Quan Môn

Chương 437

Chỉ có điều là nếu làm như vậy thì sẽ gây ác cảm cho những người anh em của Diệp Khai, làm cho họ cảm thấy rằng quyền chủ tịch tỉnh mới đến cũng không phải là một kẻ tốt khi đã dám có âm mưu với Diệp Nhị thiếu gia của họ.

Tạ Quân Ngọc ở ngay bên cạnh nói:

- Diệp chủ nhiệm của chúng ta là người nhìn xa trông rộng, các anh không cần phải quá lo lắng cho anh ấy, thành tích mà người ta làm được là để cho lãnh đạo bên trên thấy, những kẻ ở dưới cơ bản có thể cho qua, cái tin tức gì gì đấy, có tác dụng được bao nhiêu? Mọi người chả nhẽ chỉ trông chờ vào các đồng chí trong ủy ban thường vụ trung ương Đảng và ủy ban chính trị sẽ ngày ngày xem tin tức ư?

- Điều này cũng có lý…

Mọi người nghe xong thì thi nhau gật đầu.

- Được rồi, được rồi, lần này tôi ra ngoài cũng khá lâu rồi, mọi người cũng vất vả nhiều rồi.

Diệp Khai cười nói,

- Đã thứ sáu rồi đấy, tôi sẽ làm chủ, để mọi người đi thư giãn một chút, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau đi thành phố Minh Châu xả stress, đến thứ hai thì quay về.

- Nhất trí!

- Sếp thật là chu đáo!

Mọi người ngay lập tức hát vang bài hát ca tụng, như sắp biến Diệp nhị thiếu gia thành Hồng Thái Dương đến nơi rồi.

Hiện nay khu mới Thánh Vương đang tiến hành áp dụng chính sách “Chính phủ nhỏ, xã hội nhỏ”, theo yêu cầu của Diệp Khai, sẽ giảm thiểu tốt đa cơ cấu hành chính,thực hiện phương thức mỗi người làm một việc, không cần quá nhiều, bởi vậy mà rất nhiều người đã rơi vào tình trạng một thân kiêm mấy chức, khá là vất vả.

Bí thư Đảng ủy là Hoắc Đông( cấp phó ban), Diệp Khai đảm nhiệm chức phó bí thư Đảng ủy, chủ nhiệm quản ủy hội(cấp phó ban), Tạ Quân Ngọc đảm nhiệm chức phó bí thư Đảng ủy, phó chủ nhiệm thường vụ quản ủy hội(đãi ngộ cấp phó ban), Lê Nhị là bí thư ủy ban kỷ luật ( cấp sở chính),

ngoài ra còn có Phùng Thiên Dịch, Lý Ngọc, Phùng Thanh Hà ba phó chủ nhiệm(cấp sở chính)cũng đều là ủy viên Đảng ủy.

Các cơ quan trực thuộc Quản ủy hội gồm có: cục tài chính, văn phòng quản ủy hội (văn phòng công tác Đảng, công hội, Đảng ủy cơ quan), bộ tổ chức (cục nhân sự),cục cải cách phát triển (văn phòng công tác tiền tệ), cục khoa học kỹ thuật và sang tạo (văn phòng sáng tạo tự chủ), cục dịch vụ doanh nghiệp (cục giám sát an toàn sản xuất), cục xúc tiến đầu tư (cục thu hút doanh nghiệp, cục ngoại thương ngoại giao), cục quản lý xây dựng (cục thủy vụ), cục tài nguyên và quy hoạch quốc gia (cục quản lý bất động sản), cục phát triển xã hội (cục dân số kế hoạch hóa gia đình, bộ vũ trang nhân dân), cục giáo dục văn hóa y tế, văn phòng quản lý toàn diện kỷ luật giám sát (văn phòng kiến nghị, phòng quản lý trung tâm dịch vụ hành chính), cục quản lý thành phố (văn phòng xây dựng văn minh tinh thần), văn phòng dịch vụ dự án công nghiệp, văn phòng xúc tiến ngành dịch vụ hiện đại.

Khi mới thành lập, dưới lá cờ của quản ủy hội có một trăm hai mươi hai viên chức chính thức, phân đến mỗi ban, cục có thể chỉ có khoảng 7,8 mà thôi.

Thế nhưng điều này lại rất hợp với ý của Diệp Khai, có quá nhiều người thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc, hiện nay khu mới Thánh Vương mới đang bước đi những bước đi đầu tiên, bởi vậy tinh giản cơ cấu, tạo cơ hội rèn luyện cho mỗi người là điều không thể không có, đối với những nhân viên không đủ năng lực làm việc Diệp Khai cũng không ngần ngại sa thải, tránh sự chiếm lĩnh vị trí, lãng phí tiền của.

