Quan Môn

Chương 58

Vào ngày tết âm lịch, thành phố Minh Châu chính thức đưa ra một tin tức, đồng chí Phương Hòa cùng nhân dân thành phố Minh Châu cùng nhau ăn mừng năm mới.

Bản thân tin tức này vốn không có vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ cùng phát hành với tin tức là một bài xã luận phát biểu, đề mục gọi là "Kiên định thúc đẩy đẩy mạnh cải cách".

Đề mục như vậy vốn cũng không tồn tại vấn đề gì, dù sao hiện tại có thật nhiều thanh âm nghi vấn về chính sách cải cách, nhưng cũng không có thanh âm rõ ràng xác nhận chối bỏ chính sách cải cách.

Nhưng bên trong bài xã luận kia lại đưa ra việc phủ định vấn đề "Tính xã tính tư"(kinh tế hợp tác xã hay kinh tế thị trường), tỏ vẻ vấn đề căn bản nhất hiện tại vẫn nên cảnh giác tốc độ phát triển kinh tế, vấn đề lớn nhất vẫn là đời sống của dân chúng, về vấn đề kinh tế "thị trường" hay "kế hoạch" thì có thể tạm thời gác lại khoan hãy bàn tới.

Một câu nói như vậy rõ ràng đã có ý tứ khác hẳn, chẳng khác gì luận điệu "mèo trắng hay mèo đen chỉ cần bắt được chuột là mèo giỏi".

Bài xã luận phát biểu của thành phố Minh Châu vừa xuất hiện liền tác động tới hệ thống tuyên truyền tại thủ đô.

Đây rõ ràng có tư tưởng trái ngược nghiêm trọng với tư tưởng chủ đạo của Bộ tuyên truyền, vì vậy Bộ tuyên truyền bắt đầu phát biểu tiến hành phản bác đối với bài xã luận kia, tiêu điểm hỏa lực vẫn quay chung quanh có nên kiên trì giữ nguyên vấn đề "tính xã tính tư" hay không.

Trong khoảng thời gian ngắn hai địa phương thủ đô cùng Minh Châu giống như nổi lên mùi thuốc súng.

Nhưng bài xã luận của thành phố Minh Châu còn chưa kết thúc, theo sát phía sau là bốn bài xã luận bình luận lục tục phát biểu, có thể xem là một loạt bài viết dài, đồng dạng là nhằm vào những bài phát biểu bác bỏ tại thủ đô, tiến hành đối chọi gay gắt. Text được lấy tại TruyenGG

Ngay thời điểm hai địa phương thủ đô và Minh Châu đang tranh luận gay gắt, đồng chí Phương Hòa đã đi vòng hướng đông Hồng Kiều Lộ, chứng kiến hoàn cảnh cổ xưa của nội thành, không khỏi cảm khái:

-Thành phố Minh Châu phát triển đã hơi chậm rồi, cần nên cố gắng!

Sau đó ông tiếp tục đi về hướng đông, leo lên bờ đông sông Phổ Giang, trong nội tâm càng thêm trầm trọng:

-Nếu khu đông Phổ Giang giống như Giang Khẩu, sớm vài năm phát triển thành đặc khu kinh tế thì tốt rồi!

Nhân viên đi theo lại nói thành phố Minh Châu phồn vinh vào niên đại 30, thành phố Minh Châu là trung tâm tài chính viễn đông, còn có tỉ suất hối đoái ngoại tệ tự do…đồng chí Phương Hòa tập trung lắng nghe, sau đó nói:

-Sau này cũng nên làm như vậy!

Đương nhiên, mục đích chuyến đi này của đồng chí Phương Hòa hiển nhiên không ở thành phố Minh Châu, thân thể ông đang ở Minh Châu nhưng lòng của ông đang ở thủ đô.

Đồng chí Phương Hòa hướng một người trung niên gầy gò đi theo sát phía sau nói:

-Đồng chí Hồng Chính, cải cách khai phóng còn phải tiếp tục. Đừng tưởng rằng vừa nói kinh tế có kế hoạch mới là chủ nghĩa xã hội, mà nói tới kinh tế thị trường thì là chủ nghĩa tư bản, vốn không có chuyện như vậy, cả hai đều là phương pháp, thị trường cũng có thể phục vụ cho chủ nghĩa xã hội!

Sau đó ông chợt hoài niệm tới niên đại 80:

-Lúc ấy đưa ra đề xuất nông thôn thực hành chính sách cho gia đình kinh doanh nhận thầu, có rất nhiều người không đồng ý, gia đình kinh doanh còn được xem là chủ nghĩa xã hội hay sao? Trong miệng không nói nhưng trong lòng lại không chịu nghĩ thông, hành động thì cứ kéo dài, kéo mãi hai năm ọi người chờ đợi.

Lời này làm mọi người nghe xong liền có một cảm giác tựa hồ hiện tại ông cũng đang chờ đợi, đợi những người còn chưa nghĩ ra kia có thể giác ngộ ra được điều này.

-Thành phố Minh Châu phải có dũng khí dám đi trước thiên hạ, không nên sợ thất bại, thất bại cũng không quan trọng.

Đồng chí Phương Hòa nói với đồng chí Hồng Chính.

-Chúng tôi nguyện ý làm thử!

Thân là bí thư thị ủy Minh Châu đồng chí Hồng Chính gật đầu tỏ vẻ.

Buổi tối mùng bốn năm mới, người của Diệp gia tụ tập cùng một chỗ.

Trong một năm người của Diệp gia chia tách trời nam biển bắc cũng không có được vài lần cơ hội tụ họp thế này.

