Quan Môn

Chương 520

Nhưng mà sau khi đồng chí Nhạc Sơn đến Hà Đông thì đã sinh ra tình huống khó giải quyết, thế lực bản thổ rắc rối khó gỡ, phi thường cường đại, trong khoảng thời gian ngắn không tìm thấy nơi ra tay, mà cán bộ thì thái độ bằng mặt không bằng lòng, càng làm cho tỉnh trưởng này buồn bực rất nhiều.
Đương nhiên hắn cũng rất rõ ràng, hiện tại còn không phải thời điểm phát tác, một là vì các phương diện hắn còn chưa quen thuộc, mặt khác còn do hắn chưa quen thuộc thế lực và không có bao nhiêu người để dùng.
Nhưng mà Diệp Khai xuất hiện đã làm cho hai mắt đồng chí Nhạc Sơn tỏa sáng, đây chính là đao nhọn ông trời mang cho hắn a. 
Đồng chí Nhạc Sơn có thái độ đối với Diệp Khai vô cùng nhiệt tình, chuyện này làm cho Diệp Khai không thích ứng được.
Mặc dù nói với tư cách nhân vật đời thứ ba quan trọng của lão Diệp gia, Diệp Khai nhìn quen những ủy viên chính trị và thường ủy, cũng quen đi gặp Sở lão gia tử hoặc là Phương lão là các đại nhân vật đã lui ra sau màn ẩn cư rồi, nhưng dù sao chút ít đều là quan hệ tư nhân, hôm nay cùng đồng chí Nhạc Sơn ngồi chung một chỗ lấy thân phận thủ hạ nói chuyện với cấp trên, đều có thể thu được tiếp đãi nhiệt tình, đúng là có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà đầu óc của Diệp Khai cũng không phải ngốc, bởi vì cái gọi là lễ thấp hơn người tất có sở cầu, Nhạc Sơn Nhạc tỉnh trưởng hy vọng từ chỗ của mình đạt được chút ít này nọ gì sao?
Đơn giản là nhìn trúng Diệp Khai là cháu của lão Diệp gia cho nên muốn kéo da hổ đây mà.
Lần đầu gặp mặt đồng chí Nhạc Sơn cũng không tiện nói thêm cái gì, nhưng mà bọn họ cũng là người từ kinh thành tới, nếu không phải được trung ương nhờ vả thì cũng khó được đi công tác thế này.
Đối với điểm này Diệp Khai cũng không có dị nghị gì.
Trên thực tế hắn đối với Nhạc Sơn làm người rất hiểu, người này thật sự là hiểu cách làm người, làm người cũng hiện thực, trong lúc tại nhiệm cũng còn phải đụng chạm nhiều ở tỉnh Hà Đông này, về sau phương diện ủng hộ cũng nhiều hơn một chút, kết giao với nhau cuối cùng cũng là nhờ vả.
Dù sao cũng là quan viên xuất thân từ bình dân, hậu trường rễ không vững chắc, một khi xảy ra chuyện gì rất dễ dàng bị đưa ra thế mạng.
Diệp Khai cùng đồng chí Nhạc Sơn nói chuyện một hồi cảm thấy người này hợp khẩu vị, nói đến công tác thì rất ít, chỉ nói những vấn đề không kiên kỵ, có chút chuyện không thể nói thì chỉ nhắc sơ qua rồi thôi.
Diệp Khai cũng đã phân tích vì sao hắn lại bị điều tới nơi này, đoán chừng là lão đầu nhi sau khi về công tác ở cố hương, cảm thấy mọi phương diện ở tỉnh Hà Đôngnày bị áp bách quá lớn, cho nên mới tìm cách chống lại, nhưng cũng không nghĩ tới đã vi phạm ước nguyện ban đầu của mình rồi, bất lợi tới trù tính an bài của trung ương, kết quả là bi kịch.
