Quan Môn

Chương 403

Ads

- Cháu lại có ý nghĩ gì sao?

Diệp lão gia tử hỏi.

- Cháu có một chút ý tưởng, nhưng cũng không phải là chuyện nóng lòng trong nhất thời.

Diệp Khai hồi đáp:

- Loại chuyện giải trừ quân bị này không có ba năm năm căn bản là không làm được, cháu phỏng chừng lần này bác cả nhậm chức bộ trưởng Bộ tổng tham mưu chủ yếu là vì giải quyết chuyện đại sự này.

- Phải, chuyện này quả thực là hao phí tinh lực, nhưng công việc cũng không thể buông xuống.

Diệp Tử Kiện gật đầu nói:

- Vấn đề xây dựng quân đội ở thời kỳ mới có một vấn đề rất lớn, không chỉ quan hệ tới tiền đồ vận mệnh của quốc gia dân tộc, còn quan hệ tới tiền đồ phát triển của cá nhân, không thể không thận trọng đối đãi.

- Chuyện này kỳ thật cũng không thể tính là chuyện khổ sai.

Diệp Khai thấy bác cả có vẻ lo lắng, liền cười nói:

- Giải trừ quân bị là chuyện điều động nhân sự, tự nhiên sẽ liên lụy tới đủ mặt lợi ích, bác là lãnh đạo bộ trưởng có quyền nói chuyện rất lớn, sẽ biến thành chạm tay liền có thể bỏng, điều động nhân sự cũng xem như cơ hội tốt bồi dưỡng lực lượng cơ sở của chính mình, buông tha thì thật đáng tiếc. Về phần phát triển kỹ thuật quân sự công nghệ cao, đây là cần mở rộng đầu nhập, đó là phải không ngừng tạp tiền, đương nhiên cũng là một chuyện tốt. Vừa nắm giữ được quyền điều động nhân sự, lại nắm giữ quyền tài chính, một tay trảo ấn quan, một tay trảo túi tiền, bác nghĩ còn có công việc nào đẹp hơn công việc này nữa sao?

Lời nói của Diệp Khai thật trắng trợn, trên thực tế nếu đổi lại góc độ nhìn nhận vấn đề, lập tức sẽ cảm thấy có hi vọng mới.

Hiện tại Diệp Tử Kiện đang đau đầu làm sao ứng phó vướng mắc lợi ích ở các phương diện, nhưng vẫn chưa thật sự suy nghĩ, chuyện này kỳ thật cũng là cơ hội tốt cho Diệp gia mở rộng thực lực quân đội, bình thường mong chờ cũng không thấy.

Diệp Khai còn nhớ rất rõ ràng, đồng chí Giang Thành điều động quân đội là chuyện ở năm năm sau, khi đó binh quyền đã được ổn định, cho nên Diệp gia đã sớm bị ném sang một bên.

Nhưng tình huống hiện tại lại khác hẳn, bởi vì Diệp Khai xuất hiện, Diệp gia chẳng những không sụp đổ, ngược lại càng lúc càng cường thịnh, lần này giải trừ quân bị, được lợi lớn nhất khẳng định là cỗ thế lực có quyền nói chuyện lớn nhất, cho nên Diệp Khai mới tích cực chủ động khuyên bảo Diệp lão gia tử cùng bác cả Diệp Tử Kiện, làm cho bọn họ nên tích cực thao tác chuyện này.

Mặc dù đồng chí Giang Thành là thủ trưởng Quân ủy, nhưng cụ thể hoạt động vẫn phải dựa vào nhị lão gia tử bọn họ, cho nên chuyện Diệp gia làm chủ đạo lại có cơ hội đi thao tác chuyện này, từ giữa lấy được lợi ích.

Lại nói tiếp, từ khi nước cộng hòa xây dựng cho tới nay, đã trải qua tám lần giải trừ quân bị đại quy mô.

