Quan Môn

Chương 569


- Cháu phân tích rất đầy đủ ah!
Diệp lão gia tử nghe xong lời nói của Diệp Khai chợt nở nụ cười.
Ông thật sự không ngờ Diệp Khai còn trẻ tuổi như vậy lại đối với con đường làm quan ngày sau của mình có được phân tích sâu sắc như thế, đối với con đường phát triển của cán bộ trẻ tuổi về sau đã sớm có nghiên cứu cặn kẽ.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu như bản thân Diệp Khai đã có nhận thức minh xác, như vậy Diệp lão gia tử cảm giác mình chỉ cần đưa ra một ít lời đề nghị là Diệp Khai sẽ dễ dàng tiếp nhận.
- Ý kiến của ông cũng rất đơn giản, đợi khi sự tình tại Long Thành đã xong xuôi, làm ra được chút ít thành tích, tiến vào đoàn trung ương đảm nhiệm công tác lãnh đạo, giải quyết vấn đề cấp bậc, sau đó lại đi xuống địa phương, đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo phó tỉnh cấp, sau đó cố định lên chức.
Diệp Khai gia tử nói với Diệp Khai, thuận tiện ông còn nhấn mạnh thêm một chút:
- Đoàn hệ luôn ra nhân tài thôi, hiện tại nhân tài các đại gia tộc đều đã bắt đầu tàn lụi, cho nên ông cảm thấy cháu đã có ưu thế trẻ tuổi, lại có nội tình của Diệp gia chúng ta, tiến vào đoàn hệ lịch lãm vài năm, vẫn là có lợi nhất, cũng có thể dời đi tầm mắt, kết giao vài người bạn, cháu cảm thấy thế nào?
Ý nghĩ của Diệp lão gia tử rất vượt mức quy định, trong mấy năm gần đây cán bộ đoàn hệ đã biểu hiện ra được năng lực chấp chính, nhất là sau khi đi xuống dưới địa phương, biểu hiện trong mọi phương diện đều rất nổi bật, làm ra được nhiều thành tích, nhận được sự xem trong của những vị lãnh đạo.
Nếu như Diệp Khai có thể đi vào đoàn hệ lịch lãm một thời gian, đối với toàn bộ con đường phát triển của hắn đều thật có lợi.
- Cháu nghe theo sắp xếp của ông nội, trước mắt mà nói đây là lựa chọn tốt nhất rồi!
Diệp Khai phi thường minh xác đồng ý.
Nếu như nói đi địa khu biên cương gia tăng thêm tư lịch công tác, hưởng ứng chính sách trung ương thậm chí là dùng lời “mạ vàng” mà diễn tả, vậy tiến vào hệ thống đoàn làm việc có thể xem là nắm lấy toàn cục, tăng cường cách nhìn tốt nhất về đại cục sau này.
Dùng tình huống hiện tại của Diệp Khai mà nói, hắn không thiếu năng lực, cũng không thiếu tài chính ủng hộ, lại càng không thiếu lộ tuyến tầng trên, thiếu hụt chính là kinh nghiệm chủ chính một phương, cùng với cách nhìn đại cục của một vị lãnh đạo đứng trên cao ôm lấy toàn cục, mà hai điều kiện này phải thông qua tư lịch thật sự mới có thể lấy được.
Bởi vậy Diệp Khai đối với lời đề nghị của Diệp lão gia tử vẫn tương đối đồng ý.
- Lỗ Đông xem như là vùng duyên hải rồi, lẽ ra cũng không tính là khu biên cương đi?
Diệp Khai có chút nghi hoặc hỏi Diệp lão gia tử.
- Tuy Lỗ Đông là vùng duyên hải, nhưng so sánh với vùng duyên hải đông nam chênh lệch thậm chí là rất lớn.
Diệp lão gia tử nói:
- Cho cháu đi qua ngoại trừ là rèn luyện, cũng hi vọng cháu có thể làm ra được một ít thành tích, đem công tác bên kia nâng đỡ lên một chút!
Năm xưa khi Diệp lão gia tử còn trẻ tuổi, từng chiến đấu du kích tại vùng Lỗ Đông, cảm tình vẫn thật sâu, năm trước ông đến Lỗ Đông thị sát, liền phát hiện tình huống bên kia có chút phức tạp, phát triển kinh tế lại lạc hậu, bởi vậy Diệp lão gia tử vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Hôm nay ông tính toán con đường phát triển cho Diệp Khai, tự nhiên cũng muốn thuận tiện đem chuyện này cân nhắc đi vào, hi vọng Lỗ Đông có thể ở trong tay cháu trai của mình phát triển được phồn vinh hơn, giúp đỡ cuộc sống của quần chúng nơi đó thay đổi tốt đẹp hơn.