Bất kể nói thế nào thì Diệp Khai cảm thấy phàm là xuất phát từ góc độ của dân chúng để cân nhắc vấn đề quan viên, cũng không thể nói quan viên có xứng chức hay không, về phần nói có thể hoàn thành vài đại sự là được tôn trọng.
Thư ký Tống Chi Giang của đồng chí Nhạc Sơn nhìn qua Diệp Khai cùng Nhạc Sơn đang nói chuyện rất họp ý nhau, trong nội tâm cũng có cảm giác quái dị, không biết đồng chí Nhạc Sơn tại sao để bụng Diệp Khai như thế.
Hôm nay đồng chí Nhạc Sơn đối với tình huống của tỉnh Hà Đông có nhiều việc, tại sao có thể có thời gian rãnh rỗi quan tâm chuyện của Diệp Khai? Nghe hỏi han ân cần giống như Diệp Khai chính là con cháu ruột của hắn vậy.
Mãi cho đến khi rời đi, đồng chí Nhạc Sơn còn tự mình đi tiễn chân Diệp Khai, khiến cho Diệp Khai rất không thích ứng.
- Tỉnh trưởng dừng bước, tôi có thể tự mình quay về.
Diệp Khai nói ra.
- Vậy thì tốt, mau chóng quen thuộc công tác đi.
Đồng chí Nhạc Sơn nắm chặt tay của Diệp Khai, nhìn hắn nói ra.
Trong tỉnh ủy này không có gì gọi là bí mật, tin tức được truyền đi rất nhanh chóng, nói là cán bộ trẻ mới tới đạt được tỉnh trưởng Nhạc Sơn tiếp đãi thân thiết nhiệt tình và vô số câu chuyện đồn thổi khác.
Chuyện này vốn không xem là đại sự gì, nhưng mà chuyện này liên quan tới Diệp Khai, bản thân chính là nhân vật lợi hại, mười chín tuổi đã là cán bộ chính sảnh, nói ra hù chết người.
Tuy cán bộ tỉnh Hà Đông này đại bộ phận không rõ chi tiết của Diệp Khai, nhưng cũng biết còn trẻ như vậy có thể trở thành bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, tuyệt đối là tồn tại nghịch thiên, không thể coi như không quan trọng, thực tế Nhạc Sơn là tỉnh trưởng cũng phải khách khí với hắn như thế, vậy càng nói rõ vấn đề, thân phận của Diệp Khai không phải chuyện đùa.
Dù sao tỉnh trưởng Nhạc Sơn là cán bộ từ kinh thành xuống, đối với quan hệ thượng tầng rất hiểu, so với quan viên địa phương thì hiểu hơn rất nhiều.
Diệp Khai rời khỏi cao ốc Tỉnh ủy thì đánh xe đi tới khách sạn Long Thành.
Hai cảnh vệ đã điều tra được tin tức, Lý Thắng cùng Diệp Khai đi tới.
- Hai người bọn họ chưa quen cuộc sống nơi này, đoán chừng rất khó có tin tức gì, anh cũng nên đi điều tra tình huống thế lực hắc đạo ở Long Thành này đi, nhìn xem Tam Mã Hổ này rốt cuộc có lai lịch gì.
Diệp Khai nhìn Lý Thắng nói ra.
- Tốt.
Lý Thắng đáp ứng.
Tới lúc ăn cơm chiều thì ba người đều trở về, cũng mang theo tin tức mà mình có được quay về.
Tam Mã Hổ tên thật gọi là Lý Hổ, sinh ra trong gia đình thị dân bình thường, cha là cán bộ nhỏ trong một công ty quốc doanh.
Những năm tám mươi cải cách mở cửa, đây chính là thời kỳ mấu chốt Lý Hổ phát dục, trong trí nhớ lúc đó còn có bóng dáng thời đại đỏ, lương thực ăn bằng khẩu phần, mặc áo xanh, lưng mang huy hiệu, đơn vị dùng tiền là trăm đồng.
