Quan Môn

Chương 418

- Cầu sinh tồn cầu phát triển là thiên tính của con người, nếu đã theo thể chế rồi mà vẫn không thể được như ước nguyện của bản thân thì sẽ có cảm xúc mất mát mãnh liệt, rất có thể sẽ tìm những phương pháp cực đoan ngoài thể chế.

Diệp Khai nói:

- Khi những tinh anh trong đám dân đen bình thường mà đạt được thành quả nhất định nào đó thì chính là khiêu chiến nghiêm trọng với trật tự chính trị với trật tự xã hội. Một trong những nguyên nhân náo loạn đất nước chính là cây cầu nói giữa các tầng lớp cao thấp bị bế tắc, nhưng tinh anh tìm tới những phương thức cực đoan bên ngoài.

- Vậy rốt cuộc thì anh là thuộc loại nào? Tinh anh, hay vẫn là thuộc loại thừa kế?

Ninh Sương nhìn Diệp Khai hỏi.

- Anh à, điều này rất khó nói…

Diệp Khai nghĩ một lúc rồi mới nói:

- Coi như là tinh anh trong giới được thừa kế đi.

- Anh thật là mặt dày.

Ninh Sương vừa cười vừa nói.

Diệp Khai nắm tay Ninh Sương, cẩn thận nhéo nhéo, cảm nhận sự mềm mại dịu dàng của da thịt, có chút cảm khái đáp lại:

- Muốn làm quan, sao da mặt lại không dày được? Em không thấy trong mấy năm nay, loại sách mà đám quan chức mua nhiều nhất chính là “Hậu Hắc Học” sao? Thật ra ai ai cũng đang học mấy cái này, mặt phải dày, lòng phải đen tối thì mới phát triển xa được.

- Hậu Hắc Học”?

Ninh Sương nghe xong liền sững sờ, cô chưa từng nghe tới quyển sách này, không khỏi có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng Diệp Khai bịa chuyện lung tung.

- Không phải là anh tán phét đây, không tin em về nhà hỏi chú Trữ xem, ông ấy nhất định là biết rõ cuốn sách này mà. Trên thực tế không ít lãnh đạo cấp cao đều đọc sách này rồi.

Diệp Khai đáp lại:

- Ý tử trong sách của ông ta cũng rất đơn giản, nói đúng là da mặt phải dày như tường thành, lòng phải âm hiểm đen tối như than đã, như vậy mới có thể trở thành anh hùng hào kiệt.

Ninh Sương nghe xong, hơi cứng họng nói:

- Tại sao lại có cuốn sách như thế chứ, đã thế còn có người mua về đọc nữa cơ?

- Con ngoan trò giỏi như em, nhất định là không thể hiểu được rồi.

Diệp Khai nở nụ cười.

Trên thực tế, trong một thời gian dài, “Hậu Hắc Học” đều là…

Năm đó Lí Tông Ngô trải qua mấy chục năm lăn lộn quan trường, cuối cùng cũng ngộ ra chân lí, nên mới viết một bộ “Hậu hắc Học”. Bởi vì những bí quyết được truyền lại bên trong sách rất nhiều, nếu mở rộng ra, toàn bộ mọi người đều mặt dày, lòng đen tối thì cạnh tranh quá tàn khốc rồi. Cho nên để tránh việc lũng loạn lòng người, bên trên liền quyết định cấm cuốn sách này.

Thời buổi ngày nay thoáng hơn, rất nhiều người đều không còn như ngày xưa, cho nên cuốn sách này lại được lén lút lưu hành lại.

Nhưng mà thật lòng mà nói, đám người đang phải ra sức lăn lộn thì rất ít người không học theo cuốn “hậu hắc học” này.

- Vậy anh học được mấy phần rồi?

Ninh Sương hỏi lại.

Nghe Diệp Khai nói mình là con ngoan trò giỏi, Ninh Sương cảm thấy có chút không phục.

Nhưng mà nghĩ kỹ một chút, cô cảm giác mình đúng thật là con ngoan trò giỏi ngây thơ mà. Cho tới giờ cô chưa từng làm chuyện gì mà thầy cô giáo không có phép, đọc sách cũng toàn là loại sách vở đàng hoàng chính thống, mấy loại sách kiểu như “năm mươi cuốn sách học sinh nhất định phải đọc” gì gì đó, thật sự cô cùng chưa từng đọc.

- Anh làm gì đã thấm thía mấy cái thâm thúy trong đó đây, mấy cái đó không phải một hai ngày là có thể hiểu được.

Diệp Khai lại vô cùng khiêm tốn nói,

- Hậu Hắc Học, cuốn sách này chia làm ba phần. Bước đầu tiên là “hậu như thành tường, hắc như than đá”. Bước thứ hai là “hậu mà ngạnh, hắc là lượng”. Bước thứ ba là” hậu lại vô hình, hắc lại vô sắc”.

