Quan Môn

Chương 378

-Ah, hắn trở về rồi sao?

Lúc này Ngưu Lam Sơn đang quan sát một tiết mục tạp kỹ, nghe được lời nói của thư ký liền có chút không yên lòng.

Qua thêm vài phút, Ngưu Lam Sơn mượn lý do đi nhà vệ sinh ra khỏi đại sảnh, thẳng ra bên ngoài.

Trong phòng nghỉ bên ngoài, Bạch Lệnh Minh đang uống trà, nhìn thấy Ngưu Lam Sơn đi vào liền đứng lên chào.

-Lão Bạch trở về rất nhanh, sự tình tra xét như thế nào rồi?

Ngưu Lam Sơn đáp lễ, sau đó có chút lo lắng dò hỏi.

Con trai của hắn Ngưu Mãn Thương cùng con trai của Bạch Lệnh Minh Bạch Quang Lãng đã không nghe được chút tin tức hơn 72 tiếng đồng hồ, điều này làm Ngưu Lam Sơn cảm thấy phi thường lo lắng, hơn nữa mấy lãnh đạo thành phố An Bình cũng đồng thời mất đi tin tức, cho nên hiện tại tin đồn bay đầy trời, đều nói họ bị bọn cướp bắt cóc tống tiền.

Nhưng lời này nói ra thật nhẹ nhõm, nếu cẩn thận suy nghĩ lại đã cảm thấy thật có vấn đề.

Bọn cướp bắt cóc tống tiền đơn giản là vì một chữ tiền, ngược lại phương pháp đòi tiền lại có rất nhiều loại, không cần đi trêu chọc con trai của tư lệnh viên đại quân khu cùng phó chính ủy đi, đó không phải là tự mình muốn tìm tai vạ hay sao?

Huống chi trong những người này còn có bí thư thành ủy cấp phó tỉnh bộ, phó chủ tịch thành phố, khu trưởng, bí thư khu ủy, những người này đều là quan viên, giết quan cũng tốt, bắt cóc quan viên cũng vậy, sự việc đã biến thành vô cùng nghiêm trọng, không khác gì tạo phản.

Nếu như bọn cướp có chút kiến thức cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Đương nhiên, còn có một loại cách nói, đó là Hắc Thất cùng bí thư thành ủy thành phố An Bình Bì Mộng Các phát sinh xung đột lợi ích, Hắc Thất nếu đã không làm, mà làm phải làm tới cùng, đem toàn bộ mọi người làm thịt, bản thân hắn thì trốn ra hải ngoại, không còn tung tích.

Bất luận là khả năng nào, đều làm Ngưu Lam Sơn không cách nào giữ được bình tĩnh, nói thật ra người của chính phủ An Bình chết bao nhiêu người, cho dù là bí thư thành ủy cùng chủ tịch thành phố đều chết hết cũng không quan hệ gì tới hắn, chỉ là bên trong liên quan tới an nguy tính mạng của Ngưu Mãn Thương, không thể không làm Ngưu Lam Sơn hoảng hốt.

Ngay trong đoạn thời gian Bạch Lệnh Minh chạy tới biệt thự của Hắc Thất, Ngưu Lam Sơn cũng đã phái ra vài đội ngũ đi tìm tòi dấu vết của Ngưu Mãn Thương, đáng tiếc đều vô ích mà về, cho tới tận bây giờ còn chưa có tin tức hồi đáp.

-Sự tình không thuận lợi.

Bạch Lệnh Minh lắc đầu nói.

-Ah, chẳng lẽ còn có biến cố gì hay sao?

Ngưu Lam Sơn hoảng hốt hỏi.

-Biệt thự của Hắc Thất xác thực là do Diệp Khai chiếm giữ, nhưng không tìm được đám người của Hắc Thất cùng những người khác.

Bạch Lệnh Minh hồi đáp:

-Hành tung của Mãn Thương cùng Quang Lãng cũng không tìm được.

-Điều này sao có thể?

Ngưu Lam Sơn nghe được kết quả này, hiển nhiên là không thể tiếp nhận.

