Quan Môn

Chương 392

Cũng khó trách lão Hạ cảm thấy nổi giận, lúc trước còn có thể cho rằng là Diệp Khai nói mạnh miệng, thế nhưng mà về sau nghe ngóng liền phát hiện là thật.

Phát hiện này quả thật làm cho mọi người khiếp sợ, năm đó trao quân hàm thì bọn họ cũng chỉ là thiếu tướng mà thôi, chẳng qua là phủ lên hai chữ khai quốc.

Chính mình vất vất vả vả cách mạng cả đời, mới hỗn được một cái quân hàm Thiếu Tướng, người ta Diệp Khai mới mười chín tuổi, hơn nữa trong thời kỳ hòa bình, rõ ràng cũng đã là thiếu tướng, cái này nghịch thiên ah!

Mấy người mặc dù không nói rõ, nhưng trên cơ bản đều cho rằng, chuyện này tuyệt đối là thao tác hộp đen, lão Diệp gia thật không ngờ không để ý quy củ, cũng không biết bọn họ đã đạt thành thỏa hiệp gì cùng cao tầng mà có được cấp Phó Ban cùng quân hàm Thiếu Tướng.

- Tôi cũng không tin!

Lão Chu suy bụng ta ra bụng người, tự nhiên cũng không tin Diệp Khai chỉ dựa vào chính mình liền đi tới vị trí này, cảm thấy lão chiến hữu lão Hạ bị ủy khuất, mình cũng cần vạch trần chuyện này.

Lão Diệp gia cố nhiên là có quyền thế, nhưng có một số việc làm quá đáng sẽ khiến nhiều người tức giận.

- Chuyện này quá không hợp thói thường, chúng ta tìm những người này, đến hỏi đồng chí Giang Thành! Một lão đầu nhi đề nghị.

Đề nghị của ông rất nhanh được những người khác đồng ý, vì vậy mấy lão đầu nhi bắt đầu hành động, nhao nhao gọi điện thoại cho bằng hữu, nói cái này hoàn toàn không hợp quy củ, cổ động mọi người đến hỏi minh bạch.

Phải nói, người rảnh rỗi vẫn có rất nhiều.

Bốn lão đầu nhi năng lượng cũng không nhỏ, mặc kệ quá trình như thế nào nhưng một phen liên lạc thì chưa qua một ngày đã tập trung được hơn 60 cán bộ kỳ cựu, ý định đi qua hỏi việc này.

Chuyện lớn như vậy, cao tầng sẽ biết trước tiên.

Diệp lão gia tử rất nhanh gọi điện thoại cho Diệp Khai:

- Sau cháu đắc tội những lão đầu nhi kia?

- Cái gì?

Diệp Khai đang ngủ, nghe xong Diệp lão gia tử hỏi như vậy, đương nhiên không rõ tình huống.

- Lão Chu cùng lão Hạ đang tụ tập một đám lLão đầu tử chuẩn bị hưng sư vấn tội.

Diệp lão gia tử giải thích.

Diệp Khai gãi gãi đầu, lúc này mới nhớ tới chuyện gặp bốn lão đầu ngày hôm qua ở nhà Sở Tĩnh Huyên.

- Mấy lão đầu nhi này thật đúng là phiền toái, lớn tuổi hồ đồ rồi?

Diệp Khai tức giận nói:

- Thật không biết những người này lúc trước như thế nào trà trộn vào đội ngũ cách mệnh.

Đối với mấy lão đầu nhi gây sự, oán niệm Diệp Khai vẫn tương đối lớn.

Bọn họ dựa vào cái gì vênh váo? Muốn danh khí không có tên tuổi, muốn cống hiến không có cống hiến, đơn giản là lúc trước vận khí tốt một chút, không chết ở mưa bom bão đạn, cuối cùng dựa vào sống lâu đến ngày thắng lợi, sau kiến quốc cơ bản ngoại trừ hưởng thụ sẽ không có kiến thụ, người như vậy, lui xuống còn chưa từ bỏ ý định, muốn hô phong hoán vũ, thật sự không thể bội phục.

Chỉ là hắn cũng không nghĩ đến, bọn họ còn tụ tập, làm cái gì vậy, muốn bắt cóc trung ương sao? Còn có thiên lý vương pháp hay không?

- Danh tiếng cháu quá vượng chứ sao.

