Quan Môn

Chương 355

-Cháu trai của Diệp gia đã đến Liêu Đông?

Sau khi nhận được tin tức này, tư lệnh quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn cũng không có cảm giác gì ngoài ý muốn.

Không phải do hắn cảm thấy thế lực của Diệp gia không đáng xem, mà là hắn không cho rằng một người thiếu niên mười chín tuổi có thể có được bao nhiêu bổn sự.

Tuy ở cấp bậc như Ngưu Lam Sơn cũng biết được thân phận Diệp Khai, là chủ nhiệm quản ủy hội tân khu Thánh Vương tỉnh Giang Trung, quan viên cấp phó trưởng ban, đồng thời còn được Quân ủy trao tặng quân hàm thiếu tướng, kiêm nhiệm phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, nhưng Ngưu Lam Sơn vẫn luôn cho rằng Diệp Khai chỉ là nhị thế tổ nhờ vào gia tộc bò lên à thôi.

Đối với người như vậy, Ngưu Lam Sơn cảm thấy mình chẳng cần nhìn tới.

Hiện tại hắn đã là tư lệnh đại quân khu nắm lấy ba tập đoàn quân vương bài, nếu như không có gì ngoài ý muốn, thêm một thời gian hắn đã có thể tiến vào Quân ủy, thay thế Lưu Bỉnh Chính của Trần gia đã thất thế, đảm nhiệm phó thủ trưởng Quân ủy, là lực lượng trung kiên dưới trướng đồng chí Giang Thành, hỗ trợ hắn nắm giữ khống chế lực lượng trong quân đội.

Đổi một câu nói, hiện tại Ngưu Lam Sơn còn có chút cố kỵ phó thủ trưởng Quân ủy Diệp Tương Khôn, nhưng nếu như hắn bước vào Quân ủy thì cho dù nhị lão gia tử vẫn chiếm lấy vị trí phó thủ trưởng Quân ủy, đồng thời phụ trách thường vụ hàng ngày của Quân ủy, Ngưu Lam Sơn cũng không cần phải sợ hắn.

Ngưu Lam Sơn đã đầu nhập dưới trướng đồng chí Giang Thành, lúc này đã có lòng tin tràn đầy.

Diệp gia tung hoành chính đàn trong nước dựa vào cái gì? Còn không phải do hai anh em Diệp gia ở trong quân đội đánh xuống trụ cột sao? Mặc dù nói Diệp lão gia tử đã chuyển qua chính giới, nhưng lực lượng quân đội dưới tay nhị lão gia tử lại là cánh tay đắc lực của hắn, hiện tại môn sinh của hai anh em trải khắp thiên hạ, cho nên mới chống đỡ được một mảnh thiên địa cho Diệp gia.

Ngưu Lam Sơn được đồng chí Giang Thành lựa chọn làm người phát ngôn trong quân đội, tiền đồ phát triển tương lai cũng cực kỳ rộng lớn, hắn cũng có ý định đem thế lực của mình mở rộng hướng chính trị, trở thành quái vật khổng lồ như Diệp gia.

Ở bên trong Cục chính trị trung ương lại có tới ba cái ghế! Đây là tồn tại như thế nào?

Suy nghĩ một chút thật làm người cảm thấy hết sức đỏ mắt.

-Diệp lão gia tử vẫn còn nằm trong bệnh viện sống chết chưa biết, cháu trai của hắn lại chạy tới Liêu Đông du sơn ngoạn thủy, đòi đi đào sâm núi gì đó, chuyện này nhìn thấy thế nào đều thật sự cổ quái.

Phó chính ủy quân khu Bạch Lệnh Minh phân tích.

Bạch Lệnh Minh là tùy tùng đáng tin của Ngưu Lam Sơn, nhất là sau khi biết được Ngưu Lam Sơn đã dựa dưới trướng đồng chí Giang Thành, càng khăng khăng một mực tỏ vẻ trung tâm, lần này quân khu hướng Quân ủy khiếu cáo trung tướng Diệp Tử Sơ, chính là kết quả mà Bạch Lệnh Minh đứng sau màn thúc đẩy.