Vào tháng 5 năm 1950, tiến hành lần giải trừ quân bị đầu tiên, lúc ấy nước cộng hòa vừa mới thành lập, quân đội có tới 550 vạn, bộ binh “tiểu mễ thêm súng trường” là chủ thể quân đội, không quân, hải quân cùng bộ đội đặc chủng lục quân cơ hồ hoàn toàn là chỗ trống.

Trải qua Quân ủy phê chuẩn, xác định từng nhóm phục viên cùng chuyển nghề theo từng giai đoạn là hơn trăm vạn người, về sau bởi vì chiến tranh kháng Mỹ bùng nổ, công tác tinh giản dừng lại, căn cứ chiến tranh lại phải tăng cường quân bị. Đến tháng 10 năm 1951, tổng nhân số quân đội gia tăng tới 627 vạn, là thời kỳ mà binh lực quân đội nhiều nhất trong lịch sử.

Vào tháng 1 năm 1952, tiến hành giải trừ quân bị lần thứ hai, tổng bộ cùng các cơ quan lẫn quốc phòng quân bộ binh giảm bớt nhân số, bộ đội binh chủng cùng nhân số viện hiệu mở rộng, trong đó có 95 vạn là bộ đội địa phương cải biên. An bộ đội toàn quân tổng hạn ngạch bảo trì chừng 300 vạn người.

Vào tháng 8 năm 1953, tiến hành giải trừ quân bị lần thứ ba, quân đội tinh giản một phần năm, trong đó tỉ lệ lực quân tinh giản lớn nhất.

Vào tháng 1 năm 1957, tiến hành giải trừ quân bị lần thứ tư, đến cuối năm 1958, tập thể chuyển nghề hoặc chuyển giao địa phương có một quân bộ, 46 sư đoàn, 30 sở viện giáo. Tinh giản nhiều nhất vẫn là bộ đội bộ binh, tổng nhân số so sánh với lúc thành lập nước cộng hòa tinh giản tới hai phần ba.

Vào cuối năm 1975, tiến hành giải trừ quân bị lần thứ năm. Lần này bởi vì trong thời kỳ “cách mạng văn hóa”, biên chế tổ chức bộ đội hỗn loạn, thiếu cân đối, cơ cấu quá nặng, cán bộ vượt biên chế nghiêm trọng. Trong lúc giải trừ quân bị tinh giản nhiều nhất là công binh, đường sắt binh. Đến năm 1976, tổng nhân số so với năm 1975 giảm bớt 13.6%.

Năm 1980, tiến hành giải trừ quân bị lần thứ sáu, tháng 3 năm đó, Quân ủy quyết định quân đội tiếp tục tiến hành tinh giản chỉnh biên, mạnh mẽ tinh giản cơ quan, giảm nhân viên phi chiến đấu cùng bộ đội bảo đảm, đem một bộ phận bộ đội chuyển giao địa phương.

Tháng 9 năm 1982, quân đội tiến hành giải trừ quân bị lần thứ bảy, hơn 51 vạn đường sắt binh cùng công binh được thành lập tháng 1 năm 1978 đều tập thể chuyển nghề qua Bộ đường sắt cùng phụ thuộc các bộ và ủy ban trung ương quốc gia hoặc là tỉnh lị, khu tự trị, thành phố trực thuộc trung ương, một bộ phận bộ đội chuyển tới võ cảnh. Từ đó về sau, đường sắt binh cùng công binh hai loại binh chủng đã biến mất trong danh sách của quân đội quốc gia.

Vào năm 1985, tiến hành giải trừ quân bị lần thứ tám, Quân ủy quyết định cắt giảm nhân số lên tới 100 vạn. Lần này giải trừ quân bị khiến quân đội thực hiện được hiệu năng chất lượng, từ trạng thái nhân lực dày đặc chuyển hướng khoa học kỹ thuật mạnh hơn không ít.