- Thì ra là vậy.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đã hiểu được, nhưng hắn vẫn cười nói một câu:
- Người ta chiếu cố cho con cháu đều lựa chọn cho phát triển bên trong địa bàn của mình, chuyện gì cũng cung cấp cho ưu thế tốt nhất, lão nhân gia ngài thì ngược lại hoàn toàn, cứ đem cháu ném tới những hoàn cảnh kém cỏi nhất, trước kia Giang Trung cũng như thế, hiện tại Long Thành cũng như vậy, tương lai Lỗ Đông cũng vậy luôn, cháu cảm thấy ông nội đem cháu xem là đội viên cứu hỏa rồi!
Diệp lão gia tử cũng không tức giận, chỉ cười nói:
- Làm đội viên cứu hỏa cũng không có gì không tốt, ngay cả hỏa cũng không cứu được, ngày sau cháu còn muốn đi lên vị trí lãnh đạo tối cao nữa hay sao? Nói thật ra, đôi khi mấy người như ông đây, cũng đều là nhân vật đội viên cứu hỏa đó thôi, chớ đừng nói chi chỉ là một đứa con nít như cháu rồi. Phát triển trên vị trí thế này, đối với ngày sau tương lai của cháu thật sự vô cùng hữu ích đấy.
Diệp lão gia tử công việc bề bộn, cùng Diệp Khai nói chuyện một hồi lại rời đi.
Diệp Khai sau khi đi ra, sửa sang lại suy nghĩ một lúc, cảm giác mình đã không còn ở lại Long Thành được thêm bao lâu nữa.
Giả sử không có sự tình hắn đưa ra lời đề nghị thiết lập trong sạch hóa tài khoản của bộ máy chính trị, đoán chừng Long Thành tối đa chỉ là một nơi quá độ, quét dọn xong Long Thành tứ bá cũng đã dựng lên đầy đủ uy vọng, xem như là thực hiện đủ chức trách của bí thư Ban kỷ luật thanh tra, cho dù có thôi chức cũng có thể không còn cảm giác tiếc nuối.
Dù sao hắn thực sự đã làm ra thành tích rất lớn tại Long Thành.
Nhưng hiện tại hắn lại mở đầu cho công tác trong sạch hóa tài khoản bộ máy chính trị, tình huống đã không còn giống như lúc trước.
Diệp Khai thật không khả năng ném xuống sự tình này không chút quan tâm chuyển sang nơi khác làm quan, đây là việc làm không chịu trách nhiệm.
Cho nên sự tình này nhất định phải được xử lý tốt, bằng không mà nói cũng rất dễ dàng tạo thành ảnh hưởng không tốt cho kế hoạch ngày sau của hắn.
Tuy Diệp Khai cũng có cảm giác chuyện này nếu có thể làm tốt cũng có thể xuất ra được hiệu quả, nhưng lúc trước hắn từng có cân nhắc qua, cảm thấy nếu như chuyện này bị người tranh đoạt làm theo thì chưa hẳn là một chuyện tốt, hơn nữa rất có thể sẽ trở thành cơ hội giúp người khác mượn lấy công kích hắn.
- Ai, vấn đề này thật phiền toái!
Diệp Khai gãi gãi đầu, tự nhủ:
- Nếu biết sớm như vậy mình cũng không nên bày ra làm gì.
Hắn làm ra công việc này cũng chỉ bởi vì sự tình Quách Du Du đột nhiên biến mất khiến cảm xúc của hắn giảm xuống thật thấp, vì vậy mới làm ra chút động tĩnh, phát tiết cảm xúc phiền muộn trong lòng một chút, thuận tiện muốn thử xem mình có thể trong công tác phản tham ô hủ bại lục lọi ra được một con đường hoàn toàn khác với người khác hay không.
Nếu như chuyện này thao tác tốt, Diệp Khai có thể từ bên trong thu hoạch được lợi ích chính trị thật lớn.
Nói thí dụ như sự tình này nếu thành công, như vậy Ban kỷ luật thanh tra Long Thành rất có thể sẽ được Ban kỷ luật thanh tra trung ương xem là điển hình, mà thưởng thức sẽ rất có thể trở thành chế độ hạng nhất trong công tác của Ban kỷ luật thanh tra khắp quốc nội.
Nếu là như thế, quầng sáng trên người Diệp Khai càng lớn hơn, đủ cho hắn tấn chức, nói như thế nào cũng phải là phó bí thư Ban kỷ luật thanh tra tỉnh, tuy cấp bậc vẫn là chính sảnh, nhưng cấp độ lại khác hẳn, lại càng không cần phải lo lắng con đường phát triển tương lai, như vậy xem như đã hoàn toàn có thể mở ra.
Nhưng bởi như vậy cũng chưa chắc nhất định phù hợp với lợi ích bản thân Diệp Khai, dù sao hắn cũng không suy nghĩ qua cả đời đều phải đứng bên trong đội ngũ Ban kỷ luật thanh tra đi xoi mói người khác.
