Quan Môn

Chương 597


Dù sao trụ sở Hoa Đông thần vận tuy có danh tiếng khá lớn, Chung Ly Dư lại không muốn quá triển lộ bản thân ở trong mắt đám thương nhân trong nước, dù sao xí nghiệp này có cấu tạo khá phức tạp, có nhiều thứ cũng quá nhạy cảm.
Làm người đàn ông của Chung Ly Dư, Diệp Khai đương nhiên có thể lý giải điểm này, cũng hy vọng Chung Ly Dư làm việc ở nước ngoài thì có thể có cuộc sống của mình, cũng đạt được thành tựu.
- Vị tiên sinh này, chúng ta đánh cược một ván được không?
Bỗng nhiên có người bu đến nói với Diệp Khai.
Diệp Khai sững người, lúc quay đầu nhìn sang chỉ thấy một người trung niên mặc bộ đồ thể thao nỉ màu ghi nhạt đang hừng hực khí thế nhìn mình.
Người này ước chừng khoảng 40 đến 50 tuổi, nhìn đầy sức sống, cao chừng 1.75m, dù không phải là cao nhưng toàn thân toát ra sinh khí bừng bừng, thoạt nhìn có vẻ là người có chút võ công.
Đặc biệt là nhìn mắt người này có một loại cảm giác thâm thuý, tuyệt đối không giống người bình thường.
Vì nhìn thấu qua ánh mắt sáng ngời của người đó, Diệp Khai tựa hồ cũng cảm nhận được hùng tâm tráng chí hoặc có thể nói là dã tâm bừng bừng của người này.
Người này không đơn giản, Diệp Khai lập tức rút ra kết luận.
Nhưng khi ngồi đối diện với người này, Diệp Khai cũng không hàm hồ, vốn là đi chơi tỉ thí một trận với người lạ, cũng không có gì không ổn.
Chỉ là không biết người này nghĩ như thế nào, nhìn thấy thành tích của Diệp Khai rồi còn đề nghị đánh bạc với hắn, nếu để người xung quanh nhìn thấy không khỏi nói hắn khi dễ bắt nạt kẻ yếu rồi.
Đương nhiên trong lòng Diệp Khai cũng có suy nghĩ, người trung niên này nhìn thấy hắn đã nương tay cho nên trong lòng thích thú muốn tỉ thí một trận xem công phu rốt cuộc như thế nào.
Nói chung, kiểu người dám khiêu chiến như người này, về cơ bản đều là có chút muốn khoe khoang thân thủ của mình, gặp đối thủ mạnh đương nhiên sẽ có hứng tranh cao thấp.
Diệp Khai do dự một lúc liền đồng ý, lại biểu hiện rất ngay thẳng:
- Ta chỉ có tưng đây, thua hết thì thôi.
Người trung niên không có điều gì dị nghị, chỉ cười nói:
- Chơi ở đây vài lần rồi chỉ để cho vui thôi, lấy một trăm nghìn đánh tới sáu trăm nghìn thế nào?
Diệp Khai gật đầu đồng ý.
Cược một trăm nghìn, đối với hắn mà nói không kể ít nhiều, cũng không cảm thấy có gì không thoả. Nhìn từ thần sắc người trung niên cũng không có cảm giác cược một trăm nghìn mà có phần run rẩy, mọi người chỉ là chơi một trận cho vui.
Đương nhiên có một trăm nghìn không ai là không chuyên chú, một mặt là bộ mặt của bản thân mình, một mặt là tiền cược một trăm nghìn, chẳng ai chê tiền nhiều cả, tặng không cho người khác chỉ trừ phi có việc cần cầu cạnh người ta.
Nhưng Lê Đại ở bên cạnh Diệp Khai lại lảm nhảm một câu:
- Nhị thiếu gia, người này có vẻ như đã luyện rồi nếu không thì đã không có chuyện vừa lên đã đòi đánh một trăm nghìn.
Diệp Khai hơi gật đầu, trong lòng biết Lê Đại nói đúng, người này vừa đánh đã theo tiêu chuẩn quốc tế, chắc chắn không phải là loại người làm việc mà không hiểu gì. Nhưng đây cũng không có gì, hiểu hay không hiểu là một chuyện, đánh hay hay không lại là chuyện khác
Chung Ly Dư lại không vì Diệp Khai vừa đánh lúc cao lúc thấp mà không có tin tưởng đối với hắn, bởi vì cô với tư cách là nữ nhân của hắn đã rất hiểu hắn là người như thế nào.
Với bản lĩnh của Diệp Khai không thể nào không có khả năng đánh cao như vậy, đoán chừng vừa rồi là cố ý bỏ nước để cho cô vui mà thôi.
