Quan Môn

Chương 589


Diệp Khai trả lời:
- Bên này là anh cùng cha mẹ anh ở lại, nhưng hiện tại cha mẹ anh đi Minh Châu, anh lại thường xuyên vắng mặt, cho nên bên này thường là để trống không dùng tới.
- Nhìn xem còn thu thập thật sạch sẽ.
Mộc Uyển Dung nói.
Nàng chú ý ngôi nhà được thu dọn gọn gàng, sàn nhà thật sạch nên nói một câu.
- Ah, nơi này có nhân viên phụ trách dọn dẹp đó thôi.
Diệp Khai giải thích:
- Toàn bộ khu vực ở đây đều là nơi ở của cán bộ cao cấp, cho nên từ nhân viên bảo an tới phục vụ đều phi thường chu đáo, em nhìn thấy cảnh vệ trên đường đi rồi, họ đều là quân nhân, không phải võ cảnh.
- Ah, nguyên lai là như vậy.
Mộc Uyển Dung gật nhẹ đầu, nghĩ thầm đây xem như là nơi ở của nhóm người đặc thù trong thủ đô đi, trước kia chỉ nghe nói qua, hôm nay mới xem như được tiếp xúc tới.
- Đi trước tắm rửa, anh đi tìm vài món quần áo cho em thay.
Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung.
- Ân!
Mộc Uyển Dung gật đầu đáp.
Giằng co cả buổi chiều, trên thân thể lây dính mùi vị không hay, nên tắm rửa cho sạch sẽ.
Diệp Khai dẫn Mộc Uyển Dung tới phòng tắm, thả nước ấm, sau đó đi ra ngoài tìm quần áo cho nàng.
Nhìn hơi nước nồng đậm bay lên trong phòng tắm, độ ấm lên cao, Mộc Uyển Dung dựa vào bồn tắm trắng sứ, nhìn hơi nước mông lung, nhớ tới những chuyện đã phát sinh trong hôm nay, trong nội tâm tràn đầy ý nghĩ mâu thuẫn.
Bản thân mình xem như đã hồng hạnh xuất tường rồi sao? Tâm tình của Mộc Uyển Dung hiển nhiên không được bình tĩnh như trong biểu hiện của nàng.
Trước tiên tắm qua vòi sen một lần, Mộc Uyển Dung mới ngâm mình trong bồn tắm lớn.
Ngâm mình trong bồn tắm, loại cảm giác này đúng là phi thường thoải mái.
Mộc Uyển Dung duỗi người, nhẹ giơ bắp chân sáng loáng, cảm thấy tương đối hài lòng.
Ba mươi tuổi, vẫn còn nguyên làn da hoàn mỹ như nàng, sờ vào có cảm giác chẳng khác gì thiếu nữ, xác thực không thấy nhiều, nghĩ tới nghĩ lui nàng lại đem nguyên nhân là do vấn đề huyết thống, có lẽ do dân tộc bất đồng dung hợp nên gien ưu khuyết bổ sung, vì vậy hấp thu được ưu điểm đi.
Mộc Uyển Dung dùng ngón tay ấn lên đùi mình, cảm giác mười phần co dãn.
Nàng cầm một chai sữa tắm bên cạnh, đổ ra một ít dùng tay xoa lấy.
Bọt xà phòng nổi lên, bao phủ cả mặt nước, Mộc Uyển Dung dùng tay nâng bọt xà phòng, nhẹ nhàng thổi, nhìn bọt bong bóng thổi bay tán loạn, dưới ánh đèn nổi lên màu sắc óng ánh.
- Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi…hứng thú của Mộc chủ tịch thật cao nha…
Không biết từ lúc nào, Diệp Khai đã quay trở về đang đứng dựa cửa phòng tắm cười nói.
Mộc Uyển Dung có chút ngại ngùng cười cười, rút thân thể về trong nước, chỉ lộ ra đầu bên ngoài:
- Sao anh vào mà không gõ cửa vậy?
- Đến đưa quần áo cho em thôi, thuận tiện bỏ thêm chút đồ vật.