Ngưu Lam Sơn vô cùng tin tưởng một người không khả năng đột nhiên biến mất, trong vòng một đêm làm thế nào cũng không thể chạy thoát khỏi phạm vi của thành phố An Bình, hắn cũng không tin Hắc Thất đen ăn đen đem hết thảy mọi người lừa dối.

Người khác không biết, nhưng chính hắn lại rất tinh tường, Hắc Thất chỉ bất quá là do mọi người cùng nhau mang ra ngụy trang làm con rối mà thôi, lợi dụng hắn đi vơ vét của cải, làm một ít sự tình phi pháp mà bọn họ không thể công khai đi làm.

Đổi lại một câu nói khác, Hắc Thất chỉ là một tiểu nhân vật đại biểu, bọn họ mới là đại cổ đông đứng phía sau màn.

Ở trong mắt bọn họ, Hắc Thất chỉ là một tên đầu lĩnh lưu manh, có bọn họ Hắc Thất mới có thể trở thành một thương nhân Hong Kong yêu nước.

Điểm này bọn họ đều tinh tường, mà Hắc Thất càng thêm rõ ràng.

Cho nên lời đồn đãi vốn là không thể tin, bởi vậy Ngưu Lam Sơn mới đem hi vọng ký thác lên trên người Bạch Lệnh Minh, hi vọng hắn có thể thăm dò ra được rõ ràng tìm Ngưu Mãn Thương trở về.

Nhưng Bạch Lệnh Minh báo lại kết quả hiển nhiên làm Ngưu Lam Sơn rất thất vọng, thế nhưng hắn cũng không thể không tin lời giải đáp này, bởi vì con trai của Bạch Lệnh Minh Bạch Quang Lãng đều mất tích, trong nội tâm lão Bạch sốt ruột không khác gì hắn, không có khả năng không xuất toàn lực.

Quân khu Liêu Đông là đại quân khu, nói chung là một phần của Bộ thống suất hoặc là Bộ quốc phòng.

Nhưng đại quân khu quốc nội là do Quân ủy trực tiếp lãnh đạo, bên dưới quân khu có Bộ tư lệnh, Bộ chính trị, Bộ liên cần, Bộ trang bị vân vân…là những cơ quan chỉ huy, ngoài ra còn có tập đoàn quân lục quân cùng khu cảnh vệ, khu canh gác của quân khu tỉnh, đều chỉ huy không quân cùng hạm đội hải quân liên hợp hành động tác chiến.

Quân đội quốc nội cũng có tính chất chiến khu, bình thường cơ cấu chỉ huy quân đội là cơ cấu chỉ huy chiến khu trong thời gian chiến tranh, liên kết giữa tổng bộ cùng bộ đội, lại là cơ quan lãnh đạo cao nhất chiến khu.

Nghiêm khắc mà nói, căn cứ theo nguyên tắc chỉ huy của Đảng, chính ủy hẳn là người đứng đầu trong quân đội, nhưng nhiều khi tư lệnh quân đội cùng chính ủy rốt cục là do ai định đoạt, cũng phải phân chia cấp độ, thí dụ như tính cách của ai cường thế hơn một ít, cũng sẽ làm ảnh hưởng tới tính cân đối trong lực lượng.

Là phó chính ủy trong quân khu, địa vị của Bạch Lệnh Minh cũng rất cao, nếu không cũng sẽ không trở thành trợ lực trọng yếu của Ngưu Lam Sơn trong quân khu Liêu Đông, tuy nói Bạch Lệnh Minh có ý nghĩ mượn nhờ lực lượng của Ngưu Lam Sơn leo lên trên cao, nhưng năng lực bản thân hắn cũng tương đối không kém, điều này vốn không thể nghi ngờ.

-Hiện tại phải làm như thế nào bây giờ?

Nghĩ tới những vấn đề này, Ngưu Lam Sơn cũng cảm thấy có chút đau đầu.