Nếu như Ngưu Lam Sơn tự mình ra mặt, như vậy mục đích khiêu khích đã quá mạnh, hơn nữa rất dễ dàng khiến cho hắn bị động, bởi vì tội danh chia rẽ đoàn kết các đồng chí, đó là một thanh kiếm hai lưỡi, đồng dạng cũng có thể liên lụy tới trên người của hắn.

-Vậy thì như thế nào?

Ngưu Lam Sơn có chút khinh thường đáp:

-Diệp Tương Kiền dù sao già rồi, tâm ngạnh phát tác, nguyên khí đại thương, không chết cũng ném nửa mạng, cho tới bây giờ trong bệnh viện còn chưa truyền ra tin tức tốt, tôi xem lần này hắn sẽ dữ nhiều lành ít. Hôm nay chúng ta đã được đồng chí Giang Thành ủng hộ, tiền đồ quang minh, ít nhất phải đem quyền hành Quân ủy túm lấy!

-Chuyện này cũng không nói chắc, chỉ cần Diệp lão gia tử không ngã, Diệp gia không thể sụp xuống.

Tâm tư Bạch Lệnh Minh nhiều hơn một chút, dù sao hắn làm chính là công tác chính trị, hắn phân tích nói:

-Hiện tại đồng chí Sở Phong cùng đồng chí Phương Hòa đều khỏe mạnh, đồng chí Giang Thành làm việc cũng không khả năng hoàn toàn lách qua hai người bọn họ, mà Diệp gia quan hệ với hai vị siêu cấp đại lão thật sự là rất gần gũi đâu.

-Thì tính sao?

Ngưu Lam Sơn tuy thừa nhận Bạch Lệnh Minh nói chuyện có chút đạo lý, nhưng cách nhìn đại cục hắn cho rằng bản thân mình tin tường hơn một chút.

-Người còn nhân tình còn, chuyện này tuy là đúng nhưng hiện tại Diệp gia quyền thế quá nặng, đã nghiêm trọng uy hiếp quyền uy của thủ trưởng số một, vì tăng cường lực thủ trưởng số một thì Diệp gia phải giao ra một ít quyền lực, cho nên mọi người đồng tâm hiệp lực chèn ép Diệp gia, đã trở thành nhận thức chung. Đồng chí Sở Phong cùng đồng chí Phương Hòa tuy thân mật với Diệp lão gia tử, nhưng cũng sẽ không đến mức vô nguyên tắc duy trì Diệp gia. Ít nhất trong hiện tại, tôi không nhìn thấy họ có lý do gì ủng hộ Diệp gia.

-Tư lệnh nói chuyện thật có đạo lý, từ phương diện này mà xem tôi không nhìn thấu triệt bằng anh.

Bạch Lệnh Minh nghe được thực sự cảm thấy lời nói của Ngưu Lam Sơn rất có đạo lý, không khỏi tán thán.

-Ha ha, tôi chỉ suy nghĩ nhiều một ít, mọi người cùng nhau đề cao thôi, ha ha…

Ngưu Lam Sơn nghe Bạch Lệnh Minh tán thưởng, lập tức nở nụ cười vuốt vuốt trán của mình, cảm thấy gần đây tựa hồ lại rụng tóc, lập tức có chút xấu hổ.

Mái tóc của hắn dạo thời gian gần đây luôn là chuyện làm hắn lo lắng, mặc dù nói hắn mới hơn năm mươi tuổi, nhưng cũng đã hói gần hết, chẳng khác gì đồ án Địa Trung Hải, may mắn vùng xung quanh còn khá rậm rạp, cho nên mới có thể đỡ khó xem, bình thường dùng mũ che phủ cũng sẽ không tổn hại uy nghiêm của hắn.

-Diệp Khai kia lúc này đang ở nơi nào?

Ngưu Lam Sơn đột nhiên hỏi.