Diệp khai đặt túi giấy trong tay vào ngăn tủ, sau đó cầm một bịch cánh hoa, bỏ vào trong bồn tắm cho Mộc Uyển Dung.
Cánh hoa hồng rất nhiều, trải qua nước ngâm liền tản mát ra hương thơm khá nồng đậm.
- Anh đi ra ngoài đi, anh ở đây em có chút không quen.
Mộc Uyển Dung ở trong nước giãy dụa thân thể, có chút ngại ngùng nói.
- Thời gian lâu rồi sẽ quen thôi.
Diệp Khai cười cười, nhưng cũng không tiếp tục lưu lại, chỉ dặn một câu:
- Khăn tắm ở trong tủ, chốt đỏ kia là nước nóng, em cảm thấy nước nguội lạnh thì có thể mở ra.
Mộc Uyển Dung ứng tiếng, thấy Diệp Khai đi ra ngoài, đã đóng cửa lại.
Ngâm mình bên trong thêm nửa giờ, Mộc Uyển Dung vẫn chưa thỏa mãn đi ra khỏi bồn tắm, tắm vòi sen thêm một lần, sau đó dùng khăn tắm bọc lấy mái tóc của mình.
Đợi tới khi nàng mở ra mấy túi giấy, liền phát hiện đều là quần áo mới, nhìn vào giá cả thật cao, hiển nhiên Diệp Khai mới cho người ra ngoài mua về, trong lòng không khỏi thầm nhủ, đoán chừng tiểu tử kia ngày trước vẫn thường làm chuyện này, thoạt nhìn nghiệp vụ rất quen thuộc ah.
Nhất là Diệp Khai căn bản không hề hỏi tới số đo của nàng, lại có thể rõ ràng chuẩn xác mua được quần áo phù hợp, rất hiển nhiên vô cùng tinh thông chuyện này.
Đổi lại quần áo mới xong xuôi, rốt cục lại có cảm giác tinh thần sảng khoái.
Mộc Uyển Dung ngắm nghía trước gương một lát, cảm thấy hết thảy đều thật hoàn mỹ mới tự tin đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Diệp Khai cũng không có mặt trên lầu hai, Mộc Uyển Dung tìm suốt một vòng cũng không tìm được hắn, vì vậy đi xuống lầu.
Trong phòng khách lầu một, có một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên sô pha uống trà, đưa lưng về phía thang lầu.
Mộc Uyển Dung nhìn vào liền sững sờ, nàng nhớ rõ Diệp Khai từng nói qua, nơi này không có người khác, như thế nào đột nhiên lại có khách nhân?
Hiện tại trời đã tối, cũng không lý nào ah.
Khi nàng bước xuống lầu đã phát ra thanh âm, người phụ nữ trung niên cũng vừa quay đầu, liền thấy được Mộc Uyển Dung, không khỏi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
- Cô là…
Hai người đồng thời đều lên tiếng hỏi cùng một vấn đề.
- Dì là Diệp phu nhân?
Mộc Uyển Dung rốt cục từ trên mặt Mạnh Chiêu Hoa nhìn ra được một ít bóng dáng của Diệp Khai, liền dò hỏi.
- Cô là bạn của tiểu Khai đi?
Mạnh Chiêu Hoa cũng kịp phản ứng.
Dù sao đây là Diệp gia, người bình thường làm sao có thể đi vào, cũng chỉ có Diệp Khai còn đang ở thủ đô mới đưa người về nhà.
Mạnh Chiêu Hoa nhìn khí chất dung mạo đều thật tốt của Mộc Uyển Dung, trong nội tâm thầm khen một câu, Diệp Khai tiểu tử đúng là thật có duyên với phụ nữ, đi tới chỗ nào cũng có mỹ nữ làm bạn, mà cô gái thành thục này hình như cũng chưa từng gặp qua.
