Quan Môn

Chương 405

Những thành phố vùng duyên hải vẫn tương đối mở cửa. Tuy rằng Trữ Châu không thể coi như một thành phố ở vùng duyên hải nhưng việc phát triển các dịch vụ giải trí không hề thua kém các thành phố khác, chỉ trong thành phố thôi cũng đã có rất nhiều nơi để tiêu hoang rồi.

Nhưng nhìn tổng thể mà nói, những quán bar với sàn nhảy ở đây vẫn khá ít, cấp bậc cũng khá ít, mãi cho tới mấy năm sau kinh tế phát triển hơn thì những nơi như vậy mới nhiều hơn một chút.

Sau khi ra sân bay, đám học sinh Ninh Sương lên một chiếc xe khách lớn, đó là chiếc xe do một trường đại học trong nước đưa tới đón, chỉ là không biết là do trường đó tự mua hay là đi thuê nữa.

- Ninh Sương, ngồi xe của chúng tôi đi.

Tô Tỉnh, một nam sinh cao lớn gọi.

Diệp Khai quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe Mercedes Benz đã đỗ sẵn ở đó, Tô Tỉnh đã mở cửa xe, đứng đó cao giọng gọi sang.

Ninh Sương lắc đầu nói:

- Cảm ơn, chúng tôi tự đi thôi.

- Tự đi cái gì chứ? Chẳng lẽ ngồi xe Mercedes ngồi thoải mái hơn sao?

Một nam sinh đứng cạnh nhỏ giọng lầm bầm nói.

Diệp Khai nghe thấy mỉm cười, không để ý tới thằng nhóc đó nữa.

- Tô thiếu gia, cô nàng này thật là kiêu nha, không nể mặt ai hết.

Lái xe của Tô Tỉnh cười một tiếng nói.

- Anh Phát, gần đây Ninh Sương rất kiêu ngạo, rất khó gần, chưa từng thấy cô ấy thân cận với ai.

Tô Tỉnh lắc đầu nói.

Tay lái xe tên Phát đó nói:

- Thì sao chứ, những loại con gái như thế thì dễ đối phó nhất rồi, tìm cơ hội chuốc ả thật say, sau đó chiếm hữu luôn, sau này thì cũng không cần cậu phải theo đuổi cô ta, mà chính là cô ta theo đuổi cậu rồi. Cứ chạy theo đằng sau người ta như vậy đúng là không có tiền đồ mà.

Tô Tỉnh nghe A Phát nói, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu, nói:

- Anh nói cũng có lý.

- Tô thiếu gia, thứ này cho cậu.

A Phát đột nhiên lấy ra một gói bột trắng đưa cho Tô Tỉnh.

- Đây là cái gì?

Tô Tỉnh cầm lấy, cảm giác đây hình như là xuân dược mà người ta vẫn nói.

- Chỉ cần cho vào nước uống của cô ả thì chỉ cần một phút đồng hồ sau sẽ thấy hiệu quả ngay, đến lúc đó cậu muốn sao cũng được.

A Phát cười nói với Tô Tỉnh.

- Lợi hại như thế sao?

Tô Tỉnh cảm thấy có chút không tin tưởng.

- Cậu thử một lần là biết ngay mà.

Điều này A Phát cũng không có nói khoác.

- Bạn học này của em không tốt, có biết là người từ đâu tới không?

Diệp Khai thấy Tô Tỉnh tỏ ý muốn đi cùng xe liền lập tức nói với Ninh Sương.

- Không biết nữa, em cũng không biết bọn họ, hình như là Phó hội trưởng hội học sinh gì đó.

Ninh Sương đáp.

Diệp Khai gật gật đầu.

Trong đại học, đám Hội trưởng hay Hội phó hội học sinh đều là thuộc tầng lớp khác, cơ bản đều là đám người có hậu trường mạnh mẽ.

Mặc dù nói cán bộ học sinh chẳng có quyền lực thực tế gì, nhưng lúc nào cũng có mặt trong những sự kiện của trường, đây cũng là một co hội hiếm có, những học sinh bình thường đương nhiên rất khó có được những chức vụ như vậy.

Hiển nhiên, chỉ nhìn sự phô trương của vị Hội phó Hội học sinh Tô Tỉnh này, đã có chực vụ trong Hội học sinh, lại có xe Mercedes đưa đón, tuyệt đối là con cái nhà có tiền, khó trách có tâm tư theo đuổi Ninh Sương.

Mọi người đều đang cho rằng Diệp Khai với Ninh Sương là tự đi xe tới, từ xa có ba chiếc xe việt dã vô cùng hoành tráng đi tới. Những chiếc xe này không hề có vẻ phong trần mà có vẻ khí phách trời sinh.

Đứng cạnh ba chiếc xe việt dã này, chiếc xe mà Tô Tỉnh đang ngồi liền trở nên ảm đạm rất nhiều.

- Hummer?

Hai mắt Tô Tỉnh lập tức sáng ngời, không kìm lòng nổi mà hô lên.

Mặc dù trong nước hiện tại cũng chưa đưa loại xe Hummer này vào lưu hành, nhưng gã cũng đã từng nghe tiếng loại xe này, chỉ là không ngờ ngoài loại xe Hummer quân dụng còn có cả xe Hummer dân dụng việt dã, thật sự có chút ngạc nhiên.

Đúng lúc đang tò mò xem những chiếc xe này thuộc về ai liền thấy ba chiếc xe Hummer đó liền dừng lại cách chỗ Diệp Khai chừng chưa tới năm mét. Sau năm, sáu người bước ra khỏi xe, nhìn giống như là vệ sĩ.

Người tới nói mấy câu với Diệp Khai, sau đó liền mở cửa xe.

Diệp Khai cùng Ninh Sương lên chiếc xe ở chính giữa, sau đó một chiếc liền bóp hai tiếng còi với chiếc Mercedes này, ý bảo dẫn đường cho bọn họ.

Tay lái xe A Phát cũng sửng sốt một hồi, không ngờ dối phương lại trực tiếp dùng ba chiếc xe Hummer việt dã trong trường hợp công khai như vậy. Hơn nữa hắn nghĩ lại, theo tình hình Tô thiếu gia nói với hắn, vị Diệp Khai kia chắc hẳn là vô tình gặp Ninh Sương ở sân bay. Nói cách khác, ba chiếc xe này tới đón Diệp Khai.

Tình hình như vậy lập tức khiến cho A Phát cảnh giác, hắn vắt hết óc suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ tới ai trong hội phú hào ở Trữ Châu có thực lực với khí phách mạnh mẽ tới như thế, có thể hoành tráng tới thế?

- Xem ra hình như là người qua sông, chẳng lẽ lại là đám thiếu gia công tử nào ở bên Minh Châu kia?

A Phát hỏi lại.

- Có khả năng, nghe nói vốn là định bay thẳng về Minh Châu, nhưng sau đó bên kia có mưa bão cho nên đổi thành bay sang sân bay Trữ Châu, xem chừng là bọn họ định đi xe trở lại Minh Châu.

Lúc này Tô Tỉnh nhìn Diệp Khai phô trương như vậy, có chút cảm giác không cam lòng.

Trên xe của trường đại học, mấy vị thầy cô giáo cùng đám học sinh nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền lập tức nhao nhao bàn tán.

- Đó là xe gì thế, nhìn có vẻ rất có khí phách?

Một giáo viên có chút kinh ngạc hỏi.

- Nhìn hình dáng hình như là Hummer, nhưng là Hummer vẫn luôn chỉ làm xe quân dụng, chưa từng nghe nói bọn họ lại sản xuất ra dòng xe dân dụng.

Một thầy giáo khác trả lời.

- Đây là xe việt dã Hummer, nghe nói là xe kiểu Mỹ, đặc biệt đưa tới cho Hoàng gia Ả Rập, về sau lại không biết ra sao lại bị một vị phú hào trong nước cướp mất dọc đường, tổng cộng có hơn hai mươi chiếc.

Có một học sinh hâm mộ nói.

- Em cũng là lần trước mới một lần thấy ở Minh Châu, sau nghe người ta nói như vậy.

- Chiếc xe này nhìn có vẻ đần sao đó, chiếc xe Mercedes của Tô Tỉnh nhìn có vẻ tiện nghi hơn mà?

Có người hỏi.

Học sinh kia lập tức nhếch miệng nói:

- Benz thì tính cái gì chứ, mười chiếc xe Benz cũng chưa bằng một chiếc xe việt dã Hummer của người ta cơ.

- Lợi hại như thế sao!

Mọi người nghe xong lập tức ngạc nhiên, không ngờ tới tay thanh niên kia lại ghê gớm tới thế.

Ba chiếc xe việt dã của Hummer tương đương với ba mươi chiếc xe Mercedes của Tô Tỉnh rồi. điều này thật sự làm cho người ta nghe xong cũng khó mà tin được. Trong nước tuy rằng cũng có rất nhiều kẻ giàu có, nhưng trong suy nghĩ của mọi người, những cụ phú như vậy vẫn rất khó tiếp cận. Chỉ mới là ba chiếc xe thôi cũng trị giá vài chục triệu rồi, thật đúng là làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Chiếc Mercedes đi trước dẫn đường, ba chiếc xe Hummer của Diệp Khai đi theo, chiếc xe lớn của trường đi sau cùng.

Vừa đi được trong chốc lát, một chiếc xe Hummer trong đó liền lôi ra một cái còi báo động, đặt tại nóc xe, tiếng còi hú lập tức vang lên.

Bình Luận (0)
Comment