Nếu không cũng không thể nào đánh ra tới hai lần mười điểm vòng chín, đâu không phải mù mờ mà được.
Cô tin người trung niên kia cũng thấy có cửa nên mới có nhã hứng đánh với Diệp Khai một ván, dù sao cũng đã vào tới đây thì cơ bản đều là rất giàu có, cũng không có khả năng rảnh rỗi đánh bạc một trăm nghìn đơn giản như vậy.
Kỷ lục bắn súng ngắn thế giới là 6951 vòng. Đây là tuyển thủ người Nga Munich lập lên bốn năm trước, đến nay không ai có thể phá, trong ấn tượng của Diệp Khai kỷ lục này giữ hơn hai mươi năm cũng không ai có thể phá.
Những người hiếu kỳ trong sòng bạc đương nhiên thấy mình không thể đánh tới trình độ thế vận hội nên cũng chỉ định hóng thôi, họ vây quanh Diệp Khai và người trung niên kia, nhìn bọn họ đội mũ bảo hộ bắt đầu thử bắn.
Bắn thử không hạn chế số lần, Diệp Khai không để ý bắn khoảng mười phát, vẽ hoa vẽ sao trên bia, hoàn toàn không có quy luật gì, người trung niên sắc mặt trầm trọng bắn mười phát, nhìn từ kết quả bắn thử có thể thấy kết quả của người này rất ổn định, kết quả cơ bản đều ở vòng 9, làm những người xung quanh đều kinh ngạc.
- Thành tích này cơ bản có thể vào vòng loại Olympic rồi, cũng không biết người này là thần thánh nơi nào, không lẽ là lão tướng xạ thủ của tỉnh nào đó?
Có người nghi ngờ nói.
- Nếu như là tuyển thủ chuyên nghiệp sao lại có hứng thú đến đây chơi?
Lập tức có người đưa ra ý kiến phản bác.
- Cũng chưa chắc.
Cũng có người tỏ thái độ đồng tình.
- Nếu như trong túi người ta không có tiền thì tới đây chơi vài ván kiếm ít tiền tiêu cũng không phải là không thể.
- Phần thắng của cậu kia không nhiều, chúng ta có nên cược một chút bên ngoài không?
Bỗng nhiên có người nảy ra ý kiến.
Trong trường đấu mọi người đang cược thắng thua, những người bên ngoài cũng có thể đánh cược, đây cũng là một loại đánh bạc đặc sắc.
Có người đề xuất như vậy, lập tức có người tích cực tham gia.
Một đám người vây lại, có mười mấy người đồng ý cược vòng ngoài, chẳng bao lâu đã có mấy triệu tiền cược.
Thế nhưng chỉ có ba người cược Diệp Khai có thể thắng, những người khác cơ bản đều cược người trung niên có thể thắng.
- Tự ta có thể cược vòng ngoài không?
Diệp Khai hỏi Lê Đại.
- Không phù hợp lắm.
Lê Đại tỏ vẻ nói.
Nếu như nói tuyển thủ vừa tham gia cược lại vừa cược vòng ngoài rõ ràng là có phần không công bằng. Vì vậy đại đa số những ván cược quốc tế đều nghiêm cấm đánh bạc vòng ngoài, thế nhưng Lê Đại cũng nói nếu như Chung Ly Dư tham dự cược ngoài thì cũng không hạn chế.
Chung Ly Dư cười cười đem cược luôn ba trăm nghìn cho Diệp Khai thắng.
- Tiểu tử, phần thắng của cậu không nhiều.
Bên cạnh có người nhìn bĩu môi. Vị này là Thường Khách, chưa thấy ông ta thua bao giờ.
- Cũng phải tìm cho mình một chút lí do thi thố chứ.
Diệp Khai cười nói.
Diệp Khai nhìn tỉ lệ đặt cược của mình đúng là một ăn ba, đúng là mọi người xem nhẹ mình.
Môn bắn súng này không thể nói chốc lát đã có thể thành công, nếu không có kinh nghiệm rèn luyện tích luỹ lâu dài, không có tố chất tâm lý cực kỳ ổn định rất khó có thể thắng được tuyển thủ chuyên nghiệp.
Người phục vụ bên cạnh rõ ràng là đã được trải qua huấn luyện, dùng còi thổi ra hiệu cho bọn họ bắt đầu.
Trong trận đấu chính thức, loại súng 60 này phải hoàn thành trong 105 phút, nhưng đây là đang đánh cược nên e rằng hai người cũng không có thoải mái như vậy. Vì vậy thời gian hạn định trong ba mươi phút, bình quân mỗi phút phải bắn ra hai phát đạn.
Người trung niên nổ một phát súng mở màn cuộc đấu của hai người.