Diệp lão gia tử nghe xong Diệp Khai giải thích cũng hiểu được những người này thật sự là không có chuyện kiếm chuyện chơi, rỗi rãnh nhức cả trứng dái:

- Bất quá bọn hắn muốn đi tìm đồng chí Giang Thành cũng không có cái gì, đơn giản là tự đòi mất mặt mà thôi.

Tình huống rất rõ ràng, quân hàm Thiếu tướng của Diệp Khai cũng không phải tùy tiện lấy được, cống hiến mười hai chiếc tàu ngầm hạt nhân cùng một chiếc hàng không mẫu hạm, cộng thêm hai mươi hai chiếc tàu chiến tạo thành một hạm đội. Cống hiến như vậy trên cơ bản xem như trùng kiến cả quân chủng, chức vụ thiếu tướng còn cảm thấy có chút thua lỗ, nếu không vì Diệp Khai tuổi còn rất trẻ, đem thượng tướng thậm chí không đủ.

Cho nên Diệp lão gia tử mới có phán đoán như vậy, chuyện này cũng không phải lão Diệp gia dốc hết sức thôi động mà là toàn thể thường vụ và mấy ủy viên cục chính trị có sức ảnh hưởng thảo luận thông qua, ngược lại là không lo lắng đám lão đầu nhi nghi vấn.

Bất quá chuyện này đổ lên đầu đồng chí Giang Thành, Diệp lão gia tử ngược lại rất muốn biết, ôn giải thích với đám lão đầu nhi này thế nào?

Diệp Khai sau khi để điện thoại xuống thì ngủ không được.

Hắn suy nghĩ một lát, cảm giác mình không nên bị động như vậy, vận mệnh của mình phải do chính mình nắm chắc, bị người khi dễ mà không phản kích vậy sao có thể làm hạch tâm đời thứ ba lão Diệp gia sao?

Bất quá đối với bốn lão đầu nhi này, Diệp Khai xác thực không biết, hắn nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn phải gọi điện thoại cho Sở Tĩnh Huyên.

- Anh thật đáng ghét, người ta đang ngủ say.....

Điện thoại vang lên thật lâu thì Sở đại tiểu thư mới tiếp, mở miệng tựu là một hồi oán trách, chắc cũng đang ngủ bù như Diệp Khai.

Buổi tối hôm qua, hai người ở chơi bên ngoài đến bốn giờ sáng. Lúc này còn sớm, Sở Tĩnh Huyên đang ngủ thì bị Diệp Khai kiên nhẫn gọi điện thoại đánh thức, tâm tình tự nhiên rất không thoải mái.

- Anh cũng không có biện pháp, có người muốn tìm anh gây phiên phức, chắc em biết tình huống.

Diệp Khai nói.

- Có ý tứ gì, nói rõ ràng đi.

Sở Tĩnh Huyên càu nhàu.

- Bốn lão đầu nhi gặp ngày hôm qua ở nhà của em có lai lịch gì? Còn có con trai lão Hạ gia là sao?

Diệp Khai hỏi

- Cái này anh hỏi ông nội, em làm sao biết bọn họ từ nơi này xuất hiện

.... Sở Tĩnh Huyên có chút không vui hồi đáp:

- Em giờ chỉ muốn ngủ, cái khác đều không muốn.

- Nếu thuận tiện hỏi ông em thì anh cũng không quấy rầy em rồi.

Diệp Khai cười khổ nói:

- Đù sao đây là chuyện của hai ta, bọn họ là bộ hạ cũ, em nói anh không biết xấu hổ hỏi ông sao?

- Vậy anh hỏi cha thì biết rồi.

Sở Tĩnh Huyên rất cố gắng suy nghĩ một chút, cho Diệp Khai một đáp án.

Diệp Khai bán tín bán nghi địa cúp điện thoại, hắn cảm thấy khả năng Sở Vân Tùng biết rõ chuyện này không phải rất lớn, dù sao Sở Vân Tùng cũng không có kế thừa y bát Sở lão gia tử, mà theo con đường tài chính. Với tuổi của Sở Vân Tùng chắc cũng không có giao tình gì với đám lão đầu tử bảy tám chục tuổi.

Bất quá hắn vẫn gọi điện thoại cho Sở Vân Tùng nói rõ việc này.

- Cháu chờ một chút, chuyện này bác không rõ ràng lắm.

Quả nhiên, Sở Vân Tùng cũng không rõ ràng lắm này chi tiết bốn Lão đầu tử.

Qua hơn 10' sau, Sở Vân Tùng gọi điện thoại lại.

- Ah, bác đã chứng thực, lão Chu cùng lão Hạ đều là bộ hạ cũ của cha bác, chỉ là về sau ít lui tới.