Đời thứ nhất của Diệp gia, Diệp Tương Kiền bảy mươi bốn tuổi, hiện tại là người lãnh đạo chính quốc cấp, thủ trưởng số hai trung ương. Diệp Tương Khôn sáu mươi sáu tuổi, phó thủ trưởng Quân ủy.

Trong đời thứ hai của Diệp gia, Diệp Tương Kiền có ba con trai hai con gái, Diệp Tương Khôn không có con cái.

Diệp Tử Kiện năm mươi tuổi, con trai trưởng của Diệp Tương Kiền, tư lệnh viên quân khu Đông Nam, thượng tướng. Vợ là Lý Mỹ Phương, nhậm chức Bộ hậu cần quân khu.

Diệp Tử Sơ bốn mươi ba tuổi, con thứ hai của Diệp Tương Kiền, tham mưu trưởng quân khu Liêu Đông, trung tướng. Vợ là Trầm Diễm Vinh, nhậm chức Bộ vệ sinh quân khu.

Diệp Tử Bình bốn mươi tuổi, con trai thứ ba của Diệp Tương Kiền, phó bộ trưởng Bộ tuyên truyền. Vợ là Mạnh Chiêu Hoa ba mươi tám tuổi, nhậm chức Quảng Điện tổng cục.

Diệp Tử Ngọc bốn mươi tuổi, con gái lớn của Diệp Tương Kiền, là chị em song sinh với Diệp Tử Bình, phó viện trưởng Tổng quân y viện, chuyên gia khoa ngoại tim não nổi tiếng, chồng là La Hoa, chuyên gia tài chính kinh tế, thành viên hạch tâm của Quốc Vụ Viện.

Diệp Tử Dung ba mươi tám tuổi, con gái út của Diệp Tương Kiền, cục trưởng Bộ ngoại thương, chồng là Lý Dịch Thần từng đảm nhiệm tổng lãnh sự tại Mỹ, hiện tại giữ chức phó bộ trưởng Bộ ngoại giao.

Trong đời thứ ba của Diệp gia, Diệp Kiến Hoan(con của lão đại Diệp Tử Kiện), hai mươi bảy tuổi, đã kết hôn, vợ là Trầm Tuyết, Diệp Kiến Hoan nổi danh hoa hoa công tử của thành phố Dương Châu, trên danh nghĩa có tài sản xí nghiệp hơn mấy chục triệu, còn mở một công ty băng đĩa, quan hệ sâu sắc với ngành giải trí, cũng có thật nhiều quan hệ với ngành giải trí trong thủ đô.

Diệp Kiến Nhạc (con gái của lão nhị Diệp Tử Sơ), mười tám tuổi, đại học Liêu Đông.

Diệp Kiến Khai( là Diệp Khai, con trai của lão tam Diệp Tử Bình), mười bảy tuổi, được xem là hi vọng tương lai của Diệp gia.

La Kiến Thành( con trai của Diệp Tử Ngọc), mười bảy tuổi, công tử ăn chơi.

Lý Mộng Phàm (con gái Diệp Tử Dung), mười bốn tuổi, học sinh lớp mười.

Một nhà mười tám người ngồi vây quanh một chỗ, có thể nói là tụ tập một nhà, quân hàm cấp tướng sáng chói, bộ trưởng tụ tập, hai vị ngồi giữa là người lãnh đạo chính quốc cấp cùng phó quốc cấp.

Thiên hạ quyền thế, tới mức này mặc dù không dám nói có được ba phần thiên hạ, ít nhất đã có được một phần mười tài nguyên, lại càng không cần đề cập tới ảnh hưởng sâu xa của Diệp gia, ở khắp các nơi trong cả nước còn có thật nhiều con cháu dòng bên thân thích cùng môn nhân học trò.

-Năm nay mọi người có mặt đầy đủ, khó được!

Diệp lão gia tử nhìn nhìn con cháu trong nhà, sắc mặt hiện lên dáng tươi cười.

Đúng như lời Diệp lão gia tử đã nói, cơ hội người nhà Diệp gia tề tụ một chỗ quá ít, đừng nói ông cùng nhị lão gia tử quốc sự cùng quân vụ bận rộn, cho dù là mấy vị đời thứ hai của Diệp gia cũng bị công tác quấn thân, tụ hội đặc thù như năm nay quả thật ít có.

-Ăn cơm trước đi!

Nhị lão gia tử cười tủm tỉm nói.

Nhị lão gia tử cả đời ngựa chiến, không có con nối dõi, đối với con cháu của đại ca xem như con cháu ruột của chính mình, nhìn thấy con cháu thật thành công, trong nội tâm cũng không khỏi đắc ý.

Mười tám người, cũng không chia ra mà ngồi, nhân viên công tác gom bàn chung một chỗ, mọi người ngồi chung không thấy chen chúc, ngược lại cảm thấy thật náo nhiệt.

Diệp gia cũng không có quy củ gì đặc biệt, người một nhà vô cùng hòa hợp, ông cháu cha con ba đời vui vẻ hòa thuận, khi ăn cơm cười cười nói nói, hoàn toàn không hề có chút tư thế của thế gia đại tộc, không chút quy củ, nhờ vậy không làm quan hệ gia đình có cảm giác cương cứng.

Chỉ có điều cơm nước xong xuôi, gia đình bắt đầu chia ra, thanh niên cùng nữ quyến đi sang một bên giải trí, nhóm đàn ông trong nhà thì gom chung một chỗ, bắt đầu thảo luận kiểm điểm một năm được mất vừa qua, xác định phương hướng công tác cho năm sau.

-Bên cạnh bờ Phổ Giang có kinh đào ah!

Diệp lão gia tử nhìn em trai cùng ba con trai, hai con rể, có chút cảm khái thở dài nói.

Bình Luận (0)
Comment