Cuộc sống như vậy không hề có chút thú vị nào, hoàn toàn khác hẳn với tính cách của Diệp Khai, cho nên hắn càng hi vọng mình đạt được cơ hội chủ chính một phương, làm kiến thiết kinh tế, gãi gãi quản lý đảng chính, kéo địa phương đói nghèo phát triển.
Nếu làm như vậy, đối với toàn bộ quốc gia cũng tốt, đối với toàn bộ gia tộc cũng thế, thậm chí là đối với chính bản thân hắn phát triển đều có thật nhiều chỗ tốt.
Cho nên hiện tại quay về nhìn xem một chút, vội vàng tranh thủ ném ra chế độ trong sạch hóa tài khoản bộ máy chính trị, hiện tại việc này tạo cho hắn cảm giác ăn thì vô vị mà bỏ thì lại tiếc, bản thân hắn cũng cảm thấy có chút vò đầu.
- Ai, đi bước nào xem bước đó đi, dù sao trong khoảng thời gian này còn chưa rời khỏi Long Thành.
Diệp Khai gãi gãi đầu, dứt khoát không thèm tiếp tục suy nghĩ chuyện này.
Thật vất vả có cơ hội quay về thủ đô, còn được an ổn vài ngày, đợi tới Tết âm lịch còn phải cùng Phương lão đi Minh Châu một chuyến, chuyện của hắn vẫn còn tương đối bề bộn vô cùng.
Diệp Khai nhớ tới lời hứa với lão đại Diệp Kiến Hoan, liền lấy điện thoại gọi qua cho hắn.
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm có chút ồn ào, tựa hồ đang ở khu giải trí nào đó.
- Lão nhị, nói chuyện xong rồi sao? Anh phái xe đi qua đón chú!
Nghe thanh âm của Diệp Kiến Hoan tựa hồ đang vô cùng vui vẻ.
- Phải, vừa mới từ chỗ lão gia tử đi ra, hiện tại em đang ở cửa lớn chờ đây.
Diệp Khai hồi đáp.
Khi đi ra, cảm thấy thời tiết có chút giá lạnh.
Mắt nhìn thấy đã sắp bước sang năm mới, hào khí cận Tết trong thủ đô vẫn tương đối náo nhiệt, nhất là nhân viên công tác bề bộn đi ngoài đường, vấn đề an toàn luôn phải giữ gìn chặt chẽ không thể buông lỏng chút nào.
Tuyết vừa rơi xuống chưa được bao lâu tích trên mặt đất, lúc này cũng đã vượt qua mắt cá chân, trên đường đã có người khuyến khích cư dân cùng nhau ra quét tuyết, còn có chút công nhân viên chức ở vùng phụ cận đều tham dự đến.
Lúc này tuyết đã giảm bớt, nhưng theo dự báo thời tiết trong mấy ngày gần đây sẽ còn có trận mưa tuyết thật lớn xuất hiện.
Thân thể Diệp Khai rất tốt, không cần mặc áo lông dày chứ đừng nói chi là áo khoác da, chỉ choàng một chiếc áo khoác vải kaki, cổ áo có chút dày mà thôi.
Bông tuyết ngẫu nhiên rơi xuống dừng lại trên cổ áo, thật nhanh lại trôi xuống dưới.
Diệp Khai hô hấp vài hơi không khí rét lạnh, cảm giác ý nghĩ của mình trở nên thanh tỉnh hơn không ít.
Ở thủ đô, bão cát mùa xuân luôn khá lớn, không khí mùa hè lại nhiều ô nhiễm, chỉ có mùa đông mới có thể làm cho người nhìn thấy cảnh tượng đậm dày.
Nhất là trên đỉnh những kiến trúc cổ uy nghiêm cao lớn lúc này chẳng khác gì phủ lên một lớp áo bông trắng như tuyết, nhìn thật mỹ lệ.
Vệ binh bên ngoài cửa vẫn đứng nguyên tại vị trí, trên người mang súng, đứng thẳng tắp trên vị trí gác, cửa sổ trạm gác cũng đã được lau chùi sáng ngời, sớm lộ ra khí tức năm mới Tết đến.
Nhưng trong mấy năm gần đây, Tết âm lịch tại thủ đô đã không còn cho đốt pháo, mùi vị ngày Tết đã phai nhạt hơn thật nhiều.
Vẫn là thời điểm ngày Tết xưa kia cảm thấy có ý nghĩa hơn một chút, thời đại đó nhà nhà còn đốt pháo hoặc pháo hoa, vùi pháo vào trong đống tuyết lại châm lửa, dù sao chuyện vui đùa trẻ con vẫn luôn có thật nhiều.