Sở Vân Tùng nói với Diệp Khai:

- Cháu trai lão Hạ tên là Hạ Lâm, tiến sĩ ở Mỹ, hiện tại đang làm trưởng phòng nào đó trong Bộ tài chính, cũng tính là được.

Nói qua tình huống mấy người, Sở Vân Tùng cười nói với Diệp Khai:

- Mấy lão đầu nhi này hay thật, chưa biết gì đã chạy tới làm mối, đừng nói không có khả năng thành công, coi như là lão gia tử chịu nhả ra, chỗ tiểu Huyên cũng không qua lọt, nó ghét nhất là đám học tây về vênh vang.

- Hắc, điểm này chúng cháu rất có tiếng nói chung.

Diệp Khai cười nói.

Kỳ thật hắn biết rõ, Sở Tĩnh Huyên cũng không phải chán ghét du học sinh mà là chán ghét loại sau khi du học không ở lại được nước ngoài, về nhà lại vênh vang, nói khoác không biết ngượng, bảo là học thành về nước, đền đáp tổ quốc.

Loại người này hiện giờ thật sự là nhiều lắm, cho nên khiến cho Sở đại tiểu thư không có hảo cảm gì, mặc kệ vị trưởng phòng Hạ Lâm này có tình huống như thế nào, dù sao là cũng trúng đạn rồi.

- Bộ tài chính là địa bàn bác Sở, chẳng lẽ bác để đám này khi dễ con?

Diệp Khai ngừng chốc lát, bỗng nhiên nói.

Sở Vân Tùng lập tức cười:

- Bác không xen tay vào được chuyện tranh giành tình nhân, cháu tìm lộn người rồi.

- Bác nói thế không được, dù gì cháu cũng là chuẩn con rể. Thời khắc mấu chốt, bác lại không giúp?

Diệp Khai lập tức biểu thị bất mãn của mình.

- Không phải nói như vậy, tuy bác không quá quen thuộc mấy người này nhưng dù sao vẫn phải nể mặt lão gia tử. Cháu bảo bác đi giúp không thích hợp đâu.

Sở Vân Tùng biểu thị ra chỗ khó xử:

- Nếu lão gia tử biết, nhất định cầm quải trượng gõ bác.

Sở Vân Tùng nói cũng đúng. Dù sao mấy vị này đều là bộ hạ cũ của Sở lão gia tử. Tuy quan hệ có xa có gần, nhưng cũng không thể bởi vì Diệp Khai mất hứng lại động thủ thu thập? Làm như vậy chẳng phải khiến đội ngũ bổn hệ lão Sở gia rét lạnh tâm?

Diệp Khai hiện tại tuy là chuẩn con rể lão Sở gia tuyển định, thế nhưng chưa có chính thức kết hôn. Vậy Sở Vân Tùng làm quá mức nhất định sẽ ảnh hưởng lực hướng tâm đội ngũ Sở hệ.

Gần đây, đội ngũ Sở hệ bị đả kích đã đủ nhiều, vô luận là Sở lão gia tử cũng tốt, Sở Vân Tùng cũng tốt, đều không muốn lại trêu chọc ra cái gì khiến cho phe phái của mình tổn thất thảm trọng, vậy thì không dễ thu thập.

- Đã như vậy, cháu nghĩ biện pháp được rồi.

Diệp Khai buông điện thoại xuống, cũng tại cân nhắc bên trong Bộ tài chính có thể tìm ai đến hỗ trợ?

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra người quen nào, cuối cùng nảy sinh ác độc:

- Có gì đâu! Làm gì mà khó, không phải là một tiểu trưởng phòng nha, giao cho chú Lê trực tiếp tra hắn là được!

Vì vậy Diệp Khai gọi điện thoại cho chú Lê, bảo ông dùng người của tổng cục tra xét cẩn thận tình huống của người tên là trưởng phòng Hạ Lâm.

- Cháu cũng không tin hắn không có một chút tật xấu nào?!

Diệp Khai lúc này thật sự tức giận, quyết tâm muốn cho mấy lão đầu tử kia đẹp mắt.

Chú Lê trả lời cũng rất đơn giản, chính là một chữ có.

- Cảm ơn chú Lê.

Diệp Khai nghe xong, tâm tình đã khá hơn nhiều, trong lòng tự nhủ thời khắc mấu chốt, vẫn là chú Lê đáng tin ah.

Bình Luận (0)
Comment