Trên thực tế những nữ nhân của Diệp Khai mà Mạnh Chiêu Hoa có biết là Sở Tĩnh Huyên, Chung Ly Dư, còn có bạn học Ninh Sương của Diệp Khai ngày trước, về phần Bùi Quân Thu tuy bà đã gặp qua, nhưng cũng không hiểu rõ tinh tường quan hệ giữa họ là như thế nào?
Hôm nay lại xuất hiện thêm một mỹ nữ cùng cấp ngay trong nhà mình, làm Mạnh Chiêu Hoa thầm cau mày, tiểu tử kia rốt cục đã giấu diếm bao nhiêu nữ nhân bên ngoài, rõ ràng lại còn mang về trong nhà đây?
- Chào Diệp phu nhân, tôi là đồng sự của Diệp bí thư Diệp Khai.
Mộc Uyển Dung lập tức tỉnh táo lại, phi thường đoan trang giới thiệu với Mạnh Chiêu Hoa:
- Tôi họ Mộc, gọi Mộc Uyển Dung.
- Đồng sự, như vậy cô công tác tại thành phố Long Thành rồi?
Mạnh Chiêu Hoa nhìn Mộc Uyển Dung có chút tò mò hỏi.
Kỳ thật trong nội tâm Mạnh Chiêu Hoa cũng có chút hoài nghi, nếu như nói Mộc Uyển Dung là đồng sự của Diệp Khai, như vậy khả năng làm việc tại thành phố Long Thành lớn hơn một chút, dù sao đã sắp sang năm mới, nhưng nàng lại xuất hiện tại Diệp gia trong lúc này, hơn nữa vừa nhìn liền biết mới vừa đi tắm xong, điều này đã nói lên vấn đề gì đây?
Hoặc là cô gái trước mắt cũng có quan hệ vô cùng thân mật với Diệp Khai đi.
- Nguyên lai là Mộc cô nương, lại đây ngồi đi.
Tuy trong nội tâm Mạnh Chiêu Hoa thật nghi hoặc, nhưng vẫn mời Mộc Uyển Dung ngồi xuống.
Mộc Uyển Dung ngồi trên sô pha, trong nội tâm cũng cảm thấy tâm thần bất định, lần thứ nhất tới trong nhà Diệp Khai, lại gặp phải Diệp mẫu không hẹn mà về nhà lúc này, thật sự có chút ngoài ý muốn, không khỏi cảm thấy oán trách Diệp Khai, không phải nói trong nhà chỉ có một mình hắn thôi sao? Như thế nào lại gây ra ô long như vậy đây?
- Cô cùng tiểu Khai là đồng sự?
Mạnh Chiêu Hoa lại hỏi một câu, bà cảm thấy cô gái trước mắt nhìn vào có vẻ trầm ổn của người trong quan trường, hẳn là cán bộ, chỉ là không biết rõ tình huống rốt cục như thế nào.
- Diệp phu nhân, hiện tại tôi đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố Long Thành, cùng bí thư Diệp Khai lui tới tương đối nhiều, lần này quay về thủ đô là cùng Diệp bí thư về chung thôi.
Mộc Uyển Dung cảm thấy nên nói lời rõ ràng cho thỏa đáng, tránh cho Mạnh Chiêu Hoa mò mẫm cân nhắc.
- Nhà của cha mẹ tôi cũng ở trong thủ đô.
- Chủ tịch thành phố còn trẻ tuổi như vậy?
Mạnh Chiêu Hoa nghe xong, ngược lại cảm thấy thoáng kinh hãi.
Bà sẽ không cho rằng Mộc Uyển Dung lừa gạt mình, nhưng nhìn thấy một nữ chủ tịch thành phố trẻ tuổi như vậy vẫn cảm thấy có chút khó thể tin.
- Tôi nhớ được tiểu Khai từng đề cập qua, bên tỉnh Hà Đông vẫn tương đối bảo thủ, không nghĩ tới thành phố Long Thành còn có được một nữ chủ tịch thành phố trẻ tuổi như cô, thật làm người ta cảm thấy giật mình.
