Quan Môn

Chương 299

Mặc dù nói Diệp Khai đối với tin tức trong tài liệu bí mật kia có thật sự chuẩn xác hay không cũng không biết, đồng thời cũng hiểu được muốn tìm hiểu chuyện này là vô cùng khó khăn lại nguy hiểm, nhưng vô luận như thế nào hắn cũng không có lý do buông tha cơ hội như vậy, dù sao liên lụy thật sự quá lớn.

Nếu như chuyện này thực sự tồn tại, chỉ nói về thành quả khoa học kỹ thuật trước kia của Xô Viết đã đầy đủ cho Diệp Khai hưởng dụng, chớ đừng nói chi bên trong khả năng còn có hai chiếc tàu ngầm hạt nhân siêu đại hình trọng tải.

Chuyện này vô luận như thế nào cũng phải đi thử xem một phen.

- Trước tiên xử lý chuyện trước mắt cho xong xuôi, chuyện này chỉ tôi và anh biết được mà thôi, khi chưa tìm hiểu được tin tức này là thật hay giả bất luận là tin tức gì cũng không được tiết lộ ra ngoài!

- Dạ!

Trương Tam đáp ứng.

Mặc dù nói Trương Tam được xem như là đặc công cao cấp của Bộ tình báo quân đội, nhưng hắn cũng là lực lượng thuộc Diệp gia, cho nên mệnh lệnh của Diệp Khai được xem như mệnh lệnh cao nhất, trừ phi là nhị lão gia tử hoặc là Lê thúc trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh trái ngược với Diệp Khai.

Diệp Khai cân nhắc một lúc, lại nói với Trương Tam:

- Cần thao tác chuyện này phải do người của chúng ta đi làm, không thể dùng bất cứ người ngoài nào.

Lần này nhất định là không làm được, ít nhất phải đợi tới khi nào mười hai tàu ngầm hạt nhân rời khỏi nước Nga, mới có thể tìm tòi nghiên cứu tin tình báo kia là thật hay giả.

- Không phải chúng ta cũng có hai tàu ngầm hạt nhân cùng tới sao, có thể cho bọn họ đi làm chuyện này.

Trương Tam đề nghị.

- Không được, bí mật sẽ khó giữ kín nếu có nhiều người biết, độ trung thành phải là điều được cân nhắc hàng đầu.

Diệp Khai lập tức bác bỏ lời đề nghị kia.

- Không bằng thế này…

Trương Lam suy nghĩ nói:

- Chúng ta từ trong quốc nội phái thêm một nhóm người đáng tin cậy tới, lãnh đạo người của hai tàu ngầm hạt nhân kia làm chuyện này?

- Như vậy thì có thể cân nhắc một chút.

Diệp Khai gật đầu nói.

Trương Tam rất nhanh liền đem văn bản tài liệu bí mật dùng máy chụp hình mini chụp xuống, sau đó hủy diệt bản chính.

- Loại đồ vật này đặt trong tay một người sẽ an toàn hơn, nhị thiếu gia hay là về nước trước đi, đợi sau khi mọi chuyện xử lý xong xuôi thì tới chỉ đạo chúng tôi là được.

Trương Tam nói.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, đồng ý lời đề nghị của Trương Tam.

Xác thực hắn cũng đang cần trở về một chuyến, thương lượng chuyện này.

Hơn nữa công việc nơi này cũng đã được hoàn thành, chỉ cần chờ hạm đội trong quốc nội chạy tới, giao tiếp một chút là được, Diệp Khai hoàn toàn không cần tốn thêm thời gian chờ đợi tại nơi này.

Bởi vậy Diệp Khai thương lượng cùng Trương Tam một chút, sau đó nhanh chóng rời căn cứ quay về Moscow, sang rạng sáng hôm sau lên máy bay trực tiếp bay về thành phố Minh Châu.

- Sao con lại nhanh như vậy đã quay về rồi đây?

Diệp Tử Bình thấy được Diệp Khai, không khỏi có chút giật mình.

Dựa theo ý định ban đầu, phải hơn một tháng sau Diệp Khai mới trở về.

- Xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn, con cần an bài một chút rồi về thủ đô.

Diệp Khai đáp.

- Chẳng lẽ sự việc không được thuận lợi?

Diệp Tử Bình hỏi.

- Sự việc có chút thuận lợi vượt qua khỏi mong muốn.

Diệp Khai hồi đáp:

- Trong lòng của con có chút chuyện không rõ ràng cần cùng hai vị lão gia tử thương lượng một chút, nhìn xem nên làm như thế nào mới ổn thỏa.

- Được, vậy thì tốt, cha an bài máy bay cho con, buổi tối cùng nhau về thủ đô.

Diệp Tử Bình suy nghĩ một chút liền tỏ vẻ.

- Gần đây cha không vội sao?

Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.

- Sao lại không vội đây?

Diệp Tử Bình đáp:

- Gần đây xem như thật bề bộn đấy, vội vàng tuyển cử nhiệm kỳ mới, cũng may đã xem như vững vàng, đều là chuẩn bị cho cuối năm.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, lại nói tiếp hiện tại đã là tháng 4, cách cuối năm đại hội cũng không còn bao lâu.

