Quan Môn

Chương 305

Kỳ thật vào năm 92, vấn đề thất nghiệp cùng xí nghiệp tuy đã nhiều lần xuất hiện nhưng chưa phát triển đến cao điểm, đến hai năm sau, trong phạm vi cả nước mới nghênh đón làn sóng phá sản của xí nghiệp quốc hữu.

Chỉ là ở thời điểm này, rất nhiều xí nghiệp quốc hữu xác thực đã gặp phải tình thế nguy hiểm rồi.

Thậm chí cũng có người tự mình rút kinh nghiệm, vào thập niên 90 có vài loại dấu hiệu xí nghiệp quốc hữu trước phá sản như sau: Sản xuất đứt quãng, tiền lương thấp; Nam không lấy được lão bà, nữ cũng không gả ra được, tuyệt đại đa số lưu hành nội bộ; Không có phòng văn hóa, hết thảy văn hóa giải trí đình chỉ; Nồi hơi không nấu, máy móc không chạy, đảo mắt đều gỉ sét; con cái không thể đến lớp, đổi nghề sửa đường, học bán đồ ăn, uy phong quá khứ trôi hết; Ngày đêm hy vọng cứu tinh đến, sự thật chứng minh, chúng ta vì người khác hy sinh.

Cũng không lâu lắm, Nhị lão gia tử trở về.

Ông được Diệp Tử Sơ cho mời về đến, lúc này nhìn có chút mỏi mệt, có thể là gần đây quá bận.

- Nhị gia gia, gần đây thân thể như thế nào? Cháu đem từ Russia trứng cá muối, đều là cá biển sâu, cho ông ăn nhé.
Diệp Khai thấy Nhị lão gia tử, ân cần bưng trà rót nước, lại là xuất ra lễ vật khoe khoang.

Nhị lão gia tử cao hứng, liên tục vừa cười vừa nói:
- Hảo hảo, lão nhân gia ta cũng có một cháu trai biết quan tâm, cũng không uổng công lúc trước khi còn bé ôm qua.

Bác hai Diệp Tử Sơ lập tức không đồng ý:
- chú hai ngươi mới ôm qua [bọn hắn/bọn họ] vài lần à?

- Ôm qua một hồi đó cũng là ôm qua!
Nhị lão gia tử trừng mắt:
- Phản rồi, trưởng thành, cánh cứng cáp rồi, chú hai nói chuyện không còn dùng được rồi?

- Vậy cũng không dám......
Bác hai Diệp Tử Sơ lầm bầm:
- Bất quá lão nhân gia cũng không thể tranh công người khác làm hữu dụng a?

- Tiểu tử cháu là thiếu nợ thu thập, cho nên bây giờ mới lăn lộn vậy!
Nhị lão gia tử cốc đầu Diệp Tử Sơ, không chút khách khí nói.

Diệp Tử Sơ bị cốc làu bàu:
- Bọn vãn bối ở đây, lão nhân gia người cũng không biết chừa chút mặt mũi cho cháu? Cái này cũng quá cái kia đi à nha?

- Ai bảo tiểu tử ngươi không nghe lời?
Nhị lão gia tử nói, bất quá nhìn qua trong phòng thấy Hà Tình, không khỏi có chút kinh ngạc nói:
- Ồ, vị tiểu cô nương này lạ mặt vô cùng, Tiểu Khai?

Ông trực tiếp hỏi Diệp Khai, giống như Hà Tình xuất hiện có liên quan đến Diệp Khai.

- Nhị gia gia nhìn gì vậy, vị này chính là thư ký của cha cháu, Hà thư ký.
Diệp Khai nói.

- Nữ thư ký còn trẻ như vậy ah......
Nhị lão gia tử nói thầm một tiếng.

Hà Tình nghe xong, mặt sắc đỏ lên, chỉ là ngại thân phận Nhị lão gia tử, không tiện phản bác mà thôi.

Nhị lão gia tử là người nào, nàng cũng đã biết, quân ủy phó thủ trưởng, thường xuyên xuất hiện bên quân đội, đi cùng Số 1 hoặc là người nối nghiệp duyệt binh, đôi khi ngồi chính giữa trong hội nghị quân ủy.

Hà Tình nhìn, trong nội tâm cũng có chút cảm khái, gia thế Diệp Khai thật sự không cách nào hình dung, chưa nói còn có một vị Diệp lão gia tử, cho dù trong thường vụ cũng có tư lịch dày nhất.

Diệp Tử Bình nghe xong, trong nội tâm cũng không phải rất tự tại, dù sao một nữ thư ký còn trẻ như vậy xinh đẹp, mọi người xem khó tránh khỏi sẽ có cách nghĩ khác.

