Quan Môn

Chương 622


Diệp Khai có chút dở khóc dở cười, hiện tại hắn đang quan sát hoàn cảnh chung quanh, sau đó bỏ qua nghi kỵ bị người hãm hại.
Nhìn ra được đây chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt mà thôi, bởi vì nét mặt của Cố Miêu Miêu tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Nếu như hai cô bé này hợp mưu tính toán hắn, tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt như thế.
- Vị bạn học này, cô có biết ở trong quán rượu đi câu dẫn nam nhân như vậy rất dễ dàng sẽ bị cướp cò, đến lúc đó cô có muốn khóc cũng không kịp.
Mặc dù nói cô bé tóc ngắn tựa hồ phi thường lớn mật, nhưng Diệp Khai chỉ ôm chặt vòng eo của nàng là có thể phát giác được thân thể nàng có chút cứng ngắc, tuyệt đối không phải loại con gái chuyên lăn lộn trong vòng hỗn tạp.
Đương nhiên lá gan của cô bé tóc ngắn rất lớn là chuyện thật sự, tựa hồ còn chưa từng có cô gái nào dám trực tiếp tiến tới câu dẫn hắn kiểu như vậy, dám dán sát kiểu này hắn thật sự chưa bao giờ gặp qua.
- Tôi chỉ là muốn thử xem một lần cán bộ cấp chính sảnh trẻ tuổi nhất trong cả nước rốt cục là người như thế nào?
Cô bé tóc ngắn Uông Tình tuy bị Diệp Khai ôm ngang eo, lúc này đã đem nửa người trên nghiêng về phía sau, đem nửa thân mình tách khỏi Diệp Khai chừng nửa thước sau đó ngửa đầu nhìn ánh mắt của hắn, phi thường tò mò nói.
- Dùng ngực dán sát vào thân thể người ta là có thể biết rõ nhân phẩm rồi sao?
Diệp Khai cười hỏi.
- Dù sao còn cách một lớp áo thật dày như vậy đâu.
Uông Tình bị ánh mắt quan sát của Diệp Khai làm trong nội tâm nàng có chút chột dạ, tựa hồ lo lắng hành động vừa rồi của mình đã bị Diệp Khai đánh giá xem nhẹ bản thân mình.
Loại cảm giác này xác thực là có chút kỳ quái, trong lòng Uông Tình có chút bất an, nhưng trong miệng thì không chịu yếu thế.
- Nhưng tôi xem Diệp bí thư cũng chẳng có gì đặc biệt, một chút phản ứng cũng không có, chẳng lẽ thân thể không được?
- Trẻ con nói lung tung!
Diệp Khai ung dung nói:
- Cô biết cái gì đây? Nhìn phản ứng của cô cũng đã biết là chưa hiểu việc đời đấy, nhưng lại còn ưa thích giả trang thành thục, nguy hiểm nhất chính là mấy cô bé như cô, không biết có ngày nào đó sẽ đem bản thân mình rơi vào hố sâu.
- Cái gì mà chưa hiểu việc đời, nói thật khó nghe…
Cuối cùng Uông Tình bị Diệp Khai nói trúng, ngay lập tức có chút chật vật không chịu nổi.
- Được rồi, cằm của bạn cô đã sắp bị rơi xuống đất rồi kìa!
Diệp Khai buông lỏng cánh tay ôm eo nàng, lạnh nhạt nói.
Uông Tình bị Diệp Khai buông ra, cảm thấy lòng tự tin tựa hồ về tới trong thân thể, nhưng khi quay đầu lại nhìn Cố Miêu Miêu quả nhiên thấy cô bạn thân đang há to miệng anh đào, trên mặt hiện lên vẻ không sao tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Bởi như vậy Uông Tình tự mình cũng cảm thấy ngượng ngùng, khi nãy nàng chỉ là muốn đùa giỡn Diệp Khai một chút mà thôi, không nghĩ tới đạo hạnh của Diệp Khai còn rất sâu, tuy ban đầu có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh hắn liền kịp thời thích ứng, quả nhiên không phải những thiếu niên tiểu tử khác có thể đánh đồng.
- Tôi gọi là Uông Tình, Uông của thủy uông uông, Tình của tình lãng.
Uông Tình đưa tay về hướng Diệp Khai.
- Tôi gọi là Diệp Khai, Diệp của lá, Khai của hoa khai.
Diệp Khai đưa tay bắt chặt tay Uông Tình, cảm thấy bàn tay của cô bé này trơn mềm, nhu nhược không xương, lại có chút cảm giác mát lạnh.
Tựa hồ từng nghe nói qua, tay lạnh buốt, bên trong có lửa, cô bé này thoạt nhìn tính tình khá phóng khoáng.
Nhưng nhìn theo gương mặt nàng lại không giống một người tùy tiện.