Trải qua một quãng thời gian chuyển mình như thế, liên tiếp có những nhân viên mới gia nhập, cũng có những nhân viên không đủ khả năng làm việc bị sa thải, một người vào thì có một người ra, dưới cờ của quản ủy hội còn lại một trăm hai mươi người tất cả.

Có điều đối với một khu mới như Thánh Vương lần này đi xả tress tại thành phố Minh Châu tuy là một sự kiện lớn trước nay chưa từng xảy ra nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Quản ủy hội chủ yếu là một tổ chức xây dựng các dịch vụ cho các doanh nghiệp thu hút nhà đầu tư, ngược lại thì không có bất kỳ sự quản lý nào đối với các hoạt động xã hội, những dự án như : phát triển xã hội và giáo dục văn hóa y tế, về cơ bản là bong tróc ra ngoài rồi.

Cho nên Diệp Khai chỉ cần ra lệnh một tiếng, toàn bộ các nhân viên trong quản ủy hội lập tức ngồi yên vị trong bốn chiếc xe ô tô chạy một mạch đến thành phố Minh Châu.

 


Khi đến Minh Châu cũng vừa vặn là lúc trời tối.

Đã đặt phòng khách sạn trước ở Minh Châu nên sau khi tới nơi mọi người đều vào khách sạn trước để rửa ráy sau đó mới đến nhà hàng dùng cơm tối.

Bữa tối ở khách sạn tại đây rất phong phú, có đẩy đủ các hình thức tiệc đứng, có bánh màn thầu truyền thống, bánh bao, bánh ngọt, cơm, cũng có rất nhiều đồ ăn vặt, về phần đồ ăn thì lại càng nhiều, rau xanh, thịt, hải sản,…cần cái gì cũng có, mỗi người tự chọn món mà mình ưa thích sau đó cùng nhau ngồi ăn.

- Cậu hai, kế hoạch tối nay của chúng ta thế nào ?

Lê Nhị hỏi

- Buổi tối thì tự do hoạt động, có điều mọi người có thể không thân thuộc chỗ này cho lắm thế nên tốt nhất là đi đâu thì rủ nhau cùng đi.

Diệp Khai trả lời.

Diệp Khai tham gia rất ít vào cuộc sống về đêm ở thành phố Minh Châu nhưng khi Lê Nhị gọi mấy cuộc điện thoại tới anh ta đều rất vui vẻ hưng thú nói như thể đã có chỗ để đi rồi.

- Câu không phải là nguồn nhân lực của bộ tình báo làm việc cá nhân chứ?

Diệp Khai tỏ vẻ rất hoài nghi.

Tuy nói rằng Lê Nhị bọn họ đã không còn làm việc ở trong tổng tham mưu bộ tình báo nữa nhưng mối quan hệ của một người thì vốn dĩ rất phức tạp, chỉ cần có một cuộc điện thoại, tự nhiên sẽ có người thu thập tình báo, cung cấp tin tức cho họ.

- Hay là nhà bạn gái mới của Lê Nhị ở đây.

Phùng Thiên Dịch ở bên cạnh nói xen vào.

- Ừ, bạn gái tôi là người thành phố Minh Châu.

Diệp Khai gật đầu, nói như đang đối thoại với Lê Nhị ngay trước mặt,

- Thế thì cậu phải đau đầu rồi, mẹ vợ là người của thành phố Minh Châu là khó đối phó nhất đấy, nếu cậu không thể hiện tốt người ta chưa chắc đã ưng cậu đâu.

- Không phải phiền phức như thế chứ ạ?

Lê Nhị vừa nghe xong câu này liền thấy có một chút lo lắng. 

Trên thực tế, Lê Nhị tới đây lần này cũng là có ý diện kiến mẹ vợ tương lai, bây giờ anh ta dù gì cũng là cán bộ công chức nhà nước cấp sở chính, kinh tế cũng kha khá, lại không phải trở lại hệ thống tình báo, nên cũng có ý muốn an gia lập nghiệp rồi, nhưng thật không ngờ, Diệp Khai lại nói mẹ vợ ở thành phố Minh Châu rất khó ứng phó, điều này làm cho Lê Nhị cảm thấy có tí chút chột dạ.

- Nhưng cũng không phải là không có cách, nếu gặp khó khăn gì, cậu cứ nói mình là bà con xa với Diệp Tử Bình là được rồi.

Diệp Khai thấy vẻ nửa mừng nửa lo của Lê Nhị liền nở nụ cười.

- Cái này liệu có được không?

Lê Nhị gãi gãi đầu nói.