Hiện tại thì không được, những chuyện nguy hiểm như vậy bây giờ chỉ cần có người vừa đốt pháo thì sau lưng đã bị người đi cử báo.
Diệp Khai còn nhớ rõ khi mình lên năm thứ hai tiểu học, có một lần ngày Tết đốt pháo làm ngón tay bị thương chảy máu, toàn thân bị uy lực tiếng pháo nổ làm chấn động ngây ngốc, ngày hôm sau mới xem như hoàn toàn khôi phục lại, lúc ấy còn bị Diệp Tử Bình mắng cho cả buổi.
Nhưng về sau bác hai đã biết, liền dẫn hắn đến sân tập bắn ở ngoại ô thủ đô, đó là một trong những chuyện làm hắn cảm thấy cao hứng nhất năm đó, nhoáng qua nhiều năm như vậy, bác hai giờ đã là tư lệnh đại quân khu, biến hóa hiện tại xác thực là quá lớn.
Hơn nữa những người bạn nhỏ ngày trước ở chung trong đại viện lúc này cũng đã đường ai nấy đi.
Có một ít người đi học, có người tòng quân, có người ra nước ngoài, còn có chút xa ngút ngàn dặm tựa hồ không còn tin tức, còn có một ít bạn cùng lứa tuổi cũng bởi vì tình huống đặc thù của gia đình Diệp Khai mà thời gian dần dần không lui tới, cơ hồ đã biến thành người dưng.
Không duyên cớ có được kinh nghiệm nhân sinh vài chục năm, tuy nói là tiến triển tốt nhưng cũng làm tâm cảnh của Diệp Khai có chút bất đồng, ít nhất hắn rất khó khả năng tiếp tục ở chung một chỗ với những người bạn nhỏ ngày xưa.
Dù sao hắn rất khó thích ứng kiểu sinh hoạt đem chỉ số thông minh cùng tình cảm kéo xuống vài cấp bậc như trẻ con, cố gắng thích ứng với vòng luẩn quẩn trong sinh hoạt của họ, đây cũng là một việc khiến người cảm thấy thổn thức.
Đứng ngay ngoài cửa lớn, nhớ tới những sự tình khi còn bé, thần sắc Diệp Khai có chút mơ hồ.
Lái xe của Diệp Kiến Hoan rất nhanh đã chạy tới, là một chiếc Cadillac dài, nhìn vào thật rất có phong cách.
Trong đạo thời gian gần đây, loại xe sang trọng như vậy đã ngày càng xuất hiện thật nhiều trong thủ đô.
Mặc dù nói những người lãnh đạo đều điệu thấp, không bước vào khu vực địa lôi, nhưng đám con cháu thì không hề kiêng nể chút nào, cái gì mà Rolls-Royce, Cadillac, Porsche, Ferrari vân vân ở trong thủ đô chỉ tùy ý liền có thể thấy được.
Diệp Kiến Hoan cũng là người ưa thích xe sang trọng, hàng năm hắn đều thay đổi hai ba chiếc xe khác nhau thỏa mãn tâm lý thích khoe khoang của mình.
Dù sao hắn có công ty phát triển rất tốt, tùy tiện lái xe đi ra còn không đủ khí phái hay sao.
- Nhị thiếu gia!
Lái xe cho xe dừng bên cạnh Diệp Khai, vừa cười vừa nói:
- Đại thiếu uống rượu, không thể lái xe, cho tôi tới đón cậu.
- Ân, khổ cực!
Diệp Khai gật nhẹ đầu, chui vào trong xe.
- Xe này…cảm giác thật thoải mái…
Diệp Khai ngồi vào trong xe, cũng liền cảm giác đi ra.
Trong ấn tượng của Diệp Khai, cho tới bây giờ Cadillac cũng không phải dòng xe điệu thấp, sản phẩm của họ chưa từng bao giờ có tính cách nội liễm ít xuất hiện trên khắp thế giới.
Trước kia Cadillac chỉ sản xuất loại xe limousine rộng rãi sang trọng, nhưng quần thể thanh niên nước Mỹ hiện đại đã có nhận thức mới đối với mẫu mã xe ô tô, bọn họ ưa thích loại xe kích thích, truy cầu tốc độ cùng kỹ thuật đua xe, công ty xe ô tô đương nhiên chú ý tới điểm này, vì vậy gia tăng thêm mẫu mã mới thể loại hình vận động.
Vào niên đại 80, công ty xe ô tô General Motors cho rằng hình thức sàn xe khu động bánh trước sẽ là phương hướng phát triển Limousine trong tương lai, vào năm 1992 bọn họ đẩy ra mẫu Cadillac 93 động cơ V8 làm cho nó lộ vẻ lập dị vô cùng, trên thực tế vào thời ấy đây là Limousine chọn dùng động cơ V8 duy nhất có mặt trên thế giới.
Bình Luận (0)
Comment