- Đã gặp phải thì qua ngồi chơi một chút đi.
Uông Tình đưa ra lời mời với Diệp Khai.
- Tôi cho rằng hiện tại hai cô nên trừng mắt nhìn tôi với vẻ lạnh lùng chán ghét mới phải.
Diệp Khai suy nghĩ nói.
Diệp Khai cảm thấy có chút kỳ quái, theo đạo lý mà nói Cố Miêu Miêu cùng Uông Tình nhìn thấy hắn hẳn phải có bộ dạng phẫn hận mới phải, bởi vì chuyện báo chí đăng tin, hai nàng rất dễ dàng sẽ đem điểm hoài nghi đặt lên trên người hắn.
Nhưng hiện tại xem tình huống này Uông Tình rõ ràng còn có tâm tình đùa giỡn hắn, điều này nói rõ sự tình không giống như hắn suy nghĩ, hoặc là bên trong có ẩn tình gì khác.
- Tại sao anh lại nói như vậy chứ?
Uông Tình lôi kéo tay Diệp Khai đi qua, đẩy hắn ngồi xuống, sau đó lại kéo Cố Miêu Miêu còn đang ngẩn người, nhìn Diệp Khai nói:
- Mâu thuẫn giữa nam nhân các anh không có quan hệ gì tới nữ nhân chúng tôi cả.
- Nói cũng đúng!
Diệp Khai tiện tay cầm lên một ly rượu trên bàn uống gần cạn ly, cảm thấy hương vị có chút nhạt, loại rượu đỏ này đúng là không đủ kích thích.
- Ly đó là của tôi đấy…
Cố Miêu Miêu mở to mắt, có chút bất mãn nói.
- Ah?
Diệp Khai nhìn chiếc ly đế cao, quả nhiên phát hiện trên miệng ly mơ hồ có dấu son môi nhàn nhạt.
- Ah, giữa hai người đã gián tiếp hôn môi mất rồi.
Uông Tình có chút hăng hái ở bên cạnh nói ra.
- Chớ nói nhảm!
Cố Miêu Miêu đỏ mặt mắng.
- Để cho tôi đoán thử…
Diệp Khai thay đổi đề tài, có vẻ suy tư nói:
- Xem tình huống hai cô ngồi tại đây, tựa hồ là mượn rượu tiêu sầu đi, chẳng lẽ có mâu thuẫn với trong nhà hay sao?
- Sao anh lại biết?
Hai cô bé nghe xong lập tức kinh hãi.
Mặc dù hai nàng ngồi nơi này uống hết hai bình rượu, nhưng cũng không có bao nhiêu men say, cũng không giống như nhiều người uống rượu vào thì say sưa phóng túng, khóc lớn cười to gì đấy, nhưng không biết làm sao lại bị Diệp Khai nhìn ra?
- Nếu không có vấn đề gì, có cần uống nhiều rượu như vậy sao?
Diệp Khai bĩu môi nói:
- Hơn nữa nhìn thái độ của hai cô đối với tôi, rất rõ ràng là từng chịu qua kích thích, nếu không làm sao có cử động quá khích như vậy? Tôi suy nghĩ, ngoại trừ cùng người nhà nháo mâu thuẫn, cũng chỉ bị thất tình gì đấy, chẳng lẽ Cố tiểu thư cùng người kia, ân?
Diệp Khai thuận miệng nói ra loại khả năng này, bỗng nhiên thần sắc có chút quái dị, hắn ngược lại cảm thấy hoài nghi Cố Miêu Miêu cùng Hồ Hán đã tách rời ra.
Bởi vì tình huống lúc đó thấy thật rõ ràng, người Nhật kia đùa giỡn Cố Miêu Miêu cùng Uông Tình, nhưng hai người Nhật kia lại là nhà đầu tư mà Hồ Hán mời tới, cho nên bởi vì chuyện này Cố Miêu Miêu rất dễ dàng khởi lên tranh chấp cùng Hồ Hán, nếu như không kịp thời giải thích, tính tình của một cô gái bị xúc phạm liền nảy sinh, như vậy sự tình sẽ biến thành không thể thu xếp.
Theo tình huống hiện tại mà xem, loại khả năng này rất lớn.
Diệp Khai càng nghĩ càng cảm thấy sự việc là như vậy, không khỏi bắt đầu phân tích nếu Cố Miêu Miêu cùng Hồ Hán chia tay thì quan hệ giữa Cố lão cùng Hồ Hán sẽ được định vị như thế nào?
Hắn suy nghĩ một chốc, cảm thấy dù cho có loại khả năng này, Cố lão cũng không quá khả năng buông tha cho Hồ Hán, một mặt là do mặt mũi, một phương diện khác là muốn bồi dưỡng một nhân tài như vậy thật sự là không dễ dàng.
Bình Luận (0)
Comment