Nếu là mạo danh bà con của người bình thường thì không nói làm gì đằng này lại trực tiếp mạo danh là người nhà của ủy viên bộ chính trị trung ương, bí thư thành phố Minh Châu, nếu mà bị người ta truy cứu tận nơi thì phiên phức to ấy chứ, đặc biệt là Lê Nhị cũng không nắm rõ tình hình trong nhà của bạn gái rốt cuộc là ra sao, ngộ nhỡ bị vạch trần thì chẳng phải càng khó coi sao?

- Không sao, Tôi nhận cậu là bà con, thế thì cậu chẳng phải là bà con trong nhà chúng tôi rồi hay sao?

Diệp Khai nói.

- Đúng là như thế được thật.

Lê Nhị khẽ gật đầu

Có sự hỗ trợ từ Diệp Khai, Lê Nhị lập tức cảm thấy mình có dũng khí lớn hơn nhiều.

Có rất nhiều người ăn cơm, cũng có vô vàn chủ đề được mang ra bàn luận, không biết như thế nào mà có người lại dẫn chủ đề của cuộc nói chuyện sang vấn đề cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước.

- À, gần đây càng ngày càng nhiều công nhân bỏ việc.

- Làm như vậy liệu có phải là muốn tư hữu hóa?

- Nền kinh tế thị trường và nền kinh tế kế hoạch là tiêu chí để phân biệt chế độ chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội, anh nói việc này….

- Nghe nói những công nhân bỏ việc ở Liêu Đông có cuộc sống rất khổ sở.

Diệp Khai nghe xong những lời này, không khỏi nhíu mày lại.

Trên thực tế, Khu mới Thánh Vương của anh chắc chắn không tồn tại những sự việc làm phiền lòng người như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, khu mới Thánh Vương ngoại trừ những cư dân trước đây thì chỉ có những doanh nghiệp mới gia nhập mà thôi.

Trước kia căn bản không hề tồn tại bất cứ một doanh nghiệp nào, tự nhiên cũng không hề có một người công nhân nào bỏ việc.

Cho nên sự phát triển của khu mới Thánh Vương là không phải lo lắng gì cả, cũng không có bất kỳ một gánh nặng nào cả, điều này là một lý do quan trọng để Diệp Khai có thể thả lỏng tâm thái, chạy đi chạy lại khắp nơi.

Gỉa sử nếu như anh ta ở bất kỳ một thành phố khác của Giang Đông đảm nhiệm chức chủ tịch hoặc bí thư của thành phố, tâm trạng chắc chắc sẽ không thể thoải mái được như bây giờ, bời vì việc cải cách doanh nghiệp nhà nước xảy ra ở tất cả mọi nơi.

- Cậu hai, lúc anh đi Liêu Đông, cũng đã đụng phải chuyện này rồi hả?

Có người hỏi Diệp Khai.

Chuyện Diệp Khai đi Liêu Đông vẫn được rất nhiều người coi trọng đặc biệt là một vài vấn đề ở khu quân sự Liêu Đông, đã dẫn đến một loạt những khủng hoảng , bác hai của Diệp Khai Diệp Tử Sơ có thể thăng chức lên tư lệnh quân đội, cơ duyên cũng là ở đây.

- Cải cách doanh nghiệp nhà nước ở Liêu Đông thực sự có hơi loạn.

Diệp Khai gật đầu đáp,

- Có rất nhiều doanh nghiệp bản thân họ không có vấn đề gì, tình hình kinh doanh rất tốt, nhưng cấp lãnh đạo vì muốn ngầm chiếm hữu tài sản quốc hữu, biến thành chủ doanh nghiệp đã sử dụng một số thủ đoạn cố ý phá hỏng doanh nghiệp, tình hình rất xấu.

- Tình trạng này, có thể nói là mọi nơi đều có.

Tạ Quân Ngọc một bên nói chen vào

 


- Ở quê tôi cũng phát sinh một vài vấn đề tương tự, nhưng theo tôi thì,vẫn là viễn cảnh phát triển của doanh nghiệp tư nhân tốt hơn nhiều, doanh nghiệp nhà nước sẽ là mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng những con sâu mọt.

Nhà họ Tạ bọn họ vốn dĩ là một dòng tộc giàu có, sở hữu rất nhiều sản nghiệp, công xưởng… vì vậy mà thái độ của Tạ Quân Ngọc về phương diện kinh doanh doanh nghiệp không phải là có chút không rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ta lại có thể quản lý khu mới Thánh Vương này mưa thuận gió hòa như vậy.

- Sự việc không hề đơn giản như vậy đâu…

Nhắc đến chuyện này tự Diệp Khai cũng cảm thấy có chút gì đó khó nói.

Có những chuyện khó mà nói ra được, có những chuyện thì nói ra là không tốt, lại có những chuyện không nói tốt được.