Ngừng một chút, Diệp Khai mới nói:

- Cẩn thận suy nghĩ một chút mà nói, thật ra ngay cả bước đầu tiên anh còn chưa thành công nữa. Mấy cái này không có kinh nghiệm tích lũy vài thập niên thì thật sự không có cách nào thành công được.

- Thật sự là như thế sao?

Ninh Sương tò mò hỏi.

- Đương nhiên là rất lợi hại, mấu chốt là lão có thể phân tích thật đúng đắn những nhược điểm của con người.

Diệp Khai đáp lại:

- Lúc trước ngay cả Lâm Ngữ Đường cũng từng nói, học thuyết trên thế gian đều có thể làm cho người ta hiểu lầm. Riêng “Hậu Hắc Học” sẽ không làm ta nhìn lầm người, biết mình biết ta, đã biết bệnh còn biết cả phương thuốc. Thụ hậu hắc chi hi sinh giả tất thiểu, thật hành hậu hắc giả vô tiện nghi khả chiêm. Tên đại lừa bịp gian ác cũng chẳng nhiều kế nhiều sách như thế, kết quả là người nào cũng bình thường như kẻ nào, giống hệt nhau, anh hùng hào kiệt, cưỡng đoạt tranh phách, xảo trá lừa đảo, thiên hạ nhốn nháo, cũng chỉ như thế mà thôi. Thế đạo nhân tâm trong “Hậu Hắc Học” của Lí tiên sinh thật mong manh bé nhỏ quá thay! Người đọc hết sách vở kim cổ đông tây mà chưa đọc “Hậu Hắc Học” của Lí Tông Ngô thì thật là điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời!

- Em nghĩ lại xem, Lâm Ngữ Đường là nhân vật thế nào, mà ngay cả ông ta cũng tôn sùng “hậu hắc thư” của Lí Tông Ngô như thế, sách này còn có thể tệ nữa sao?

Nghe Diệp Khai nói thế, Ninh Sương cũng cảm thấy lung lay, liền nói:

- Hôm nào cũng phải mua một cuốn về đọc thử xem sao.

- Sách này đàn ông nhất định phải xem, còn phụ nữ mà đọc thì coi như xong rồi. Cho dù nhất định phải đọc thì cũng không nhất định phải một mực làm theo, nếu không thì cũng chẳng có lợi gì cho bản thân.

Diệp Khai nói.

- Vì sao lại thế?

Ninh Sương hỏi lại.

- Nếu phụ nữ thật sự học được những chiêu hắc hậu trong đó, em nghĩ xem chồng cô ấy thì làm sao chịu nổi đây?

Diệp Khai thổn thức nói.

Suy nghĩ một chút, chuyện này cũng làm cho người ta sởn cả gai ốc rồi. Đàn ông con trai phải “hắc- Hậu” đấu đá với người ngoài, mới có chỗ dụng võ, mới đáng để học. Nếu phụ nữ học, mà chỉ ở trong nhà thì hình như cũng không bình thường, không hay lắm.

Nhưng mà nhìn vấn đề theo một góc độ khác, thì thật nếu phụ nữ học cũng có tác dụng mà, cạnh tranh với tình địch, đấu đá với tiểu tam mà không hắc, không hậu thì đúng là không đấu lại với các ả hồ li tinh.

- Tối nay ở khách sạn nha.

Diệp Khai nói với Ninh Sương.

- Không phải là anh bảo về Minh Châu sao?

Ninh Sương nói.

- Anh phải qua thăm chỗ ông ngoại anh chút, nghe nói đợt này sức khỏe ông không tốt lắm.

Diệp Khai giải thích:

- Bố mẹ anh không tiện đi lắm, nên đành để anh đi trước xem tình hình sao đã.

- Bố anh là Ủy viên Cục Chính trị trung ương, Bí thư thành ủy thành phố Minh Châu, có nhiều việc thì không tiện đi, sao mẹ anh cũng lại không tiện đi chứ?

Ninh Sương có chút tò mò hỏi.

- Ài, đều là mấy chuyện cỏn con, nếu em muốn nghe, thì sau khi về khách sạn, từ từ anh kể cho em nghe.


Diệp Khai nói.

- Điều này… được thôi, mà anh sẽ không làm xằng bậy gì chứ?

Ninh Sương nói.

- Không đâu, tuyệt đối không mà!

Diệp Khai nghiêm mặt cam đoan, nhưng trong lòng thì lại sớm cười như hoa nở rồi.

Có người vui lại cũng có người buồn, Diệp Khai ở khách sạn với người đẹp, còn cha con Tô Định Phương lại vô cùng đau đầu.