Nhìn thấy ngày lễ sắp đến, hoạt động của quân đội nhất định sẽ rất nhiều, Quân ủy cũng có khả năng cử người xuống kiểm tra công tác, bình thường đều không cần hắn ra mặt nghênh đón, nhưng hiện tại thời cơ mẫn cảm, bản thân hắn lại dòm ngó tới vị trí phó thủ trưởng trong Quân ủy, cho nên ở các phương diện hắn cũng không thể chậm trễ.

Thế nhưng chuyện con trai mất tích là chuyện lớn, hắn cũng không thể bỏ mặc cơ nghiệp mà hắn phấn đấu cả đời không có người đến kế thừa đi?

-Theo tình hình hôm nay, cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến rồi.

Trong nội tâm Bạch Lệnh Minh chắc chắn, nhưng trên mặt vẫn phải lộ vẻ sầu lo, dù sao con của hắn đã mất tích, hắn không có khả năng thờ ơ:

-Tôi cảm thấy được việc này cho tới bây giờ còn chưa truyền ra ngoài, như vậy đối phương khẳng định không phải người bình thường, cũng không phải vì tiền tài.

-Ý của anh là nói, đối phương rất có thể là vì chuyện chính trị hay sao?

Ngưu Lam Sơn cau mày hỏi.

-Tôi hoài nghi có khả năng là do thế lực lớn nào đó làm chuyện này, cho nên hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể chờ đợi tin tức, tôi tin tưởng đối phương đang so kiên nhẫn với chúng ta, nhất định sẽ chọn thời gian ngả bài mà thôi.

Bạch Lệnh Minh phân tích.

Ngưu Lam Sơn nghe xong lời nói của Bạch Lệnh Minh, gật đầu đồng ý:

-Lời của lão Bạch cũng có đạo lý, vậy chỉ đành chờ thêm một chút xem sao.

Hai người nói xong sự tình hôm nay, Ngưu Lam Sơn lại hỏi:

-Diệp gia tiểu tử đang làm chuyện gì vậy?

-Là do Hắc Thất gây ra, tiểu tử kia không có việc gì chạy đi bắt cóc thiếu nữ vị thành niên, không nghĩ tới lại là người mà Diệp Khai vừa ý khi vừa tới An Bình…

Bạch Lệnh Minh thuận miệng bịa đặt.

-Hắc, thành sự không có mà bại sự có thừa!

Ngưu Lam Sơn mắng một câu, sau đó lại hỏi:

-Hắc Thất có khả năng rơi vào trong tay Diệp Khai đi?

-Diệp Khai tới muộn, đám người Hắc Thất đã chạy, hắn chỉ bắt được một ít tiểu lâu la, tôi đã tự mình gặp bọn hắn hỏi tình huống lúc đó, cũng không phát hiện được vấn đề gì, chỉ nói thấy Hắc Thất nhận được một cuộc điện thoại, sau đó thì không biết gì nữa.

Bạch Lệnh Minh tiếp tục bịa chuyện.

Ngưu Lam Sơn nghe xong rốt cục không hiểu chuyện gì xảy ra, làm sao cũng nghĩ không thông là phe phái nào thao tác chuyện này, khiến ình sứt đầu mẻ trán không nói, con trai cũng mất tích, thật sự là đáng hận!

-Ai, cuối cùng là chuyện gì xảy ra đây chứ?

Ngưu Lam Sơn thở dài nói.

Tuy chuyện riêng tư không thể không lo, nhưng chuyện công tác trong quân đội cũng không thể sơ sẩy, nhất là gần đây nhiều việc bận rộn, bản thân Ngưu Lam Sơn cũng rối tinh, lúc này thấy Bạch Lệnh Minh trở về, hắn liền cùng Bạch Lệnh Minh an bài thương lượng công việc sắp tới.

Bởi vì tham mưu trưởng quân khu Diệp Tử Sơ xin nghỉ phép về thủ đô, hiện tại Bạch Lệnh Minh còn kiêm nhiệm công việc của tham mưu trưởng, cho nên cũng khá bận rộn, nhất là công việc chuẩn bị cuộc lễ lại do hắn quản, đây đúng là nhiệm vụ thật rườm rà.