Hiện giờ nếu tiếp tục giải trừ quân bị thêm 50 vạn, đã xem như là lần giải trừ đại quy mô thứ chín.

Diệp lão gia tử nói:

- Hiện giờ hình thức chiến tranh đã xảy ra biến hóa lớn, binh chủng công nghệ cao trở thành lực lượng tác chiến chủ yếu trên chiến trường, nhất là địa vị của hải quân cùng không quân biến hóa vô cùng rõ ràng. Theo phương diện này mà xem, chúng ta cần phải cắt giảm lục quân, đem quân phí tiết kiệm được đầu nhập vào việc xây dựng hải quân. Về điểm này mọi người trong Cục chính trị trung ương đều đạt tới chung nhận thức.

- Cháu quan tâm nhất chính là vấn đề ích lợi, căn cứ Hoa Đông Thần Vận của chúng đầu nhập rất nhiền tài chính, đến lúc đó việc đầu nhập trong hải quân, nhất là phương diện mẫu hạm sẽ càng lớn hơn một chút, thật không dám trông cậy vào trung ương toàn bộ trả tiền, ít nhất không được cho cháu lỗ vốn.

Diệp Khai nói.

Lúc ấy khi xây dựng căn cứ Hoa Đông Thần Vận cũng là do Diệp Khai nhất thời tâm huyết dâng lên, lúc này khi cẩn thận tính toán giấy tờ chi tiết, cảm thấy hao phí thật sự là quá lớn, nhất là hiện tại còn phải cống hiến không trả giá tới mười hai tàu ngầm hạt nhân, hai mươi hai tàu chiến cùng một mẫu hạm, phần gia sản này còn vượt hơn toàn bộ trang bị của hải quân nước cộng hòa.

Có thể nói, Diệp Khai đã một lần nữa sáng lập thêm một đội hình hải quân nước cộng hòa, thậm chí còn vượt hơn lúc trước, phần đầu tư này thật sự là khổng lồ.

Kế tiếp nếu như căn cứ Hoa Đông Thần Vận cần kiến tạo mẫu hạm, không khả năng để quốc gia lấy không miễn phí mà không trả giá, nên xài tiền nhất định là phải xài một ít, ít nhất phải đem căn cứ Hoa Đông Thần Vận tạo thành xí nghiệp dân doanh công nghiệp quân sự siêu đại hình duy nhất mới được.

- Cây to đón gió!

Bác cả Diệp Tử Kiện nói.

Tuy rằng hắn phi thường bội phục đối với tư tưởng của Diệp Khai, nhưng hắn cũng nhắc nhở Diệp Khai phải chú ý tới hiện trạng của quốc nội, không phải ý tưởng của mọi người đều xuất phát từ ích lợi chỉnh thể của dân tộc, rất nhiều người có ý nghĩ phi thường hẹp hòi, hứng thú với việc tranh giành quyền lợi, không để ý tới tiền đồ của dân tộc.

Dưới tình huống như thế nếu muốn có thêm phát triển, vẫn phải công ra công, tư ra tư, công tư rõ ràng một ít thì khá hơn, một khi cùng chính phủ kéo gần quá thân mật, sự tình sẽ không tốt khống chế.

Ba người ở trong nhà thương lượng cả đêm, cuối cùng đã đem chuyện này tính toán ước định.

Tóm lại một câu, tuy Diệp Khai cung cấp rất nhiều ý nghĩ, nhưng trong phương diện buôn bán, hắn cũng không chịu tiếp tục thừa nhận thiệt thòi.

Nếu luôn để cho hắn không trả giá hỗ trợ, vậy thật sự không còn bộ dáng gì, có một số việc quân đội cần phải tự lập mới được.

Đương nhiên, công việc giải trừ quân bị hiện tại chỉ có thể nói ra đại cương, cụ thể phải tới khi nào mới quyết định ra còn phải xem quyết tâm của Cục chính trị, cùng kết quả thảo luận của các ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương mới được, nếu không trong khoảng thời gian ngắn khó mà định ra tới.