- Về vấn đề cải cách chế độ doanh nghiệp nhà nước, lẽ đương nhiên là có nguyên nhân bên trong nó nhưng cũng có tác động từ bên ngoài vào.

Diệp Khai thật lòng không muốn nói nhiều về chuyện này, tuy rằng sự thực thì nhà họ Diệp rốt cuộc cũng là một trong những kẻ được lợi, bên trong chiếc bánh gato đoạt được lần này có phần lớn là dầu mỏ và thông tin di động.

Hai chữ gọi là cải cách chế độ đã nói lên rất rõ tình hình rồi, những người vướng vào việc công việc tư thực ra đều hỏi thừa, bởi vì trên thực tế sau khi tiến hành chuyển đổi, hỏi lại những câu hỏi này thật đúng là có chút lỗi thời.

- Cải cách mở của đã bao nhiêu năm rồi, sức mạnh của toàn bộ nền kinh tế quốc gia chắc chắn là có sự gia tăng, đồng thời cũng có sự xuất hiện của tầng lớp người giàu, tuy nhiên xét về góc độ của tầng lớp quan chức trong phạm vi thế lực truyền thống thì không hề đạt được nhiều lợi ích thực tế.

Diệp Khai giải thích:

- Nhưng dựa theo những kinh nghiệm từ nước ngoài cho thấy, tầng lớp giàu có dễ dàng có được những quyền lợi kinh tế hơn, vì vậy để bảo đảm thị trường chứng khoán không đổi sắc, bảo đảm lợi ích của đại đa số tầng lớp quan chức, việc cải cách là điều không thể tránh khỏi.

- Cái gọi là phần bánh gato, trên thực tế là sự tái phân phối tài sản xã hội.

Diệp Khai nói,

- Làm cho quyền sở hữu đại bộ phận tài sản phát sinh biến đổi, trở thành tài sản riêng của tầng lớp quan liêu, điều này là rất quan trọng. Vì sao hiện nay cứ hễ mở miệng ra lại gia tộc này gia tộc nọ? Thực tế một gia tộc đại diện cho toàn bộ lợi ích của một nhóm người, không phải chỉ là một gia đình.

- ý anh là, hiện tại đang quá độ sang hướn chế độ tư hữu à?

Tạ Quân Ngọc hỏi.

Cô ta không hề có chút ác cảm nào với việc tư hữu hóa, bởi vì bản thân cô ta cũng xuất thân trong một gia đình giàu có, gia sản họ Tạ danh giá phải nói là kếch xù, cũng được tính đến như là một đại gia tộc thương nghiệp trong nước, nếu không thì anh trai cô ta Tạ Quân Hào cũng không dám làm loạn cả thành Bắc Kinh, nếu không gặp phải Diệp Khai không biết có bao nhiều người trị được anh ta.

Đứng trên lập trường của mình nhìn nhận vấn đề, Tạ Quân Ngọc cho rằng tư hữu hóa chả có gì là không tốt cả, bởi vì tài sản của nhà họ Tạ bọn họ cũng là nhờ cả một đời vất vả gây dựng mà có được chứ không phải tự dưng có người mang đến dâng cho.

- Trên thực tế, hiện tại có rất nhiều người đang trông đợi vào tư hữu hóa.

Diệp Khai gật đầu nói,

- Một bọ phận những người giàu có lên trước, bản thân họ cũng không mong tài sản của mình cũng sẽ như một vài thập niên trước kia, bị người cho tịch thu, xâm phạm, cuối cùng cũng thành tài sản chung rồi. cho nên về phương diện chế độ bảo vệ tài sản tư hữu khiến thần thánh cũng không xâm phạm được là một việc tất yếu phải làm.

- Đúng là như vậy.

Phó chủ nhiệm quản ủy hội cùng đi đến Minh Châu Phùng Thanh Hà cho ý kiến,

- Trên thực tế sự thay đổi của mỗi một triều đại đều là một vòng luân hồi, lúc mới bắt đầu mọi người đều có mức độ giàu có như nhau, lấy của người giàu chia cho người nghèo, đó gọi là tài sản chung, đây là cách làm quen thuộc của việc rung động lòng người, nhưng sau khi chính quyền ổn định, tầng lớp địa chủ ngang ngược bắt đầu xuất hiện, trông qua chế độ quan liêu sau cùng sẽ phát triển thành hình thái đối lập quan dân, đương nhiên cần phải có những biên pháp nghiêm khắc để bảo vệ tính hợp pháp của tài sản tư hữu, vì vậy một khi kinh tế phát triển đi lên thì tư hữu hóa là một quá trình không thể tránh khỏi.

Diệp Khai gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment