Quan Môn

Chương 399

- Chuyện của Vương Nhược Sơn, Diệp gia có thể ủng hộ, nhưng vị trí ở tỉnh Địa Bắc cháu cũng có một ít suy nghĩ.

Diệp Khai suy nghĩ một thoáng, liền đưa ra yêu cầu của mình.

Thúc đẩy Vương Nhược Sơn nhập Cục, khẳng định cần một phen cố gắng, Diệp gia cũng không thể không công xuất lực, hồi báo hẳn phải có, cho nên Diệp Khai đưa ra ý muốn nắm bắt tỉnh Địa Bắc bỏ vào trong túi.

- Khẩu vị của cháu thật sự không nhỏ!

Sở lão gia tử vỗ đầu Diệp Khai, thất thanh cười nói.

- Ha ha, phải giúp cha cháu tích lũy chút tài nguyên chính trị, làm con mà không quan tâm chuyện này thì không cách nào nói nổi.

Diệp Khai cũng cười nói ra:

- Kỳ thật lão gia tử suy nghĩ thêm một chút, sinh ý này rất có lợi đấy.

- Cháu đương nhiên là cảm thấy có lợi rồi…

Sở lão gia tử lắc đầu, nhưng cũng không chối bỏ ý nghĩ của Diệp Khai:

- Ông nội của cháu có đồng ý hay không?

- Cháu sẽ đi làm tư tưởng công tác với ông nội.

Diệp Khai vỗ ngực cam đoan.

Trên thực tế chuyện này Diệp Khai đã cân nhắc qua, Diệp Tử Bình thượng vị là vì dựa thế thỏa đáng, Diệp gia cũng không phải trả cái giá quá lớn, so sánh với sự trả giá của những người khác mưu cầu nhập Cục thật sự là tốn không bao nhiêu công sức, nhưng chính bởi vì như vậy Diệp gia muốn nâng đỡ thuộc hạ dòng chính nhập Cục thì khả năng thật không lớn.

Đã như vậy, Diệp Khai cảm thấy mấy tấm vé nắm trong tay Diệp gia không bằng quăng cho Vương Nhược Sơn của Sở hệ, ít nhất nhân phẩm của vị này Diệp Khai vẫn bội phục, hơn nữa bởi quan hệ thông gia giữa Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên, Vương Nhược Sơn xem như không phải là kẻ địch của Diệp gia, thậm chí quan niệm chính trị của song phương cũng không có khác nhau quá lớn.

Một khi Sở lão gia tử hoàn toàn rời đi, khả năng Vương Nhược Sơn dựa gần với Diệp gia cũng không phải là không thể tồn tại.

Hôm nay ở thời khắc phi thường trọng yếu này, Diệp gia vươn cành ô liu với Vương Nhược Sơn, bản thân đã đại biểu một loại thái độ hữu hảo, mặc dù nói có chút hiềm nghi nạy góc tường của Sở lão gia tử, nhưng theo chính trị mà giảng, cũng không phải chuyện gì lớn.

Đương nhiên, phải xem Sở lão gia tử nghĩ như thế nào.

- Bên tỉnh Địa Bắc, cháu có nhân tuyển thích hợp sao?

Ngừng một lúc, Sở lão gia tử lại hỏi.

Diệp Khai nghe được, biết rõ Sở lão gia tử trên cơ bản đã đồng ý lời đề nghị của mình, liền hồi đáp:

- Trong vòng một ngày, cháu sẽ đem danh sách nhân tuyển đưa cho lão gia tử xem qua, quốc gia đại sự, tự nhiên chỉ cần có tài là có thể dùng, người không thích hợp Diệp gia cũng sẽ không đi đề cử.

- Được, thái độ này của cháu xem như là đúng mực đấy.

Sở lão gia tử gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Diệp Khai cũng cảm thấy vui vẻ, vị trí quan viên một tỉnh không phải dễ dàng liền lấy được, hiện tại lực lượng của Diệp gia trong quân đội tuy mạnh mẽ, nhưng lực lượng trung kiên trong giới chính trị vẫn còn bạc nhược yếu kém, nếu có thể gia tăng thêm vài quan viên cấp tỉnh bộ, đối với việc tăng cường lực lượng cho toàn bộ phe phái rất có ích lợi.

Tin tưởng chuyến này mình về nhà, đem tin tức truyền lại cho Diệp lão gia tử, nhất định sẽ đạt được khích lệ.

Một già một trẻ ngồi dưới bóng cây, nói chuyện chừng nửa giờ.

Sở lão gia tử không có chút cảm giác mệt mỏi, tựa hồ lại phi thường hưởng thụ ngồi dưới bóng râm dưới ánh mặt trời, ông nằm trên ghế mây, khép hờ hai mắt, đột nhiên hỏi:

- Cháu tới là vì chuyện gì vậy? Không phải vì chuyện của Vương Nhược Sơn đi?

- Đương nhiên là không phải, cháu cũng không biết ông ấy sẽ đến đây.

Diệp Khai cười đáp.

Nhưng Diệp Khai cũng rất nhanh nói ra:

- Cháu tìm được một ít tư liệu riêng, nhìn lại làm người tức giận, lão gia tử muốn tự mình nhìn xem một lần hay nghe cháu báo cáo một chút?

- Nếu là tư liệu làm người tức giận, cháu lấy cho ông xem làm cái gì, chê ông sống được quá lâu?

Sở lão gia tử mở mắt, như người mà không phải cười nhìn Diệp Khai hỏi.

- Cũng không phải, là về một ít tin tức của Hạ Lâm cháu trai Hạ Thiên Hải, nếu không có lão nhân gia đồng ý, cháu thật bất tiện động thủ.

Diệp Khai hồi đáp.

Sở lão gia tử chậm rãi ngồi dậy, nhìn Diệp Khai nói ra:

- Nội tâm của cháu có chút nhỏ đó, không tốt! 

- Người khác thậm chí khi dễ lên tới trên đầu cháu, cuối cùng nếu cháu không có phản ứng nào, bản thân mình mất mặt thật là việc nhỏ, liên lụy mặt mũi Diệp gia không ánh sáng thì không được. Hơn nữa bọn họ làm như vậy, mặt mũi của Sở gia cũng bị ảnh hưởng, lão nhân gia nhớ tình bạn cũ là tâm địa tốt, cháu không nên nén giận sao?

Diệp Khai hỏi ngược lại:

- Nếu cháu ngay cả việc này cũng có thể nhẫn, ngài cảm thấy cho tiểu Huyên theo cháu còn có thể trông cậy vào ư?

- Ha ha, nói không lại cháu.

Sở lão gia tử cười ha hả, tâm tình tựa hồ rất không tệ, sau đó hỏi Diệp Khai:

- Là những chuyện gì vậy?

- Đứa cháu trai kia của lão Hạ thật không đáng tin cậy, chính ông ấy lại cứ xem như bảo bối, rõ ràng còn dám lên cửa cầu hôn, có thể thấy được ông ấy chỉ là một tên hồ đồ.

Diệp Khai liền đem một ít vấn đề nói cho Sở lão gia tử.

Bằng cấp là giả dối, kinh nghiệm là bịa đặt, ở nước ngoài có con rơi, trong nước bao nuôi hai tình nhân, mới vào Bộ tài chính không được vài ngày đã có đại án tham ô mấy chục triệu.

Sở lão gia tử xem xong những tài liệu kia, quả nhiên rất mất hứng.

- Về những chuyện khác cháu cũng không muốn nhắc tới.

Diệp Khai thấy sắc mặt Sở lão gia tử trầm xuống, lại thuận miệng nói ra:

- Nhưng tựa hồ có chứng cớ cho thấy, tiểu tử kia khi còn ở nước Mỹ từng nhận qua huấn luyện của cơ quan ngoại vi CIA, cụ thể là như thế nào thì thật không tốt kết luận.

Sở lão gia tử nghe xong Diệp Khai nói, lại xem hình ảnh tư liệu cung cấp, qua một lúc mới trầm thấp nói:

- Hắc, thậm chí cho rằng lão đầu tử ta già rồi, đầu óc không rõ ràng hay sao?

Diệp Khai không lên tiếng, nhưng hiện tại hắn rất rõ ràng, Sở lão gia tử đã động lửa giận.

Đúng vậy, Sở lão gia tử thật sự lớn tuổi, nhưng đầu óc của lão nhân gia cũng không hồ đồ, Hạ Thiên Hải tự mình không hiểu rõ tình huống, lại để cho một đứa cháu nội lừa gạt, chẳng những mạo muội chạy tới cầu hôn với Sở gia, hơn nữa sau khi biết được tình huống giữa Diệp Khai cùng Sở Tĩnh Huyên, còn có chút không biết tự lượng sức mình muốn động thủ với Diệp Khai, ý đồ bắt tay vào châm chích thân phận thiếu tướng của hắn, kéo hắn xuống thần đàn.

Thế nhưng lại không chịu suy nghĩ, Sở gia tuyển chọn cháu rể, lại là cháu ruột của Diệp gia, bọn hắn có thể nhắm vào hay sao?

Chỉ có đầu óc hồ đồ như bọn họ mới cho rằng sau lưng chuyện này có thao tác màn đen, muốn vạch trần, muốn đem thanh danh của Diệp gia làm thối.

Nhưng bọn họ lại không cẩn thận suy nghĩ một chút, Sở lão gia tử nhìn trúng cháu rể, là bọn hắn động được hay sao?

Chớ đừng nói chi là Diệp Khai từng được đồng chí Phương Hòa tán thưởng.

Mặt khác còn một điều, bọn họ làm như vậy đắc tội chính là toàn bộ thành viên Cục chính trị trung ương, mạo phạm quyền ủy thủ trưởng số một của đồng chí Giang Thành, chuyện như vậy từ mới bắt đầu đã chú định là sẽ thất bại.