Việc tuyển cử tại địa phương đã sớm bắt đầu, các đại biểu khắp cả nước cũng đã tham gia, đều nóng hổi ra lò, Diệp Tử Bình tự nhiên là được tuyển làm bí thư thành ủy Minh Châu, là đại biểu Minh Châu dự đại hội tại trung ương cuối năm.

- Đại hội Đảng lần này cũng rất trọng yếu đối với Diệp gia chúng ta.

Diệp Khai nói ra:

- Không chỉ là việc ủy viên thường vụ trung ương gia tăng nhân số, mà nhân số ủy viên Cục chính trị trung ương cũng sẽ gia tăng, sau khi phân quyền, lực lượng của Diệp gia chúng ta vẫn sẽ phải chịu một ít ảnh hưởng.

- Vấn đề cũng không tính là quá lớn, chủ yếu là lực ảnh hưởng của đồng chí Giang Thành cùng việc mở rộng học viện phái và những hệ phái khác có thể sẽ tiến vào trung ương, đây cũng là sự cần thiết mà các thế lực đã thỏa hiệp.

Diệp Tử Bình hồi đáp.

Về vấn đề này Diệp Khai cũng đã có đoán trước, trên thực tế sau đại hội Đảng, địa vị lãnh đạo của đồng chí Giang Thành mới xem như triệt để xác định xuống, mà đồng chí Phương Hòa cũng sẽ hoàn toàn lui ra khỏi sân khấu chính trị, rất ít can dự vào trong những ngày sau này.

Cuộc nói chuyện lần nam tuần trong Tết âm lịch năm nay tương đương như lời tuyên ngôn cuối cùng trong chính trị mà đồng chí Phương Hòa phát ra, chính sách kiên trì cải cách là vững chắc không thể lay chuyển, phải tiếp tục toàn lực đẩy mạnh sự nghiệp cải cách, xem như là sự kéo dài chính sách của đồng chí Phương Hòa, chỉ cần thỏa mãn được yêu cầu này của ông, vậy từ nay về sau ông sẽ không tiếp tục xen tay vào chuyện chính trị.

Diệp gia Diệp lão gia tử xem như là người giám thị thúc đẩy chính sách này, sở dĩ lão gia tử Diệp Tương Kiền lại tiếp tục ngồi lại trên vị trí thêm một lần, một mặt là đáp ứng yêu cầu của đồng chí Giang Thành, một phương diện khác cũng bởi vì tình thế trước mắt đang cần một nhà chính trị lão thành đức cao trọng vọng đến tọa trấn, hơn nữa cần phải bảo đảm chính sách sẽ không xuất hiện sai lệch lớn.

Về phần nói sự tồn tại của nhị lão gia tử, đó là vì cần nắm chắc quân đội, phải dùng ổn định làm chủ.

Lại nói Diệp Tử Bình, hiện tại hắn mới bước vào Cục chính trị trung ương giống như chỉ là đánh nước tương( đi qua sân khấu), nhìn nhiều nghe nhiều, ít phát biểu ít làm chủ, đợi sau khi bản thân đầy đủ lông cánh mới có tư cách phát biểu cái nhìn của chính bản thân mình.

Đương nhiên, trên thực tế hiện tại cũng không có người nào dám xem thường Diệp Tử Bình, dù sao hắn là bí thư thành ủy thành phố đệ nhất trong cả nước, hơn nữa còn là nhân vật lãnh tụ đời thứ hai của Diệp gia, Diệp gia cũng không phải chỉ có vài người như vậy, thế lực sau lưng còn rất lớn.

Diệp Tử Bình trò chuyện với con trai một lát, lại trở ra ngoài làm việc.

Diệp Khai ở lại trong phòng làm việc của hắn, nghỉ ngơi một lát.

Qua không được bao lâu, lại nhận được điện thoại cho Chung Ly Dư gọi tới.

- Diệp nhị thiếu, anh đoán thử xem chúng ta đã phát hiện được cái gì?

Ngữ khí của Chung Ly Dư trong điện thoại lộ ra hưng phấn.

- A? Phát hiện cái gì?

Diệp Khai có chút tò mò hỏi ngược lại.

- Đoán thử xem đi!

Chung Ly Dư thần bí.

- Việc này làm sao mà đoán được chứ…

Diệp Khai dở khóc dở cười lắc đầu nói.

Chung Ly Dư cười khúc khích, sau đó mới nói với hắn:

- Chúng ta phát hiện gần bên căn cứ Hoa Đông Thần Vận, là khu bên Thánh Vương tân khu của anh đó, có một hang động đá vôi khổng lồ dưới đáy biển, từ hang động đá vôi có thể tiến vào lòng núi rỗng bên trong, không gian rất lớn rất lớn, phải tương đương với một thôn trấn nhỏ!

- Ah? Đây là một phát hiện trọng đại!

Diệp Khai vừa nghe xong liền xoay người ngồi dậy, đôi mắt chợt phát sáng.

Hang động đá vội đáy biển xuất hiện, thật sự là quá đúng lúc, thoáng chốc đã giải quyết được rất nhiều vấn đề khó khăn.