Chỉ là ở trước mặt Nhị lão gia tử, Diệp Tử Bình cũng không nên nói cái gì.

Bất quá Diệp Khai bất mãn:
- Nhị lão gia tử có thái độ gì, người ta biết bốn ngoại ngữ, cháu cố ý mời đến cho cha làm thư ký, ông không cần lấy kính ra soi.

Hắn bất mãn, không thèm gọi là Nhị gia gia, gọi luôn là Nhị lão gia tử.

- Hắc hắc, coi như ông nói lỡ.
Nhị lão gia tử nở nụ cười, sau đó nói với Hà Tình:
- Tiểu cô nương chớ để ý, trong nhà của chúng ta không có quy củ gì, thường xuyên không biết lớn nhỏ thành quen.

Pha trò vậy còn Nhị lão gia tử cũng rõ ràng, Hà Tình xem như tin được, dù sao Diệp Tử Bình chọn lựa thư ký cũng không có khả năng rất tùy ý, Hà Tình có thể trúng cử, đầu tiên trên lập trường chính trị không có vấn đề, cho nên có mấy lời ở trước mặt nàng mà nói cũng không có cái gì.

- Huynh đệ các cháu cũng kỳ quái, nói như thế nào đều trở về rồi hả?
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Nhị lão gia tử liền hỏi vấn đề này.

Diệp Tử Bình bởi vì về có công tác nên thường xuyên có mặt kinh thành, nhưng Diệp Tử Sơ cũng rất ít trở về, trừ phi là có đại sự kiện phát sinh. Bởi vì công tác của hắn là ở bộ đội, mặc dù nói là tham mưu trưởng, nhưng chuyện phải lo rất nhiều. Đôi khi tư lệnh cùng chính ủy không có thì tham mưu trưởng phải nhận rất nhiều trách nhiệm.


Cho nên cơ hội hai huynh đệ gặp mặt cũng không nhiều, càng đừng đề cập đồng thời xuất hiện tại Diệp gia.

- Là vì......

- Là vì......

Lời vừa ra khỏi miệng, hai huynh đệ mới phát hiện đối phương cơ hồ đồng thời mở miệng đấy.

Mọi người lập tức nở nụ cười, về sau Diệp Tử Bình mới cười nói:
- Nhị ca nói trước đi, chuyện của em chờ lão gia tử trở về nói là được.

- Vậy anh nói trước, cháu là vì chuyện này.
Diệp Tử Sơ lập tức nói với Nhị lão gia tử.

Nguyên lai, Diệp Tử Sơ trước kia chỉ nghe nói mà thôi, cũng không quá rõ tình huống kinh doanh của xí nghiệp nhà nước Liêu Đông. Cứ nghe người ta nói gần đây trên xã hội hơi loạn, một số công nhân thất nghiệp liền làm chuyện cực đoan, thậm chí vào nhà cướp của cũng là có.

Về phần nữ công nhân trẻ thì ra đứng đường nhiều hơn một chút, nguyên do trong đó cũng chưa hẳn như người ta nói.

- Cháu có một chiến hữu tên là Hồ Vĩ Quân, trong chiến tranh bị thương, phục viên vào một xí nghiệp nhà nước thành phố An Bình tỉnh Liêu Đông, lúc ấy an trí được còn có thể, sắp xếp làm kế toán.
Diệp Tử Sơ có chút tức giận bất bình nói:
- Mấy ngày hôm trước có lão chiến hữu đến thăm, ngẫu nhiên nhấc lên chuyện của hắn, nói trung tuần tháng rồi hắn đột nhiên tự sát!

- Ân? Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhị lão gia tử nhíu mày, trầm giọng hỏi.

- Nhà máy phá sản, hắn thất nghiệp, lão bà bệnh nặng không có tiền trị liệu, con gái đi phía nam, nghe nói làm trong tiệm uốn tóc, về sau đứng phố rồi......
Diệp Tử Sơ nói:
- Nghe nói lão Hồ nhất thời nghĩ không ra, thắt cổ chết rồi.

- Ai......
Nhị lão gia tử nghe xong, thở dài thật sâu.

Trong phòng lập tức lâm vào trầm mặc, hiển nhiên tất cả mọi người đối với vấn đề này đều cảm thấy nặng nề.

Từ sáu năm trước, nhà máy sản xuất vũ khí chống bạo động của thành phố An Bình đã trở thành xí nghiệp quốc hữu phá sản đầu tiên, theo đó dẫn tới hiệu ứng Domino . Từ đó về sau, xí nghiệp nhà nước phá sản và tái cấu trúc như vòi rồng lan tràn toàn bộ Liêu Đông cho đến toàn bộ căn cứ công nghiệp nặng đông bắc.

