong sẽ tạo ra hiệu quả và lợi ích rất lớn. Diện mạo phong bế của toàn bộ địa khu Lăng Xuyên cũng sẽ vì vậy mà cải biến, thậm chí kinh tế toàn bộ Giang Trung đều vì vậy mà đề cao.

Tiểu Ngô bỗng nhiên nói:
- Hoắc bí thư xem, trên hình ảnh, người bên cạnh Phương lão có phải là Diệp chủ nhiệm?

- Ân?
Đang nhắm mắt dưỡng thần, Hoắc Đông Lai mở mắt thấy tiểu Ngô đem sang một tờ báo.

Hoắc Đông Lai cầm lấy xem, quả nhiên liền thấy trên đó có rất nhiều hình ảnh chụp lúc đồng chí Phương Hòa nam hạ. Trong đó có một bức chụp Phương lão thị sát kiến thiết công trường, Diệp Khai đứng hơi nghiêng bên Phương lão, tựa hồ là quan hệ rất thân mật.

Không cần hỏi, đây nhất định là Diệp Khai rồi.

Hoắc Đông Lai liếc là có thể nhìn ra, tuy nhiên Diệp Khai ở góc nghiêng nhưng Hoắc Đông Lai xem được rất rõ ràng, trong lòng cũng biết chỉ có loại con cháu cao môn đỉnh cấp như Diệp Khai mới có thể tiếp xúc thân cận như vậy với Phương lão.

Nghe nói, Phương lão cực kỳ coi trọng Diệp Khai.

Mỗi khi Hoắc Đông Lai hiểu Diệp Khai thêm một ít thì hắn lại càng khó hiểu với quyết định của Tô Định Phương, thậm chí là một loại tâm lý nghịch phản, đối địch với loại người như Diệp Khai quả thật không phải hành vi của bậc trí giả.

Trước kia lúc còn ở ủy ban nhân dân tỉnh, Hoắc Đông Lai luôn cảm thấy Tô Chủ tịch tỉnh rất có quyết đoán, năng lực cũng cường, cho nên khi Tô Định Phương để cho hắn đến Bằng Dương đảm nhiệm bí thư huyện ủy, Hoắc Đông Lai cũng không có ý nghĩ khác. Hắn cho rằng Diệp Khai chính là một thiếu gia ăn chơi, đem đến tai họa cho dân chúng Giang Trung nhưng dần lại thấy không phải.

Bây giờ xem xét tình huống, Hoắc Đông Lai ngược lại cảm thấy Tô Định Phương thật sự không xứng là Chủ tịch tỉnh, tâm tư quá nhiều. Đấu tranh chính trị thì cũng thôi đi, còn chèn ép đối với một người tuổi còn trẻ như thế, thậm chí vận dụng thủ đoạn đánh dưới thắt lưng, thật làm cho người cảm thấy không cách nào tiếp nhận.


Nếu có thể, Hoắc Đông Lai thật sự hi vọng chính mình chưa từng đáp ứng Tô Định Phương cái gì.

Chỉ là hôm nay tình huống phức tạp, cấp Phó Ban của mình cũng là nhặt được, khiến hắn thật không biết nên làm như thế nào. Không nghe Tô Định Phương thì có chút vong ân phụ nghĩa, nghe Tô Định Phương lại thấy có lỗi với lương tri, thật là khó có thể lựa chọn.

- Xem không rõ ràng lắm, có chút giống…
Hoắc Đông Lai cũng không nói gì khẳng định.

Lần này đồng chí Phương Hòa nam tuần, lực ảnh hưởng càng lớn so với năm trước.

Năm trước, cao tầng còn có một chút tạp âm, bất đồng ý kiến, làm cho truyền thông cả nước hỗn loạn, giúp nhau đánh trận chiến nước miếng, năm nay lại bất đồng, truyền thông đại giang nam bắc trên cơ bản thống nhất rồi.

Từ phương diện này cũng có thể nhìn ra, cao tầng đã đã đạt thành nhất trí đối với đại lực đẩy mạnh cải cách.

Hoắc Đông Lai phỏng đoán như vậy, không khỏi có chút thất thần. Phát triển kinh tế Bằng Dương cũng là đại sự hàng đầu của hắn, nếu như Bằng Dương làm không tốt, như vậy mặt mũi của bí thư công ủy đảng Khu công nghệ cao chẳng phải là cũng không có bao nhiêu sáng láng?

Theo như cách nghĩ Diệp Khai, phát triển Bằng Dương thành vùng thực phẩm xanh, Hoắc Đông Lai mặc dù có chút bán tín bán nghi, nhưng tổng thể thượng vẫn tương đối nhận đồng. Dù có ai hoài nghi năng lực Diệp Khai nhưng Hoắc Đông Lai thật sự tín nhiệm. Người ta gốc rễ sâu dày, thủ đoạn lợi hại, không có chuyện không giải quyết được.