Đầu tiên chính là những vật tư mẫn cảm lấy về từ bên nước Nga, hoàn toàn có thể thông qua hang động chuyển vào trong lòng núi, ở trong lòng núi kiến thiết một căn cứ bí mật, có thể cam đoan tàu ngầm hạt nhân ra vào không bị người phát hiện.

Tiếp theo là phương diện căn cứ Hoa Đông Thần Vận, cũng sẽ dần dần hướng phương diện chế tạo mẫu hạm phát triển, đến lúc đó sẽ tránh không khỏi bị rất nhiều người dò hỏi tình báo, nếu như ở bên cạnh thành lập một căn cứ bí mật, cũng sẽ hỗ trợ giám sát người đến từ bên ngoài, làm tốt công tác bảo an.

Đương nhiên, công việc này ở trong thời gian ngắn là không cách nào làm được, ít nhất phải cần dùng tới thời gian một hai năm mới có được quy mô đơn giản, cho nên tạm thời còn chưa thể sử dụng.

- Chuyện này trước tiên nên làm như vậy…

Diệp Khai đem yêu cầu của mình nói lại đại khái, sau đó lại nói với Chung Ly Dư:

- Phương diện tài chính rất nhanh sẽ có một số tiền chuyển vào trương mục của em, không cần lo lắng, bên phương diện nhân viên cần cùng quân đội hiệp thương một chút, qua một thời gian anh sẽ cho em ý kiến.

- Kế hoạch sửa chữa Hoa Đông Thần Vận cần sửa đổi sao?

Chung Ly Dư hỏi.

- Không cần, đến lúc đó sẽ có nỗi vui mừng lớn chờ em.

Diệp Khai hồi đáp.

Vô luận là mười hai tàu ngầm hạt nhân, hoặc là đủ loại vật tư cùng tài liệu được chở về sau đó, đều sẽ phát ra tác dụng xúc tiến căn cứ Hoa Đông Thần Vận phát triển rất lớn. Tương lai năng lực cùng lực lượng kỹ thuật nghiên cứu phát minh của căn cứ Hoa Đông Thần Vận sẽ đạt được tới mức đỉnh phong.

Sau một lúc hàn huyên, Diệp Khai cảm thấy có chút đói bụng, muốn đi ra ngoài tìm chút đồ ăn.

Căn tin nhỏ nằm ngay phía sau cao ốc, Diệp Khai nghĩ muốn ăn chút thức ăn thanh đạm gì đó, gần đây ở lại nước Nga lo công việc, mỗi ngày đều chỉ ăn thịt, kiến dạ dày của hắn có chút ăn không tiêu, bây giờ về nhà tự nhiên muốn thanh lý dạ dày một chút.

Ai biết hắn vừa mở cửa liền có một thân ảnh đánh tới, bổ nhào lên người hắn.

- Ah…

Người nào đó hô to một tiếng, tựa hồ đã bị va chạm phải bộ vị mẫn cảm nào.

Diệp Khai nhìn thấy thật rõ ràng, thư ký Hà Tình của Diệp Tử Bình đang ôm ngực nhíu mày tựa trên đầu vai của hắn, hiển nhiên vừa rồi là bị va chạm vào ngực, nên hiện tại nhìn nàng có chút tức giận khó thở.

Tựa hồ có chút đầy đặn, chỉ là vừa rồi va chạm thật quá nhanh, Diệp Khai còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác mềm mại thì thân thể hai người đã tách ra, nếu không phải Diệp Khai kịp kéo lại Hà Tình thì nàng đã té gục trên mặt đất.

- Đau quá…

Hà Tình rốt cục thở dốc một hơi, có vẻ đau đớn nói.

Diệp Khai quan sát, thấy trong tay Hà Tình cầm một hộp inox, hiển nhiên là tới đưa cơm cho hắn, lại không nghĩ tới hắn đột nhiên mở cửa muốn ra ngoài, vì vậy hai người đã có một lần tiếp xúc thân mật, Diệp Khai ngược lại là không có gì, nhưng lại đem Hà Tình đụng thảm.

- Ngồi xuống nghỉ một chút đi…

Diệp Khai nâng Hà Tình đến bên sô pha, ngồi xuống, sau đó tiếp lấy hộp inox trong tay nàng đặt lên trên bàn.

Lúc này khuôn mặt Hà Tình có chút trắng bệch, trên trán rịn mồ hôi lạnh, hiển nhiên bị va chạm không nhẹ, hiện tại nàng dùng một tay xoa ngực khuôn mặt lại hơi nhăn nhó, nhất định là rất đau.

- Hay là….tôi giúp cô xoa xoa?

Diệp Khai nhìn thấy có chút bận tâm dò hỏi.

Lời vừa nói ra miệng, Diệp Khai đã cảm thấy có chút không đúng, vị trí kia tựa hồ thật không quá thuận tiện để người khác giúp nàng xoa xoa nha, thật quá nhạy cảm.

Quả nhiên Hà Tình ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong khuôn mặt tái nhợt lại hiện lên một tia đỏ ửng.

__________________

Bình Luận (0)
Comment