-Bác hai Diệp Tử Sơ của hắn đang ở trong quân khu Liêu Đông, hắn không khả năng không đến thăm viếng.

Bạch Lệnh Minh hồi đáp.

-A…

Ngưu Lam Sơn gật nhẹ đầu, bỗng nhiên nói ra:

-Nói như thế nào hắn cũng là thiếu tướng đăng ký trong Quân ủy, hơn nữa còn do đồng chí Giang Thành tự tay trao tặng quân hàm thiếu tướng, mặt mũi cũng cần ột chút, anh có thể đi gặp hắn một lần, thuận tiện tìm hiểu chút chi tiết của tiểu gia hỏa, nhìn xem lần này hắn tới rốt cục có mục đích gì?

-Được.

Bạch Lệnh Minh lập tức đồng ý.

Kỳ thật trong nội tâm hai người đối với chuyến đi này của Diệp Khai đều khá chú ý, dù sao đó là thiếu tướng chỉ mười chín tuổi, hơn nữa còn là phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương hàng thật giá thật, đó cũng không phải vật bày trí!

Nếu như nói Diệp Khai không chịu nổi trọng dụng như lời nói của Ngưu Lam Sơn, cũng không khả năng lấy được quân hàm thiếu tướng, càng không khả năng nhâm mệnh làm phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, còn phụ trách công tác bí mật trọng yếu.

Chức phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương của Diệp Khai rốt cục đang phụ trách nhiệm vụ gì trong Cục, ngay cả người của Quân ủy cũng không biết rõ ràng, đại khí chỉ có chủ nhiệm văn phòng trung ương biết được một ít, nhưng chỉ có vài vị ủy viên thường vụ trung ương là hay biết rõ mà thôi.

Chỉ là đối với những chuyện quá bí mật như vậy các vị lãnh đạo tối cao đương nhiên sẽ không tùy tiện nói ra, dù sao cấp bậc lãnh đạo như họ bình thường sẽ không dễ dàng tùy tiện tiết lộ.

Nhân vật đã đi tới cấp độ đó, trên cơ bản đã thoát ly tư mật của bản thân, phải toàn bộ hiến thân cho quốc gia, vì vậy Ngưu Lam Sơn cũng không dám trông cậy dò hỏi gì được từ đồng chí Giang Thành, làm vậy chính là không thực tế.

Lúc này Diệp Khai xác thực đúng như lời nói của Bạch Lệnh Minh, đã tới Liêu Đông, hơn nữa còn trực tiếp đến trong nhà của bác hai Diệp Tử Sơ.

Diệp Tử Sơ không ở trong văn phòng tại quân khu, bởi vì sau khi xảy ra chuyện mâu thuẫn, hắn cũng rất phiền muộn nên xuống cơ sở đi dạo một vòng, lúc này vừa về tới nhà đã thấy Diệp Khai.

-Thân thể lão gia tử không việc gì thật là quá tốt.

Diệp Tử Sơ nghe Diệp Khai kể lại tình huống thân thể Diệp lão gia tử, lúc này mới yên lòng, sau đó có chút tức giận nói:

-Tên Ngưu Lam Sơn này, rắp tâm hại người! Bác xem gần đây quân khu Liêu Đông vẫn luôn xảy ra vấn đề, cũng bởi vì sự hiện hữu của hắn tạo thành!

-Nghe nói người này trị quân vẫn rất có một bộ đi?

Diệp Khai lại hỏi.

-Hắn? Hắc!

Diệp Tử Sơ nghe lời nói của Diệp Khai lại lắc đầu, hiển nhiên có chút không cho là đúng.

Đối với Ngưu Lam Sơn, tựa hồ quân giới đánh giá vẫn không thấp, Diệp Khai nghe nói qua một ít, đều nói hắn là nhân vật phái thực lực trong quân đội, đối với phương diện chiến tranh hiện đại hóa rất có nghiên cứu, đối với tác chiến cơ giới hóa cũng rất có nghiên cứu, hơn nữa đối với việc thúc đẩy quân khu Liêu Đông hiện đại hóa kiến thiết cũng nổi lên tác dụng rất lớn.