Hôm nay còn chưa đi vào đại nội đã bị Đàm Thắng Kiệt cùng Diệp Khai cùng nhau chắn đỡ, nếu như nói Đàm Thắng Kiệt lợi dụng lực ảnh hưởng của chính mình làm tan rã tổ hợp của những người kia, Diệp Khai thì trực tiếp sử dụng thuật rút củi dưới đáy nồi, muốn đem mầm tai họa diệt trừ hoàn toàn.

Ý nghĩ của hắn vẫn rất tốt, một khi Hạ Lâm xảy ra chuyện, Hạ Thiên Hải đương nhiên không còn tâm tư đi gây sự, mà đổi thành lão Chu thêu dệt chuyện, tất nhiên cũng sẽ chịu ảnh hưởng, lo lắng mình sẽ nối bước Hạ Thiên Hải, bị Diệp Khai thanh toán, làm thành như vậy cả hai người bọn họ xem như đã hoàn toàn bị đẩy ra khỏi chuyện này.

Diệp Khai đã đáp ứng Đàm Thắng Kiệt giải quyết lão Hạ cùng lão Chu, tự nhiên nói được phải làm được, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không theo chân hai người kia thỏa hiệp, nói như vậy sẽ trúng ý đồ của Đàm Thắng Kiệt, tiêu hao thực lực của Diệp gia.

Hắn muốn đạt thành mục đích, chính là làm cho lão Hạ cùng lão Chu tự động chịu thua, rốt cục không nổi lên được tâm tư đối kháng.

Đương nhiên, nếu bởi vì chuyện này mà chọc tức chết một hai lão đầu nhi, Diệp Khai cũng không quá chú ý, dù sao là do đối phương khiêu khích trước, hơn nữa đối phương còn lộ ra sơ hở, ai kêu chính cháu trai của hắn không tranh khí đây chứ? Cuối cùng còn bị lỗ vốn, đừng nên trách cứ người khác.

- Hạ Thiên Hải thật đúng là không đáng tin cậy, khó trách ngồi yên trên vị trí thiếu tướng nhiều năm như vậy, mãi tới già vẫn còn hồ đồ, tự rước lấy nhục cũng chẳng trách được người khác.

Sở lão gia tử rốt cục hạ xuống kết luận.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ xem như cháu đã báo cáo qua với lão nhân gia rồi, sau này cháu thu thập tên kia, cũng không thể tính là không thông báo với Sở gia trước, tránh khỏi về sau lại trách móc khiến đôi bên không thoải mái.

Bởi vì chuyện này Sở lão gia tử xác thực có chút náo tâm.

Hạ Thiên Hải làm ra chuyện lần này thật sự là rất đáng hận, rõ ràng là một công tử ăn chơi trác táng, ở trong miệng hắn lại biến thành thanh niên kiệt xuất sự nghiệp thành công, còn vọng tưởng kết thân với Sở gia, chuyện này trên cơ bản rõ ràng là có ác ý lừa gạt cảm tình của Sở gia.

Diệp Khai âm thầm đánh giá, lần này Sở lão gia tử đã đem cả bốn lão đầu nhi tới làm khách ngày đó cùng hận lên.

Địa vị của Sở Tĩnh Huyên trong lòng Sở lão gia tử không cần nói cũng biết, Diệp Khai có điều kiện ưu tú như vậy mà Sở lão gia tử còn chưa khẳng định cho hai người lập tức định ra hôn sự, huống chi là những người khác? Hạ Thiên Hải lần này xem như đã phạm vào tối kỵ, Sở lão gia tử không khả năng để ý tới hắn thêm nữa.

- Không nhắc tới loại chuyện này nữa làm gì, lần trước cháu đi Liêu Đông, đã đạt được thứ tốt, một gốc sâm núi ngoài trăm năm, đặc biệt mang tới để lão gia tử thu tàng lại đấy.

Diệp Khai thấy sắc mặt Sở lão gia tử không được tốt, lo lắng làm ảnh hưởng tâm tình của ông, mượn ra lễ vật mà mình mang tới đưa qua.

Quả nhiên, Sở lão gia tử liền hứng thú, lập tức bị gốc sâm núi ngoài trăm năm làm hấp dẫn.

- Năm đó ông ở bên trong Bạch Sơn Hắc Thủy chiến đấu qua, sâm núi nhiều năm như vậy kể cả thời điểm đó cũng chưa từng được thấy, tiểu Khai cháu có tâm rồi.

Sở lão gia tử nhìn thấy, liền gật nhẹ đầu, ý bảo vệ sĩ bên cạnh nhận lấy.

Người tuổi đã cao, bảo dưỡng luôn trọng yếu, sâm núi ngoài trăm năm, trên căn bản có thể xem như bảo bối giữ mạng mà sử dụng, Diệp Khai nói thu tàng ngược lại thật chuẩn xác.

Diệp Khai ngồi hơn một giờ, lo lắng thân thể Sở lão gia tử không chịu nổi nên cáo từ rời đi.

Đợi sau khi Diệp Khai rời khỏi, Sở lão gia tử chợt hừ lạnh một tiếng, nói với vệ sĩ bên người:

- Thả ra lời nói đi, Sở gia không chào đón Chu Tường cùng Hạ Thiên Hải đến nhà nữa!

Bình Luận (0)
Comment