Nhưng mà giữa thập niên tám mươi, văn hóa ngoại quốc và hàng hóa ngoại quốc tiến vào đại quy mô, những ngôi nhà mái ngói màu xanh cũng biến thành cao ốc. Hàng lậu từ Nhật Bổn tràn vào từ các cảng biển, các đại hiệp giang hồ tràn ngập TV, người bụng phệ cũng nhiều hơn, người trong nước từ đó cũng giác ngộ có tiền thật tốt.
Thời điểm Lý Hổ tốt nghiệp trung học, đã triệt để bỏ đi ý định học tri thức.
Nhưng mà thần tượng hắn sùng bái không phải là đám âm nhạc của nước ngoài, mà là các hung đồ hoành hành bá đạo trên đường cái Hong Kong, đeo kính râm mặc đồ hở ngực xâm trổ đầy mình, còn có các nhân vật trong tiểu thuyết, uy phong bát diện.
- Sáu năm trước Lý Hổ đi tới phòng ca múa khiêu vũ, cũng đ9i theo vài mam nữ. Bởi vì sàn nhảy nhiều người hỗn loạn nên có người giẫm chân của hắn. Bởi vì chuyện lông gà vỏ tỏi ấy Lý Hổ cùng những đồng bọn cầm búa giết qua, kết quả là đối phương bị chặt chết, Lý Hổ bị phán tù hai năm.
Lý Thắng giới thiệu tiếp.
- Trong lúc cải tạo thì Lý Hổ chẳng những không biết hối cải, ngược lại còn nặng hơn, bái không ít danh sư.
Lý Hổ rất rõ ràng thực lực của chính mình, hắn hắn không có chỗ dựa, vừa rồi không có quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài, càng không có tài phú trong nhà làm trụ cột. Hắn muốn hưởng thụ sinh hoạt như những kẻ có tiền, hắn muốn ở nhà lầu xe hơi và mỹ nữ, phải dựa vào chính mình dốc sức làm.
Dốc sức làm dựa vào cái gì, chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi, không có chỗ dựa không có tài phú không có văn hóa không còn khí lực, hắn không cam lòng làm khách qua đường trên cuộc đời này, hắn càng hạ quyết tâm dựa vào tiền vốn lần phạm tội đi cải tạo, sau khi mãn hạn cải tạo thì hắn cũng có số má với đám hắc đạo.
Sau khi ra tù thì Lý Hổ cảm giác lông cánh của mình đã đủ, từ một tên côn đồ không có số má đã tăng lên vài cấp độ, hắn không muốn làm ngựa cho người ta cưỡi, hắn bắt đầu xem xét tổ chức đội ngũ hắc đạo cho mình, tuyển nhận đội ngũ, mua sắm súng ống, rốt cục cũng có được tên trong danh sách hắc đạo Long Thành này.
- Năm trước bọn người Lý Hổ cầm súng tạo huyết án ở nam thành. Nguyên nhân rất đơn giản, Lý Hổ và đồng bọn cùng ăn cơm, ở đó gặp một tên là Nhị Oa sinh ra cự cãi, hai người không ai nhường ai, về sau thì đẩy nhau vài cái.
Lý Thắng nói ra.
- Vào lúc ban đêm Lý Hổ tụ tập năm, sáu người, cầm súng giết cả nhà của đối phương, kết quả vồ hụt. Nửa tháng sau Nhị Oa tìm Lý Hổ cầu tình, Lý Hổ cùng thủ hạ đồng loạt xông lên, dùng súng kíp mang theo trên người đánh gãy đối hai chân của đối phương, sau đó lại dùng lợi đao chém lung tung một hồi. Cổ, lưng, cánh tay của đối phương đều là vết đao, bởi vì mất máu quá nhiều nên ngất đi. Sau khi Nhị Oa tỉnh lại giãy dụa tới gần cửa bệnh viện, may mắn được bác sĩ tận tình cứu hắn, nhưng cuối cùng vẫn vì mất máu quá nhiều mà chế đi.