-Gần đây tình thế có chút khẩn trương, lão Bạch cẩn thận một chút, đợi qua vài tháng này đại sự ổn định là có thể thư giãn một chút rồi.

Ngưu Lam Sơn nói với Bạch Lệnh Minh.

Bạch Lệnh Minh gật nhẹ đầu, trong nội tâm thầm nói, đoán chừng ông không nhịn qua được vài tháng này mà thôi.

Diệp gia Diệp Khai đã theo dõi Ngưu Lam Sơn, hơn nữa đã đến An Bình, xem bộ dáng không đạt được mục đích sẽ không thu binh, Bạch Lệnh Minh lãnh giáo thủ đoạn của Diệp Khai, mới phát hiện nguyên lai mấy nhân vật trong Diệp gia đều cao thâm mạt trắc như vậy, một đời thứ ba xuất mã đã khiến cho toàn bộ Liêu Đông huyên náo gà bay chó chạy, nếu ba vị đại nhân vật kia cũng ra tay, chỉ sợ Ngưu Lam Sơn ngay cả xương cốt cũng không còn thừa.

Hắn biết rõ ba vị đại nhân vật của Diệp gia sở dĩ không nhúng tay chỉ vì kiêng kỵ sẽ dẫn phát tranh giành khá lớn trong Đảng mà thôi, dù sao hiện tại cách đại hội Đảng không còn bao lâu, nguyên tắc của cao tầng là duy trì ổn định chủ yếu, cho nên cả năm vị ủy viên thường vụ trung ương đều không muốn phiền toái sinh sự.

Ngưu Lam Sơn cũng chính vì nhìn trúng điểm này cho nên mới ở dưới làm ít động tác, nhưng lại thật không ngờ xúc động tới Diệp gia Diệp Khai, là nhân vật đời thứ ba, Diệp Khai không cần phải cố kỵ nhiều như vậy.

Ở trong mắt Diệp Khai, nếu Ngưu Lam Sơn đã dám mạo hiểm xúc phạm tới quyền uy của Diệp gia, phải có giác ngộ thừa nhận lửa giận của bọn họ.

Mấy vị ủy viên thường vụ trung ương nhất định là không tiện ra tay chế tài Diệp Khai, bởi vì chẳng những chênh lệch bối phận, mà còn chênh lệch tới hai đời, lấy lớn hiếp nhỏ cũng phải chú ý cấp bậc ngang nhau, nếu không thật sự là không cách nào nói nổi, nhất là trong chuyện này Diệp Khai còn bắt được một đống lớn bằng chứng phạm tội của đối phương, chứng cớ như núi, nói toạc đâm thiên thì cũng không có ai phủ nhận được sự tồn tại của những bằng chứng đó.

Mà tối trọng yếu nhất là Bạch Lệnh Minh không biết rõ Diệp Khai rốt cục đã giấu những người kia ở nơi nào?

Càng làm cho hắn cảm thấy cố kỵ là chính ủy Điền Văn Kiến tựa hồ cũng nhúng tay trong chuyện này, phát huy tác dụng rất lớn, là chính ủy quân khu, Điền Văn Kiến mới là đệ nhất nhân của quân khu Liêu Đông, thời điểm mấu chốt hắn thậm chí có thể gạt qua quyết định của tư lệnh quân khu Ngưu Lam Sơn, thay đổi đại cục.

Bạch Lệnh Minh ở trong văn phòng xử lý xong vài sự tình, cảm thấy vô cùng phiền muộn, đẩy cửa sổ nhìn ra ngoài, xa xa mây đen bắt đầu khởi động, sắc trời đã tối mịt hơn phân nửa, không bao lâu sấm sét vang dội, một trận mưa lớn bỗng nhiên trút xuống.

-Thời tiết này, mưa gió nổi lên ah!

Bạch Lệnh Minh thở dài nói, vì tiền đồ của mình mà sầu não.

Bình Luận (0)
Comment