Quan Môn

Chương 407

Diệp Khai nhìn Ninh Sương rồi nói:

- Anh thật ra hi vọng tương lai em có thể khởi xướng một dàn nhạc nữ, chuyên hòa âm nhạc cụ dân gian. Đến lúc đó anh tài trợ tiền cho em, tranh thủ thúc đẩy sự phát triển của nhạc cụ dân gian, lấn sân ra cả thị trưởng nước ngoài luôn.

- Thật thế sao? Điều này nghe thật thú vị nha.

Ninh Sương nghe xong, vừa cười vừa nói.

Diệp Khai nở nụ cười, hắn chẳng qua cũng chỉ nghĩ tới muốn thấy một dàn nhạc dân gian nữ nên mới có ý định như vậy.

Kỳ thật rất nhiều thứ trong nước đều ở tình trạng “trong vườn hoa nở tường ngoài thơm” đáng xấu hổ như vậy, giống như một câu nói là “hòa thượng ngoại quốc biết tụng kinh”.

Trong suy nghĩ của Diệp Khai, sau này “dàn nhạc nữ mười hai nhạc cụ” được thành lập ở trong nước tuy rằng có thể thu hút được sự quan tâm ngắn ngủi của truyền thông và của quần chúng, thính giả. Nhưng rất nhanh sẽ lắng xuống dưới, cho tới khi dàn nhạc tiến quân vào thị trường Nhật Bản, album “nữ tử thập nhị nhạc phường” được phát hành trên thị trường Nhật Bản mới xem như may mắn thành công.

Diệp Khai nhỡ rõ album này của các cô vừa phát hành đã tiêu thụ được hơn mười ngàn bản, trong hai tháng đã vượt qua con số hàng triệu bản, sau đó quang vinh giành được giải thưởng đĩa nhạc của năm của Nhật Bản. về sau liên tục đứng trên bảng xếp hạng hàng tuần của các bảng xếp hạng trên thế giới, tới mức hình thành một phong trào ủng hộ nhạc cụ dân gian Trung Quốc.

Về sau, không ít đoàn nhạc cụ dân tộc trong nước nhao nhao theo, phát triển theo hướng hải ngoại, cũng lấy được thành công vang dội.

- Nhưng mà, làm dàn nhạc hòa âm nhạc cụ dân gian chỉ sợ có chút khó khăn, thầy của chúng em rất ngoan cố, nếu anh làm thế xem chừng sẽ bị mắng chết thôi.

Ninh Sương chợt nhớ tới điều gì, liền lắc đầu nói.

- Ở dâu cũng có những người bảo thủ hết. Âm nhạc trước hết là một thứ để giải trí, không phù hợp theo thời đại thì sao được? Nếu ai cũng bảo thủ như bọn họ thì xã hội làm sao còn phát triển được nữa?

Diệp Khai ung dung nói.

Vừa nói chuyện, Diệp Khai nhớ ra cái gì đó, liền mở cái hòm nhỏ bên cạnh lấy ra một cái túi, mở túi ra lấy một cái điện thoại di động.

- Đây là điện thoại mới cho em, cái cũ khổ to quá, đừng dùng nữa.

Diệp Khai đưa chiếc di động cho Ninh Sương rồi nói.

- Đây là điện thoại của hãng nào, sao lại tinh xảo như thế?

Ninh Sương cầm chiếc điện thoại trong tay, lập tức ngạc nhiên hỏi.

- Ha ha, đây là của hãng Motorola, nhưng đã được cải tiến những bộ phận khác, cho nên nhìn còn có vẻ tinh xảo hơn mẫu mới nhất 9900 nữa.

Diệp Khai khẽ cười giải thích nói,

- Gần như hàng đặt theo yêu cầu, trên thị trường tuyệt đối không có chiếc nào thứ hai đâu.

- Đặt công ty Motorola cải tiến sao?

Ninh Sương hơi giật mình hỏi.

- Không, là anh để cho bên quân đội làm cho em đấy.

Diệp Khai trả lời.

Ninh Sương nhìn chiếc di động tinh xảo trong tay, quả thật có chút thích thú.

Dòng điện thoại 9900 mới nhất trên thị trường hiện nay của Motorola là chọn dùng mô phỏng tín hiện âm thanh, trọng lượng của chiếc máy tầm khoảng hai trăm gam, cũng đã được coi như ưu ái lắm cho phái nữ, được yêu chuộng lắm rồi.

Mà chiếc điện thoại đã được cải tiến do Diệp Khai đưa cho cô này, trọng lượng tuyệt đối không quá một trăm năm mươi gam, thân điện thoại sau khi cải tiến chỉ dùng hợp kim ti tan chế tạo ra, dây anten cũng đã được cải tiến, từ ngoài nhìn không ra rồi. Cầm chiếc điện thoại này trong tay cũng không cảm thấy quá to, độ dày mỏng cũng vừa phải, vô cùng thích hợp cho phái nữ.

Đối với loại điện thoại cục gạch đang lưu hành trên thị trường hiện tại, Ninh Sương đương nhiên vô cùng yêu thích chiếc điện thoại này.

Nhưng mà thứ này, tạm thời cũng chỉ là cải tiến theo số lượng ít mà thôi, dù sao giá nhân công thành phẩm quá cao, không thể nào sản xuất hàng loạt được. Bằng không mà nói tuyệt đối sẽ tạo thành một trào lưu điện thoại mini mới.

Khỏi cần phải nói, chỉ cần là thị trường nữ giới sử dụng trong nước cũng chính là một số lượng kinh người rồi.

Đáng tiếc chính là, giá trị cái tiến tương đối cao, cuối cùng giá bán cũng sẽ tương đối cao.

- Cái điện thoại này cứ gọi thoải mái, không cần phải lo phí cước ra sao đâu.

Diệp Khai nói với Ninh Sương.

- Sao lại thế? Anh đã nộp rất nhiều tiền vào đó rồi hay sao?

Ninh Sương có chút tò mò hỏi.

- Đâu phải thế.

Diệp Khai cười nói:

- Số điện thoại này đã nằm trong danh sách đặc thù rồi, toàn bộ cước phí đều tính bằng không. Nhưng mà điều này đừng có nói cho người khác nhé, truyền ra không hay lắm.

- À, em hiểu rồi.

Ninh Sương nghe xong lập tức hé miệng cười cười.

Ninh Sương cũng biết bản lĩnh của Diệp Khai, đối với những chuyện hắn mà nói, Ninh Sương cũng không hề nghi ngờ. Dù sao cháu trai của Diệp lão muốn làm một chuyện như vậy thật chẳng thấm vào đâu. Đúng là đám con ông cháu cha được hưởng nhiều đặc quyền thật.

Diệp Khai cũng cười, kỳ thật Ninh Sương cũng không biết rõ, sở dĩ lại được như vậy cũng là do khi Diệp lão chia “bánh ngọt” đã chia phần nghiệp vụ thông tin cho hắn rồi.

Nếu đã là sản nghiệp nhà mình, như vậy để cho Ninh Sương không cần trả tiền điện thoại cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.

Ninh Sương cầm điện thoại Diệp Khai mới đưa, gọi một cú điện thoại cho Trữ Thiên, kết quả bên kia không hề nhấc máy.

- Trở thành Trưởng khu đương nhiên là bận rộn rồi, không giống trước kia nữa, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại tới gặp.

Ninh Sương thở dài nói.

Hai người tự nhiên hàn huyên mấy chuyện trên xe, đoàn xe đã chạy tới bên ngoài một khu nhà giải trí của thành phố rồi.

Khu độ thị giải trí của thành phố Trữ Châu chủ yếu được xây ở khu vực phía tây nội thành, thuộc phạm vi khu quản hạt Giang Tây, người ở đây khá là thưa thớt, cho nên giá đất cũng rất rẻ.

Trên đường đi, Diệp Khai nhìn quanh liền thấy được chỉ có khoảng hai mươi khu giải trí lớn nhỏ, nằm dọc hai bên đường, trong đó quy mô lớn nhất là một khu nhà sáu tầng, chiếm diện tích rất lớn. Biển hiện bên ngoài được đèn nê ông chiếu sáng có ghi mấy chữ to: “Kim Sắc Niên Hoa” lóng lánh đầy hào quang.

- Ở đây kinh doanh suốt cả hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cũng xem như số một Trữ Châu rồi.

Lái xe trước đó đã từng tới đây, liền nói với Diệp Khai:

- Nếu bàn về quy mô, chỉ sợ còn bé hơn cả câu lạc bộ Đế Hào một chút, nghe nói bây giờ cũng đã thử nghiệm chế độ hội viên, nhưng là vẫn tiếp những khách mới.

Diệp Khai nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ nếu ở đây dùng chế độ hội viên khẳng định là nhằm vào tầng lớp quan lại quyền quý, về phần người bình thường chưa chắc đã thu được bao nhiêu.

Nhưng là ý không từ chối tân khách chính là ý nói cấp độ của khu giải trí nơi đây vẫn thấp một chút, cho nên trong mắt bọn họ, tân khách cũng giống như một túi tiền lưu động, không để sót chút nào.

Một điểm tốt của việc thực hiện chế độ hội viên chính là có thể làm cho đám người có thân phận cảm nhận mình có tài trí hơn người, đồng ý tới nơi này tiêu hoang. Mà một điểu hay nữa là để cho đám khách mới cũng cảm thấy cấp bậc ở đây đủ cao, bao nhiêu lãnh đạo cũng là tới đây tiêu tiền đấy, vậy chúng ta tới đây tiêu tiền chẳng phải là cũng ngang hàng với đám lãnh đạo đó rồi hả?

Bình Luận (0)
Comment