Thủ pháp của ông ta rất ổn định, giống như chỉ tập trung vào bắn súng, nửa phút bắn ra một phát đạn như thể đã bắn được khoảng mười vòng, làm cho người ta kinh ngạc. Nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng phần thắng của Diệp Khai thật là xa vời.
Diệp Khai nhìn bia qua mười phút sau mới bắn phát súng đầu tiên.
Phát súng đầu tiên của hắn đã bắn vào vòng mười, còn là điểm 10 vòng 9.
- Sặc.
- Thật hay đùa?
Những người xung quanh nhìn thấy lập tức trợn tròn mắt.
Nếu như nói vừa rồi Diệp Khai và Chung Ly Dư chơi bừa bắn hai phát mười điểm vòng chín có khả năng là mèo mù vớ cá rán, nhưng bây giờ thi đấu chính thức ngay phát đầu tiên đã đạt thành tích này đúng là làm người ta rợn người.
- Không lẽ nói vừa nãy hắn chưa dùng toàn lực?
Có người lập tức nghi ngờ.
Nhưng nếu có như vậy bọn họ là những người bên ngoài ván cược coi như là nhìn nhầm, vốn dĩ tưởng một bên chắc thắng thế cuối cùng lại biến thành lưỡng hổ tương tranh, rốt cuộc ai thắng ai thua bây giờ rất khó thấy rõ.
Nhưng có một điều khẳng định chắc chắn rằng nếu như Diệp Khai có thể duy trì trạng thái này thì khả năng thắng của người trung niên là rất nhỏ.
Nhưng hiện nay sự chú ý của mọi người không đặt trên chút tiền cược của mình mà chuyển sang trận đấu giữa Diệp Khai và người trung niên. Dù sao thì những xạ thủ trình độ cao như vậy xuất hiện trên bàn cược là việc rất hiếm thấy..
Đội tuyển xạ thủ quốc gia chủ yếu là những người có bối cảnh quân nhân, kỉ luật vô cùng nghiêm. Đặc bietek là những lão tướng đã thành danh tuyệt đối không xuất hiện trên bàn cược.
Nhưng cục diện ván cược hôm nay lại xuất hiện hai nhân vật trình độ cao một già một trẻ, chuyện này mang tới rất nhiều cách nhìn.
Ngay cả những khách gần đó nghe được tin tức cũng vây lại muốn xem.
Đặc điểm của người trung tuổi là trầm ổn, mỗi phút một phát đạn, chính xác như đồng hồ.
Diệp Khai cách đánh vẫn rất kì lạ, không có quy tắc gì, có khi một phút bắn ra năm sáu phát đạn, có khi hai phút đồng hồ không động đây, làm cho người xem thấy rất kì lạ.
Phong cách của hai người một già một trẻ này khác biệt rất rõ ràng, chẳng trách khơi dậy được sự hứng thú của đám đông.
- Các người đoán xem ai thắng?
- Khó nói, còn chưa thi xong, không ai đoán được kết quả.
Nhưng đến khoảng phút thứ hai lăm, người trung tuổi có thể vì thể lực không chịu nổi đã bắn một phát ra vòng 9, lập tức đưa tới những tiếng kinh hô.
Người trung niên nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, kết quả được kéo lên, còn bắn ba phát vòng 10, nhận được những tiếng hoan hô vang dội.
- Cao thủ, vị này tuyệt đối là một vị cao thủ.
- Nhưng người trẻ tuổi cũng không kém, ngươi xem hắn bắn không có chương pháp gì nhưng thành tích cũng rất xuất chúng, ta thấy hắn là không chuyên nhưng cũng chỉ là giả heo ăn thịt hổ mà thôi.
- Cũng có khả năng, nếu không lão già này sẽ không chọn hắn làm đối thủ.
Trong tiếng bàn tán sôi nổi của mọi người, hai người cũng đã bắn hết số đạn mình có, người phục vụ bắt đầu thống kê kết quả.
Kết quả nằm ngoài dự đoán của mọi người, Diệp Khai với ưu thế yếu ớt vòng 5 đã thắng trận đấu.
- Cũng già rồi, không bì được với mấy người trẻ tuổi nữa.
Người trung niên dùng khăn mặt nhân viên phục vụ đưa tới để lau mồ hôi, nhìn Diệp Khai cười nói:
- Nhưng với trình độ của cậu thế này, không tham gia huấn luyện xạ thủ chuyên nghiệp thật đáng tiếc. Nếu cậu chịu đi Olumpic sẽ có thêm một tuyển thủ phá kỉ lục.