Hơn nữa dạo thời gian gần đây cũng có lời đồn đãi, nói là Ngưu Lam Sơn chuẩn bị đem một trong ba tập đoàn quân vương bài tiến hành thay đổi, thay thế trang bị toàn diện tin tức hóa, chế tạo một chi bộ đội tác chiến hoàn toàn tin tức hóa, dùng chống lại uy hiếp của trang bị thăng cấp của quân đội phương tây tạo thành.

Diệp Khai nhắc tới những chuyện này, Diệp Tử Sơ tỏ vẻ khinh thường nói:

-Hắn chỉ tranh công của người khác quy ình, đem công tích của người khác ôm lên người mình mà thôi! Con người của hắn tương đối bảo thủ, đối với việc kiến thiết lực lượng hải không kỳ thật không có bao nhiêu hứng thú, tư tưởng trị quân gì đấy đều chỉ là phỏng đoán ý cấp trên mà thôi, căn bản không hề có chủ kiến của chính mình!

Nghe Diệp Tử Sơ nói về hành vi của Ngưu Lam Sơn, Diệp Khai mới hiểu được nguyên lai vị tư lệnh quân khu Liêu Đông Ngưu Lam Sơn kia không hề có ý kiến gì trong việc kiến thiết quân đội hiện đại hóa, chỉ là người này giỏi làm bề ngoài, lại chiếm cứ vị trí lịch sử truyền thống Liêu Đông thật quá tốt, lực ảnh hưởng trong quân lại khá lớn, hơn nữa trước kia vẫn luôn có Trần gia ủng hộ, cho nên xuôi gió xuôi nước, còn vào được ánh mắt của đồng chí Giang Thành.

Sau khi Diệp Khai nghe xong, liền nói với Diệp Tử Sơ:

-Dạo này cháu cần làm ít chuyện trong Liêu Đông, tốt nhất là bác hai nên thỉnh một chuyến nghỉ phép, quay về thủ đô thăm lão gia tử đi, tránh khỏi bị lan tới gần.

-Cháu được không? Ở Liêu Đông cũng không phải Giang Trung, là Ngưu Lam Sơn nắm quyền, không dễ dàng đối phó như vậy đâu.

Diệp Tử Sơ có chút hoài nghi nhìn Diệp Khai tỏ vẻ:

-Nếu như hắn dễ đối phó như vậy, mấy năm nay bác cũng không đến nỗi không mở được cục diện rồi.

Diệp Tử Sơ nói như vậy cũng không phải xem thường Diệp Khai, mà là hắn không biết rõ thủ đoạn của đứa cháu, nhưng hắn lại hiểu thật nhiều về thế lực của Ngưu Lam Sơn, cho nên hắn không nghĩ Diệp Khai làm gì được là chuyện đương nhiên, đây cũng là kết quả không tinh thông tin tức tạo thành.

Nếu như hắn là Diệp lão gia tử hoặc nhị lão gia tử, hay là Diệp Tử Bình, tiếp xúc được nhiều với Diệp Khai thì hắn sẽ không nói lời như vậy.

Diệp Khai cũng không quản chuyện này, không hề có cảm giác khó chịu khi bị khinh thị, chỉ cười cười nói:

-Ngay cả lão gia tử cũng yên tâm, bác còn gì lo lắng hay sao?

Diệp Tử Sơ nghe được cảm thấy Diệp Khai rất có lòng tin, trong nội tâm nghĩ lại, nếu như Diệp lão gia tử phản đối thì Diệp Khai cũng đã không dám chạy tới làm bừa đi, dù sao hiện tại Diệp Khai cũng là thiếu tướng!

-Cũng đúng, là bác quá lo lắng, nên cho người trẻ tuổi không gian để phát huy đấy!

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Diệp Tử Sơ nở nụ cười. 

Bình Luận (0)
Comment