- Lý Hổ bởi vậy mà thanh danh đại chấn, tại hắc đạo Long Thành cũng nổi danh hơn.
- Lý Hổ này lướt qua đám hắc đạo mấy năm, thu nhập một đám côn đồ tạo thành nhân số đông đảo, tổ chức kết cấu nghiêm mật, phân công minh xác, thành viên nòng cốt cơ bản cố định và được võ trang nên trở thành tổ chức lớn, trở thành một khối u ác tính của thành phố Long Thành này, xứng đáng với cái tên đổ vương của Long Thành, khách sạn Long Thành thường xuyên biến thành tụ điểm đánh bạc của hắn, dùng để gom góp tài chính để hoạt động xã hội đen.
- Hơn nữa nghe nói Lý Hổ tại thành phố Long Thành này sáng tạo ra vài chuyện, kể cả chuyện mỗi ngày hắn hút thuốc phiện tốn mấy ngàn đồng, mấy năm đổi vài chiếc xe xa hoa, trước là Lincoln, sau là Mercedes, sau đó là bảo mã. Mỗi ngày đi ra ngoài ít nhất phải mang trong người tiền mặt trăm vạn, ngăn chứa đồ sau xe là kim khố của hắn, nếu không hắn có cảm giác mình nghèo túng.
- Còn nữa, Lý Hổ hào này nổi danh trong giới cờ bạc, có người hạ mười vạn hắn dám hạ trăm vạn, ngươi hạ hai trăm vạn hắn dám hạ một ngàn vạn. Hắn thiếu người tiền thì người khác không dám đòi, người khác thiếu nợ khoản nợ đánh bạc của hắn thì đó là đứa con ghẻ.
- Tại Long Thành ai cũng biết, đánh bạc với Tam Mã Hổ chính là đánh bạc với diêm vương, nếu như thiếu nợ không trả hoặc là vượt qua kỳ hạn trả, Lý Hổ sẽ phái thủ hạ dùng vũ lực đòi tiền. Nếu như cưỡng bức mà không có hiệu quả thì người thiếu nợ thảm rồi.
- Mấy năm qua bọn người Lý Hổ phạm tội nhiều lần, nhiều lần đụng tới nhân mạng, nhiều lần bị cảnh sát bắt nhưng lại được thả ra.
Lý Thắng nói ra bao nhiêu đây cũng đủ hiểu thế lực của Lý Hổ.
- Nghe nói, trong cảnh sát Long Thành có chỗ dựa cường thế cho hắn.
Diệp Khai nghe xong thì hiểu đôi chút, hắn lắc lắc đầu nói:
- Không có đơn giản như vậy, chỉ có chỗ dựa cảnh sát có thì không có khả năng nhẹ nhàng như thế, chuyện này đã náo tới mức toàn bộ dân chúng biết được, thành phố lại thờ ơ, ít nhất là một lãnh đạo cấp bậc thị ủy có người che chở hắn.
- Lãnh đạo, chuyện này phải làm sao bây giờ?
Lý Thắng hỏi.
- Tôi thấy cảnh sát là không đáng tin cậy, có cần nghĩ biện pháp khác không?
- Chuyện này các người không cần quan tâm.
Diệp Khai nói ra.
Hiện tại hắn xem ra cũng hiểu được về đám ăn cắp xe rồi, mặc dù nói còn không biết đối phương có chỗ dựa là người nào, nhưng mà hắn biết rõ người này có thân phận rất cao đi bảo kê đám tiểu lưu manh này, cho nên chỗ dựa của Tam Mã Hổ cũng chỉ là cán bộ địa phương mà thôi.