Tuy rằng đã mang được thằng con trai về rồi, nhưng một trong những điều kiện mà Diệp Khai đưa ra chính là muốn đem Tô Tỉnh ra nước ngoài.

Tô Định Phương cũng đã đồng ý chuyện này, tỏ vẻ muốn đưa Tô Tỉnh sang Úc.

- Con không đi Úc, đi chỗ hoang sơ nghèo nàn đó làm gì chứ?

Tô Tỉnh kịch liệt phản đối điều này, trên thực tế trong lòng tô thiếu gia còn đang vấn vương người đẹp Ninh Sương, làm gì chuyện rời quê ra nước ngoài chứ?

- Thôi cái trò gian xảo của mày đi!

Tô Định Phương đưa tay ra tát cho thằng con trai một cái, mắng không chút khách khí:

- Nếu như không phải thằng ranh thối xui xẻo nhà mày gây chuyện, tao còn phải bàn điều kiện với cái thằng Diệp Khai cán bộ cấp Phó ban nho nhỏ đó sao? Thành thành thực thực mà cút ra nước ngoài cho tao, trong vòng ba năm không được phép quay về!

Trong lòng Tô Định Phương nhất định là đang rất nóng giận, thằng con trai này thật đúng là chẳng bằng ai, ngoài chuyện tán gái thì có thể làm gì được chứ? Nhìn cái thằng Diệp Khai kia mà xem, còn nhỏ hơn Tô Tỉnh cả mấy tuổi, cũng đã là cán bộ cấp Phó Ban rõi, còn có chức vụ Thiếu tướng kia nữa, điều này đúng là người thường không sao bì kịp.

Nhưng mà lão cũng nghĩ lại, lão còn già hơn Diệp Tử Bình kia mấy tuổi cơ, mà tay Diệp Tử Bình đó còn là Ủy viên Cục chính trị trung ương, sắp trở thành lãnh đạo quốc gia rồi. Mà lão dù là Chủ tịch tỉnh vẫn chỉ là thành phần dự khuyết ở Trung ủy, chênh lệch quá lớn rồi.

- Con không ra nước ngoài, sao phải sợ cái thằng Diệp Khai đó?

Tô Tỉnh vẫn không đồng ý:

- Lại nói chứng cớ cũng bị thiêu hủy hết rồi, chúng ta cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện ra?

- Đồ ngu!

Tô Định Phương mắng:

- Quan hệ với những người trên chốn quan trường thì có những quy tắc nhất định phải tuân theo. Nếu mày mà không tuân thủ ước định, như vậy người ta cũng không nhất định phải tuân theo ước định! “nhân vô tín bất lập!” mặc dù nói trên chốn quan trường sơ hở chút là ngươi lừa ta gạt, nhưng mà ở chuyện này mà nói, nếu song phương đã đạt thành ước định gì thì nhất định phải tuân thủ ước định, nếu không nhất định sẽ khó tưởng tượng được những hậu quả khôn lường xảy ra sau khi bội ước như thế nào.

Nhất là khi Tô Định Phương phải đối mặt với tên Diệp Khai, người thừa kế của Diệp lão gia này, cũng không thể chỉ đơn giản coi hắn như một thằng ranh tóc để chỏm được. Bất luận là chủ nhiệm phó ban quản lý hay là Thiếu tướng Phó cục trưởng cục cảnh sát trung ương, Diệp Khai đều là đối thủ đáng để Tô Định Phương xem chừng.

Đã có thể trở thành Chủ tịch tỉnh Giang Trung, Tô Định Phương cũng không phải là người bình thường, đương nhiên sẽ không phạm những sai lầm đơn giản như thế.

- Mày chuẩn bị trước chút đi, nhất định là phải xuất ngoại, không đi Úc thì New Zealand cũng được, trong vòng hai ngày sẽ hoàn tất thủ tục.

Tô Định Phương nhìn lại thằng con trai, thở dài nói:

- Đây cũng chỉ là bước đi tạm thời thôi, dù sao con cũng chỉ đi một thời gian, dù là nhất định phải đi, cũng coi như tỏ vẻ cho thằng Diệp Khai kia thấy. Nhất định là phải tuân thủ theo thỏa thuận, sau này trở về, chẳng phải là chỉ cần mua một cái vé máy bay là được sao?

- Nhưng mà con không cam lòng mà!

Tô Tỉnh quát:

- Nếu con đi rồi thì Ninh Sương nhất định một trăm phần trăm trở thành họ Diệp rồi!

- Ninh Sương?

Tô Định Phương hừ một tiếng nói:

- Cho dù mày có không đi thì Ninh Sương vẫn cứ mang họ Diệp rồi!

- Cái gì chứ?

Tô Tỉnh nhìn sang ông bố mình, chẳng biết phải làm sao.

- To mồm! Mày có biết Ninh Sương là con gái của ai sao?