Mạnh Chiêu Hoa nhìn Mộc Uyển Dung nói:
- Thành phố Long Thành là thành thị tỉnh lị, chủ tịch thành phố, chẳng lẽ cô là cán bộ phó tỉnh cấp?
Thấy Mộc Uyển Dung thế nào cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, Mạnh Chiêu Hoa tuyệt đối không tin còn có cán bộ cấp phó tỉnh trẻ tuổi như vậy, bởi vậy thần sắc nghi hoặc trên mặt vô cùng rõ ràng.
- Tuy Long Thành là thành thị tỉnh lị, nhưng không phải thành thị phó tỉnh cấp, vì vậy cấp bậc của tôi chỉ là chính sảnh, cũng giống như Diệp bí thư.
Mộc Uyển Dung giải thích:
- Hiện tại chỉ có bí thư thành ủy vì trở thành ủy viên tỉnh ủy cho nên mới phủ lên cấp phó tỉnh bộ.
- Ah, nguyên lai là như vậy…
Mạnh Chiêu Hoa gật nhẹ đầu, sau đó còn nói thêm:
- Vậy cũng không tệ rồi, đây chính là cán bộ cấp chính sảnh thực chức đó thôi.
- Ồ, hai người thậm chí đã trò chuyện hiểu biết rồi à?
Thanh âm Diệp Khai truyền tới, hắn nhìn thấy Mộc Uyển Dung có chút câu thúc ngồi trên sô pha, ngay lập tức liền hiểu được nhất định là do Mộc Uyển Dung không tìm thấy mình đi xuống lầu mới gặp mẹ của hắn Mạnh Chiêu Hoa.
Nhưng xem ra hai người tựa hồ cũng không xảy ra chuyện hiểu lầm gì khác.
- Tiểu tử con cũng thiệt là, trong nhà có khách mà cũng không thông báo với mẹ một tiếng.
Mạnh Chiêu Hoa có chút bất mãn nói.
- Con trai lớn đương nhiên là không thể kiểm soát rồi.
Diệp Tử Bình cũng đã đi tới, nở nụ cười nói.
Hôm nay Diệp Tử Bình mới từ Minh Châu trở về, đây cũng là ý định trong nhất thời.
Xử lý xong công tác bên thành phố Minh Châu, năm mới tiệc trà gì gì đấy, trong lòng Diệp Tử Bình lo lắng sức khỏe Diệp lão gia tử, cho nên cố gắng tranh thủ thời gian quay về thăm, đại khái chỉ có thể ở lại nhà chừng một hai ngày mà thôi.
- Chào Diệp bí thư!
Mộc Uyển Dung thấy Diệp Tử Bình, có chút ít lo lắng, vội vàng đứng lên chào hỏi.
- Ha ha, chào cô!
Diệp Tử Bình nhìn nhìn Mộc Uyển Dung, cười đáp một câu.
Muốn nói Mộc Uyển Dung nhìn thấy Diệp Tử Bình mà không khẩn trương, đó cũng là lời giả dối.
Người trong quan trường, thật sự là quan to một cấp đủ đè chết người, nhất là đột nhiên nhìn thấy một vị ủy viên Cục chính trị trung ương, người lãnh đạo phó quốc cấp, trong lòng Mộc Uyển Dung thật sự là lo lắng.
Lúc trước khi ăn cơm cùng nhị lão gia tử, còn đỡ hơn một ít, dù sao ông là lãnh đạo quân đội, nhưng Diệp Tử Bình thì khác hẳn, vị này không chỉ là ủy viên Cục chính trị, đồng thời còn là bí thư thành ủy Minh Châu, là đại nhân vật chủ chính một phương, điều này mang tới áp lực tâm lý cho Mộc Uyển Dung đương nhiên là lớn phi thường.
- Vị này chính là lãnh đạo của con, đồng chí Mộc Uyển Dung chủ tịch thành phố Long Thành.
Diệp Khai giới thiệu Mộc Uyển Dung cho cha mẹ mình.