Nhà xưởng phá sản, đại bộ phận công nhân đều không biết làm gì, già trẻ hai mặt nhìn nhau, chủ nghĩa xã hội khoa học chỉ có một cái bát sắt, chúng ta tương lai phải đi đâu ăn cơm?

Cải cách xí nghiệp dĩ nhiên phải đuổi kịp cải cách tổng hợp xã hội, nhất là thành phố An Bình với tư cách thành thị công nghiệp nặng, được nhờ sự giúp đỡ của thời đại kinh tế có kế hoạch, nguyên liệu, sản phẩm do quốc gia thống nhất điều phối, nhưng cải cách tổng hợp xã hội thì công nghiệp nặng nhất thời khó có thể thích ứng mua sắm nguyên liệu, sản phẩm nguồn tiêu thụ do thị trường quyết định.

Thuyền đại nạn quay đầu, dẫn đến phần đông xí nghiệp quốc hữu An Bình thành phố đình trệ cùng suy bại.

Phóng mắt vào thập niên 90, quốc gia tiến hành tái cơ cấu nền kinh tế. Một số nghành công nghiệp truyền thống có giá trị sản lượng tương đối hạ thấp như dệt, thuốc lá, công nghiệp thực phẩm còn các nghành như chế tạo thiết bị, điện tử thông tin, y dược có tỉ trọng đi lên.

Theo như điều chỉnh bố cục nền kinh tế, một số nền có hàm lượng kỹ thuật cao bắt đầu chiếm cứ địa vị trọng yếu, thậm chí địa vị lũng đoạn, mà như công nghiệp nặng vùng đông bắc, ngành sản xuất dệt Giang Nam, hiển nhiên không thuộc quy hoạch trọng điểm.

Xí nghiệp nhà nước phá sản cùng xí nghiệp nhà nước tái cơ cấu sáp nhập làm cho thành phố An Bình gặp khó khăn trong việc sắp xeps đại lượng công nhân thất nghiệp.

Ngay trước lúc Diệp Tử Sơ chạy về Kinh Thànhmột ngày, công nhân thất nghiệp của thành phố An Bình tổ chức một cuộc đình công mấy ngàn người yêu cầu việc làm.

- Chính quyền xử lý như thế nào?
Nhị lão gia tử quan tâm.

- Còn có thể làm sao?
Diệp Tử Sơ lắc đầu nói:
- Cảnh sát chạy tới giữ gìn trị an, cuối cùng phương thức giải quyết là đại biểu nhà xưởng phái cho mỗi công nhân thất nghiệp 200 tệ.

- Ai, loại chuyện này, các phương diện đều có khó xử, mặc dù nói đối với quân nhân xuất ngũ phục viên và chuyển nghề cần chiếu cố nhất định nhưng nhà máy cũng không có, cháu còn chú ý qua được đến cái đó?
Nhị lão gia tử lắc lắc đầu nói:
- Chú biết rõ cháu vì chiến hữu chết mà không thoải mái, cho nên chạy trở về, muốn lấy công đạo cho chiến hữu thất nghiệp nhưng cháu có nghĩ tới hay không, những công nhân thất nghiệp khác? Chẳng lẽ bọn họ đã không cống hiến cho quốc gia?

- Cái này...... Không giống với nha......
Diệp Tử Sơ nói.

- Đồng dạng!
Nhị lão gia tử nghiêm túc:
- Mặc quân phục vào thì chúng ta là quân nhân, cởi quân phục thì chúng ta là dân chúng bình thường! Không thể bởi vì đã làm vài năm làm lính mà đòi hỏi quốc gia, ai cũng không nợ ai cái g! Mỗi người đều vì quốc gia mà xuất ra mồ hôi và máu, tất cả mọi người là ngang hàng!

Nhị lão gia tử thân là quân ủy phó thủ trưởng, một thân ngựa chiến xuất thân, tự nhiên là có tư cách nói như vậy.

Chỉ là Diệp Tử Sơ còn có những tình huống khác chưa nói:
- Nếu như tình huống chỉ là vậy cũng thôi. Hồ Vĩ Quân chết có nội tình khác, hắn rất có thể là bị người hại chết mà không phải tự sát thân vong!

- Ah?!
Mọi người sau khi nghe, lập tức biến sắc.

Cứ như vậy, liền từ tự sát biến thành bị giết?

 

Bình Luận (0)
Comment