Nếu như Bằng Dương thật sự có thể hòa với Thánh Vương thôn trồng trà thì tương lai tiền lời nhất định là kinh người.

Dù sao, chỉ với bốn ngàn người Thánh Vương thôn không đủ để chèo chống một vùng trà xanh, tăng thêm toàn bộ dân chúng Bằng Dương mới có thể đáp ứng.

Nhưng lúc này tồn tại một vấn đề, Diệp Khai có nguyện ý tiếp nhậnBằng Dương trồng trà hay không?

Dựa theo Diệp Khai nói thì hắn muốn làm trà ngon, nhưng lại muốn tiêu thụ bên ngoài, thu hoạch kếch xù, số lượng nhiều không thành vấn đề nhưng quan trọng nhất con đường tiêu thụ của hắn, nếu như để Bằng Dương tìm không thấy vậy thì xong rồi.

Hoắc Đông Lai trên cơ bản đã có thể đoán được, Diệp Khai biết ý đồ của hắn, thậm chí biết Tô Định Phương phái hắn tới chèn ép. Đã có nhận thức như vậy, Diệp Khai dựa vào cái gì phải giúp Hoắc Đông Lai chế tạo chiến tích?

Đây là một việc đáng giá cân nhắc!

Nếu Khu công nghệ cao đi lên, Hoắc Đông Lai nhất định là có thể phân đến một bộ phận chiến tích, thế nhưng kèm theo Bằng Dương không tiến triển, người sáng suốt xem xét liền biết rõ.

Hoắc Đông Lai rất lo lắng loại tình huống này xuất hiện, cho nên hắn phải làm tốt công tác Bằng Dương mới có thể chia lãi chiến tích của Khu công nghệ cao phát triển, bằng không mà nói, chỉ có thể là tăng thêm hài hước, lại để cho các đồng liêu xem náo nhiệt.

Căn cứ vào ý nghĩ như vậy, Hoắc Đông Lai không thể không cân nhắc, phải chăng nên thân cận với Diệp Khai.

Nếu như dựa sát vào Diệp Khai, đem kinh tế Bằng Dương đậu vào Khu công nghệ cao, như vậy cấp Phó Ban của hắn mới có thể cầm đầy đủ chiến tích, trải bằng con đường vì tương lai phát triển, bằng không mà nói, Diệp Khai không mang theo hắn chơi, kết quả có thể liền ảm đạm.

Không sai, Tô Định Phương là muốn hắn gây phiền cho Diệp Khai, nhưng đầu ở trên cổ mình, Hoắc Đông Lai tự nhiên có suy nghĩ độc lập, không có khả năng thành thành thật thật làm con rối cho Tô Định Phương, cho nên hắn cần phá vòng vây, lựa chọn một đường đi dễ dàng hơn cho mình.

Kỳ thật, đầu nhập vào lão Diệp gia, nếu so với đầu nhập vào Tô Định Phương mạnh hơn nhiều.

Chỉ là Hoắc Đông Lai băn khoăn, Diệp Khai sẽ tiếp nhận chính mình sẵn sàng góp sức sao? Chính mình có vốn liếng gì cho người ta coi trọng? Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng chưa thông vấn đề này.

Phiền toái nhất chính là hắn vốn muốn cùng Diệp Khai nói chuyện một phen nhưng Diệp Khai rõ ràng ngay cả hội nghị chưa xong đã vung tay đi. Cái này lại để cho Hoắc Đông Lai cảm thấy có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ vị chủ nhiệm trẻ tuổi này cũng quá tùy ý, hoàn toàn không có một chút kỷ luật tổ chức.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, chuyện này không thể nói vì Diệp Khai cho ra lý do là quân ủy muốn hắn vào kinh hiệp trợ công tác.

Chuyện này lại để cho Hoắc Đông Lai cảm thấy càng thêm im lặng, quân ủy đương nhiên sẽ không rảnh đến mức tìm Diệp Khai tán gẫu. Nhất định là có một số chuyện nội bộ, chỉ là nghĩ đến quân ủy phó thủ trưởng hiện giờ là Nhị gia gia của Diệp Khai, Hoắc Đông Lai đã cảm thấy có chút nhức cả trứng dái.

Lực lượng lão Diệp gia thật sự là quá cường đại.

Thoạt nhìn, còn phải đợi Diệp Khai sau khi trở về, bàn luận lại chuyện này.

Chỉ là Hoắc Đông Lai như thế nào cũng không có nghĩ đến, lúc hắn vừa mới trở lại Bằng Dương thì Diệp Khai Diệp chủ nhiệm đã ngồi trên máy bay đi Moscow rồi.

Nếu như hắn có thể biết Diệp Khai phải đi làm cái gì, đoán chừng càng kinh ngạc không ngậm miệng được.

Bình Luận (0)
Comment