- Nhân sĩ dân tộc thiểu số, vừa mới ba mươi tuổi, nữ tính, có kinh nghiệm du học hải ngoại, bằng cấp thạc sĩ đại học danh giáo, là mục tiêu bồi dưỡng trọng điểm của Đảng!
- Bối cảnh thâm hậu như vậy, không đề bạt đúng là không được ah!
Diệp Tử Bình nghe xong, lập tức nở nụ cười.
Hắn nhìn nhìn con trai, lại nhìn qua Mộc Uyển Dung, trong lòng trên cơ bản đã hiểu rõ.
Diệp Tử Bình rất rõ ràng, con trai hắn sau khi đến Long Thành, lực sát thương không giảm chút nào, nhưng trong phương diện bồi dưỡng nhân tài thế lực cho gia tộc thì có vẻ có chút đơn bạc, dù sao Long Thành không phải phạm vi thế lực truyền thống của Diệp gia, muốn khai quật thế lực mới cũng không phải là chuyện dễ.
Nhưng đêm nay chứng kiến, Diệp Khai rõ ràng đem nữ chủ tịch thành phố Long Thành mời về tới trong nhà mình, điều này làm trong lòng Diệp Tử Bình cười thầm, thoạt nhìn thật không có điều gì làm khó khăn được cho con trai hắn.
Theo tầng dưới chót bắt đầu nắm lên thật không dễ dàng, vậy thì làm giòn từ tầng trên bắt đầu, tiếp thu chỉnh thể, như thế vừa đỡ công lao vừa đỡ tốn thời gian là tốt nhất.
Nhắc tới cũng thật kỳ quái, Mộc Uyển Dung cứ như vậy đã bị Diệp Khai bắt giữ được rồi hay sao?
Có một đứa con trai có năng lực lớn lao, quả nhiên là thư thái!
- Ngồi xuống nói chuyện đi!
Diệp Tử Bình vui vẻ, vẫy vẫy tay nói.
Có chuyện gì cần trao đổi cũng không vội trong nhất thời, tin tưởng Diệp Khai tự nhiên sẽ có lý do thoái thác.
- Cha không ở lại Minh Châu cùng Phương lão sao?
Diệp Khai hỏi một câu.
- Phương lão cũng trở về rồi.
Diệp Tử Bình nói:
- Năm nay khí hậu của Minh Châu khác thường, đã gặp phải luồng khí lạnh, cho nên Phương lão cùng về một chuyến với cha mẹ đấy.
- Ah, nói như vậy ngày mai con còn phải đi qua thăm hỏi lão nhân gia một tiếng.
Diệp Khai lại nói.
- Đúng rồi, đó là nên làm thôi!
Diệp Tử Bình gật đầu nói.
Nếu không phải Phương lão sớm quay về thủ đô, Diệp Tử Bình cũng không khả năng bỏ qua Phương lão mà tự mình quay về thủ đô thăm Diệp lão gia tử.
- Ở bên chỗ nhị gia gia tối có bữa tiệc, đều là người một nhà tham dự, vậy thì cùng nhau đi qua đi?
Diệp Khai nói ra:
- Nhìn thấy cha mẹ đều đã về, đoán chừng nhị gia gia sẽ rất cao hứng.
- Được!
Diệp Tử Bình gật đầu đồng ý.
Diệp Tử Bình vẫn luôn ở lại Minh Châu làm việc, số lần quay về thủ đô không bao nhiêu, lần này nếu không phải Phương lão sớm quay về thủ đô thì hắn cũng không kịp quay về đón Tết âm lịch, đây là một cơ hội đoàn tụ khó gặp rồi.
Trong nhà nói những chuyện này, ngược lại Mộc Uyển Dung cảm giác mình đã có chút ngồi không yên.
Nàng dùng ánh mắt âm thầm nhìn qua Diệp Khai vài lần, Diệp Khai cảm nhận được tầm mắt của nàng, vì vậy nói với Mộc Uyển Dung:
- Mộc chủ tịch lái xe của tôi về là được rồi, chuyện công việc chúng ta bàn lại sau.
Bình Luận (0)
Comment