Đối phó những người này căn bản cũng không cần nói đạo lý cái gì, mặc kệ hắn là cấp phó sảnh, cấp chính sảnh hay là cấp phó tỉnh, chỉ cần cường thế sẽ bị nghiền nát.
Chỉ có bạo lực tuyệt đối mới có thể khiến đám người nào ngoan ngoãn.
Sau khi Diệp Khai suy nghĩ liền điện thoại cho lão nhị gia.
- Nhị gia gia, tư lệnh quân khu tỉnh Hà Đông là ai? 
- Tại sao đột nhiên hỏi vấn đề này?
Nhị lão gia tử có chút kinh ngạc hỏi lại.
- Ta đang đi cơ sở, lúc này vừa ăn cơm chiều, ngay cả nước còn chưa uống đấy.
Nhị lão gia tử ở trong quân nhiều năm, phải nói là khi vừa bắt đầu đã tham gia quân ngũ, cho tới bây giờ vẫn sinh hoạt trong quân, hơn nữa hắn không có con nói dõi, không lo lắng, cho nên đi xuống cơ sở thường xuyên, cũng chính vì như vậy nên uy tính của nhị lão gia tử trong quân cực cao.
Mặc dù hiện tại nhị lão gia tử thân là phó thủ trưởng quân ủy, nhưng mà không có cải biến thói quen xuống cơ sở này, một tháng nếu không có việc gì làm thì sẽ đi xuống cơ sở chừng mười ngày.
- Lại đi cơ sở?
Diệp Khai biết rõ Nhị lão gia tử có thói quen này, cho nên cũng không có ngạc nhiên, chỉ nói:
- Ở Long Thành con gặp được không ít chuyện, muốn mượn một chút đội ngũ dùng một lát.
- Có chuyện gì không ổn sao?
Nhị lão gia tử có chút kinh ngạc nói.
- Con vừa đi Long Thành đã điều động quân đội, đây là chuyện rất phạm húy, cho dù là Nhạc Sơn cũng không có nhúng chàm vào quân đội đâu.
- Tốt xấu gì con cũng móc được quân hàm thiếu tướng phó cục cảnh sát nha.
Diệp Khai nói ra.
Cái chức thiếu tướng phó cục trưởng cảnh sát này cũng không phải làm không, dựa theo quy định thì lúc cần có thể điều động quân cảnh của địa phương, chỉ có điều Diệp Khai cảm thấy cảnh sát nơi đây không đáng tin cậy, cho nên phải đưa mắt nhìn sang quân đội.
- Tư lệnh quân khu tỉnh Hà Đông là thiếu tướng Trịnh Quan Thu, con trực tiếp tìm hắn ta là được rồi, quân ủy bên này chỉ cần ta làm hồ sơ là được.
Nhị lão gia tử nói ra.
- Ân, con muốn mượn dùng bao nhiêu người?
- Một doanh a.
Diệp Khai trả lời.
- Một doanh?
Nhị lão gia tử nghe vậy cũng ăn cả kinh.
- Con cần nhiều như vậy làm gì? Lại không phải chiến tranh mà? 
Số lượng một doanh tính ra cũng không phải ít, quân số một doanh só nhân viên tác chiến cũng ba trăm người, nếu như được tăng cường thì nói không chừng cũng hơn ngàn người.
Nếu như nói Diệp Khai mượn một ít thì không cần phải gọi điện hỏi Nhị lão gia tử làm gì, trực tiếp đi tới nơi đóng quân là được, cho dù nói tiếp thì đăng ký một chút là được, nhưng mà muốn mượn một doanh cần phải hỏi thăm bên quân ủy mới được.
Nếu không sẽ có vấn đề lớn.
- Thế lực hắc đạo bên Long Thành này vô cùng hung hăng ngang ngược, con tới đây chưa tới một ngày thì xe đậu ở khách sạn bị người ta đánh cắp.
Diệp Khai nói ra.
Bình Luận (0)
Comment