Tô Định Phương hừ lạnh nói:

- Nó là con gái của Trữ Thiên Hòa, Trưởng khu của Khu Giang Đông ở thành phố Minh Châu. Do quen biết với Diệp Khai ở Bắc Kinh, Trữ Thiên Hòa này mới có thể thăng chức lên làm Trưởng khi được, cũng là nằm trong phe đó, sắp tới Trữ Thiên Hòa còn có khả năng thăng chức lên làm ở Ủy ban thường vụ thành phố Minh Châu, trở thành quan lớn cấp Phó tỉnh. Nếu mày gây chuyện với con gái lão ta, xem mày chết lúc nào cũng chẳng hay đâu!

Nói tới đây, Tô Định Phương muốn tát cho thằng con trai vô dụng này hai cái, nhưng là nghĩ lại vẫn nhịn xuống:

- Mày đừng để cho tao phải lo nữa, chức Chủ tịch tỉnh của tao còn chẳng biết kéo dài được bao lâu, vì chuyện này của mày, không chừng còn có sóng to gió lớn nữa sắp ập tới ấy.

- Không phải là đã bàn bạc điều kiện với Diệp Khai xong xuôi rồi sao? Còn có được vấn đề gì nữa chứ?

Tô Tỉnh có chút kinh ngạc hỏi.

Tô Định Phương thở dài nói:

- Mày cho rằng kẻ thù của chúng ta chỉ có một mình Diệp Khai thôi hay sao?

- Chẳng lẽ không phải sao?

Tô Tỉnh hỏi.

- Trong tỉnh Giang Trung này, bao nhiêu con mắt đều đang nhìn chăm chăm vào vị trí của ta hả?

Tô Định Phương thở dài nói:

- Nếu hôm nay Bí thư tỉnh ủy như tao có chuyện gì xảy ra, chính mày vốn đã là một đầu mối không hay ho gì, giờ mày còn đi chọc vào người của lão Diệp gia kia, thế không phải là mày đang tạo cơ hội cho người ta công kích tao sao?

- Tại sao có thể như thế chứ?

Tô Tỉnh nghe xong, lúc này mới ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề.

- Ài, dù sao con cũng đi New Zealand một hồi, bố cho con một cái tài khoản, bên trong có năm trăm nghìn đô, đủ con tha hồ dùng một thời gian.

Tô Định Phương nói xong lại nghiêm nghị quát:

- Ngoan ngoãn mà học lấy cái gì đó, nhìn Diệp Khai nhà người ta mà xem! Còn gây chuyện thị phi như thế nữa có ngày chết đường chết chợ không biết chừng!

Tô Tỉnh đành đồng ý, nhưng trong lòng thì không đành lòng. truyện được lấy từ website tung hoanh

Mặc dù nói Diệp Khai hình như rất lợi hại, nhưng là không phải vẫn phải dựa vào thế lực lớn của lão Diệp gia kia sao? Nếu như không có lão Diệp kia, Diệp Khai làm được cái gì chứ?

- Không khí không tệ, kinh tế Trữ Châu tuy rằng chưa phát triển lắm, nhưng hoàn cảnh lại hợp ý người.

Sáng sớm, Diệp Khai mở cửa sổ trên ban công, để cho không khí tươi mới bên ngoài tràn vào.

Bọn họ ở tại khách sạn Thủy Tú ở Trữ Châu, đây cũng là khách sạn số một ở Trữ Châu, mới được xây dựng xong hơn một năm.

Khách sạn Thủy Tú toàn bộ có hơn hai mươi tầng, chiếm một diện tích khá lớn, có hai tầng hầm để đỗ xa. Những vật liệu kiến trúc đều là những thứ tối tân nhất. nghe nói đầu tư nhiều tiền của, chỉ là phía đầu tư là người Singapore, Diệp Khai đoán rằng nhất định có liên quan tới gia tộc Lý thị ở Singapore.

Singapore cũng được, bên Hồng Kông cũng được, hai phía này đều rất có kinh nghiệm phát triển kinh doanh khách sạn. Một khi tiến vào thị trường nội địa, đương nhiên sẽ có ưu thế vượt lên đứng đầu. Cho nên khách sạn Thủy Tú luôn có tỉ lệ khách thuê rất cao, mùa đông khách cơ bản là không có phòng trống.

Nhưng mà gần đây không phải là mùa đông khách nên đám người Diệp Khai rất dễ lấy được phòng.

Diệp Khai nhìn xuống bên dưới, nhìn thấy bờ hồ đang có sương mù lãng đãng, bên trên mặt hồ đầy hơi nước. Lúc này đã có người chèo thuyền rồi. Sáng sớm gió mát nhẹ thổi, có thể cảm nhận được làn không khí mát mẻ trong thời tiết mùa hè oi bức ở đây đúng là hiếm có.

Bình Luận (0)
Comment