Lời đánh giá này rất cao, những người xung quanh nhìn phiếu điểm thành tích của bọn họ đều líu lưỡi, lúc đó nghe thấy người trung niên nói như vậy cảm thấy người trẻ tuổi này tựa như chưa từng trải qua trường lớp huấn luyện nào.
Sao lại có thể như vậy?
- Ngài chẳng phải cũng vậy sao?
Diệp Khai cười nói,
- Đội xạ kích đâu thể đào tạo ra được khí phách này.
Người trung niên rõ ràng thấy được với khả năng vốn có Diệp Khai nên vào đội xạ kích quốc gia nhưng lời này nói ra khiến ông khẳng định một điều là không phải làm trong đội xạ kích, cả hai cũng chỉ là như nhau mà thôi.
- Kim bài quán quân Olympic này chẳng lẽ cậu không có chút hứng thú gì sao?
Người trung niên nhìn Diệp Khai với ánh mắt hiếu kỳ.
- Ha ha, tiên sinh câu hỏi này của ngài hình như không cần thiết rồi.
Diệp Khai đáp lại một cách lãnh đạm,
- Một người như ngài, chỉ cần một buổi tối đến sòng bài giết thời gian cũng có thể tiêu đến trên mười triệu, chẳng lẽ lại có tâm tư đi lo mấy chuyện thi đấu này? Vậy há chẳng phải tự hạ thấp giá trị mình sao?
- Nói cũng phải.
Người trung niên gật đầu rồi chuyển chủ đề hỏi:
- Vẫn chưa được biết tôn tính đại danh, quan chức chốn nào?
Hai người đấu đi đấu lại một hồi mà vẫn chưa biết danh tính của nhau, lúc này khi trận tỷ thí kết thúc người trung niên mới quay sang hỏi.
- Tôi à, họ Diệp, ngài gọi tiểu Diệp là được, thường thì quanh năm công tác bên ngoài, kiếm chút cơm nhà nước mà thôi, không có gì đáng nhắc cả.
Diệp Khai này không muốn loan truyền tên tuổi mình bừa bãi, vậy nên y trầm ngâm một chút, sau đó chỉ tiết lộ họ của mình còn những cái khác thì không nhắc gì đến.
- Ồ, là Diệp tiên sinh.
Người trung niên nghe xong thì nhìn y rồi tự giới thiệu về mình:
- Tôi họ Tạ, là kinh doanh, cậu gọi tôi lão Tạ là được, đây gọi là bất đả bất tương thức, sau này có cơ hội chúng ta lại trao đổi.
- Ha ha, vậy xem cơ hội thế nào đã, đây cũng lần đầu tiên tôi tới đây.
Diệp Khai cười nói.
Lúc này nhân viên phục vụ đã mang thẻ bài thắng đến cho Diệp Khai, ngoài mười vạn mà y dành được từ chỗ lão Tạ ra thì y còn có được chín mươi vạn khi để Chung Li Dư bao vây ván bài, tính ra thì chỉ nửa tiếng đồng hồ này y kiếm được đến một triệu, cũng coi như một thu hoạch lớn.
Lê Đại chắc chắn cũng sẽ không cần tiền phí thủ tục gì từ y nữa, vì thế thẻ bài trong tay y lúc này nghiễm nhiên biến thành số tiền một triệu tư.
Sau khi đổi tấm thẻ bài lấy mấy trăm nghìn, Diệp Khai vung vẩy trên tay.
Chỗ đám người Lê Đại kinh doanh có được thẻ bài mệnh giá cỡ này cũng là do sử dụng phỉ thúy tạo nên, bên trên đó còn có khảm chữ số mạ vàng, tuy không thể so với giá trị thực nhưng giá trị của nó cũng không phải tầm thường, chí ít là đánh bại mấy thứ đồ giả mạo kia.
Diệp Khai nhìn kỹ mặt sau tấm thẻ cũng có thể thấy rõ nét chữ khắc trên đó, đó là một dãy số được khắc theo thứ tự, thấy vậy y không khỏi thầm khen Lê Đại là một người quản lý tỷ mỉ hiếm có.
Người trung niên lão Tạ đang đợi định nói gì đó với Diệp Khai thì thấy có người bước tới gọi mình.
- Ba, ba vẫn ở đây sao, con đến dẫn ba đến gặp Ngô tổng của tập đoàn Viễn Hưng.
Người thanh niên đó bước đến nói với lão Tạ.
Diệp Khai thấy giọng nói người này có vẻ rất quen, y quay đầu lại nhìn, nét mặt đột nhiên đầy vẻ ngạc nhiên cổ quái.
Còn người thanh niên đó nhìn thấy Diệp Khai cũng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi gặp tên Diệp Khai mà hắn có chút kiêng kỵ.
Bình Luận (0)
Comment