Diệp Khai vẫn ở lại thủ đô tới giữa tháng 8, nhìn thấy thân thể Diệp lão gia tử đã hoàn toàn khỏe hẳn, lúc này mới rời khỏi thủ đô quay về Giang Trung.

Theo hắn tính toán, lúc này hắn đã đi công việc hơn hai tháng, không biết hiện tại tân khu Thánh Vương đã bị bọn họ gây sức ép thành bộ dáng như thế nào rồi?

Tuy rằng trong đoạn thời gian này hắn vẫn thường gọi điện thoại với Tạ Quân Ngọc bọn họ, nhưng dù sao có nhiều việc không thể nói rõ ràng, đối với Hoắc Đông Lai, Diệp Khai không hiểu nhiều lắm, chỉ biết người nọ do chủ tịch tỉnh Tô Định Phương đề bạt, ngoài ra hắn cũng không biết gì hơn.

Đương nhiên Diệp Khai cũng không e ngại Hoắc Đông Lai, không sợ gì Tô Định Phương, bất quá chỉ là một chủ tịch tỉnh thế thôi, năm nay khả năng được bổ sung vào danh sách ủy viên trung ương, nhân vật như vậy càng cách xa mục tiêu của Diệp Khai không ít.

Nhưng Diệp Khai cũng có lo nghĩ của mình, lần này mở đại hội Đảng, ít nhất phải cần kiên quyết đả kích Tô Định Phương, không cho hắn cơ hội tiến vào danh sách ủy viên trung ương, Tô Định Phương mang tới nhiều phiền phức cho hắn như vậy, đến tận bây giờ còn muốn áp chế sự phát triển của tân khu Thánh Vương, loại hành vi cực đoan đáng xấu hổ kia, Diệp Khai thậm chí muốn tìm cơ hội thu thập hắn xuống đài, làm sao cho hắn có cơ hội một bước lên cao, tiến vào vòng luẩn quẩn cuộc sống chính trị cao nhất quốc nội nữa đây?

Vào ủy viên trung ương mới có cơ hội nhập Cục, sau đó là nhập thường, lại có thể dòm ngó ngôi cao, đây là một quy luật tất nhiên, Diệp Khai muốn xóa sạch ảo tưởng của Tô Định Phương, để cho hắn thành thành thật thật ở lại Giang Trung, thậm chí bị người đẩy khỏi vị trí chủ tịch tỉnh.

Phi cơ bay thẳng Minh Châu, tính ra đường đi từ Minh Châu đến tân khu Thánh Vương vẫn tương đối gần hơn một chút.

Chẳng qua trên đường bay, đột nhiên gặp phải khí lưu, sau đó nghe thông báo trên không Minh Châu khí hậu chuyển đổi, có sấm chớp mưa bão, vì bảo hiểm nên phi cơ sẽ hạ cánh tại sân bay Ninh Châu thuộc tỉnh Giang Trung.

- Làm cái gì vậy chứ…

Hành khách oán hận, vì việc này mà vô cùng chán nản.

Nhưng chuyện này cũng không còn biện pháp nào khác, không thể để phi cơ tiếp tục bay tới Minh Châu đi, nếu làm vậy vạn nhất bị sét đánh, hối hận cũng không kịp.

Phi cơ bay vòng hạ xuống sân bay Ninh Châu, bên này cũng có mưa nhỏ nhưng không ảnh hưởng các chuyến bay.

Diệp Khai đi cùng bảo tiêu ra khỏi đại sảnh sân bay.

Lúc này có hơn mười phi cơ đều dừng nơi đây, lữ khách rất nhiều, đang ồn ào nhốn nháo.

Khi đang lấy hành lý tại băng chuyền, Diệp Khai lơ đãng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc phía trước.

- Ninh Sương…

Diệp Khai có chút vui vẻ hô.

Bình Luận (0)
Comment