Quan Môn

Chương 699


Nhưng vô luận là như thế nào, đây đều là một đại sự của xưởng thép thành phố, đã có hợp đồng đặt hàng sáu trăm triệu, đã có hạng mục đầu tư kỹ thuật có giá trị hơn một trăm triệu đô la, tất nhiên trong thời gian ngắn xưởng thép thành phố có thể tiến vào tốp 3 trong tất cả các xí nghiệp thép trong nước rồi, xưởng thép này đã có lịch sử hơn 70 năm, rốt cuộc đã có điềm báo phục hưng.
Trong tỉnh đối với sự tình lần này vô cùng trọng thị, ngoại trừ lãnh đạo bên ngoài của tỉnh, Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn, Phó bí thư tỉnh ủy Cố Thành, còn có một ít thành viên trọng yếu của tỉnh ủy và chính quyền tỉnh đều tham dự nghi thức ký tên, đây cũng là hạng ký kết thứ nhất đối với hợp đồng có giá trị quá một trăm triệu đô la của tập đoàn Nhật Bản.
Với tư cách là làm một loạt sự kiện mang tính quyết định bên trong, Diệp Khai cũng không có đi lên đài ký kết, ngay lúc những người lãnh đạo trong tỉnh đang cười cười nói nói, Diệp Khai đã rời khỏi thành phố Long Thành.
Đương nhiên, đây không phải là nói hắn đã rời đi cương vị công tác là Bí thư kỷ ủy thành phố Long Thành, mà là vì thượng tầng đã có nhiệm vụ mới, muốn phái hắn ra ngoài làm việc rồi.
- Ầm ầm…
Trên chiếc xe lửa hướng về Long Thành, các khoang đều chỉ mới có khoảng nửa số ghế đã có hành khách ngồi.
Gần đây không phải là cao điểm đi lại, người trong nước còn chưa hình thành thói quen đi du lịch, cho nên chỉ cần không phải mùa xuân hay mùa học sinh khai giảng, bế giảng thì chỗ ngồi trên xe lửa lúc nào cũng còn trống hết.
Diệp Khai ngồi ngây người trên hàng ghế cứng trong chốc lát, nhìn xuyên qua cửa sổ xe liền thấy cảnh cây cối cứ chạy ngược lai, bên con sông đang chạy uốn lượn có thẻ thấy mấy người đang chèo thuyền vạch nước trên sông, không biết là đang tìm kiếm cái gì.
Phía bắc Long Thành, thời tiết cơ bản là không chênh lệch quá lớn.
Chỉ có điều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sẽ cảm thấy những tầng mây khá thấp, cảm giác trong lòng có chút ít áp lực.
Nghe nói nếu như xa hơn về phía bắc một tí là tới đại thảo nguyên, những tầng mây kia còn giống như đang đặt trên đỉnh đầu vậy.
Trong lòng Diệp Khai dường như có chút cảm xúc, tự nhủ khó trách người trên đại thảo nguyên đường như đều có cổ họng tốt như thế, một mặt là vì thảo nguyên bao la, mọi người muốn giao lưu trao đổi cơ bản là phải gào thét lên, mặt khác có lẽ cũng giống như áp lực hắn cảm nhận được ngày hôm nay, làm cho người ta không nhịn được muốn hét to lên, làm giảm bớt những phiền muộn trong lòng.
Không biết người khác thấy sao, chứ Diệp Khai cảm thấy nếu mình phải sống ở nơi có áp lực như thế trong khoảng thời gian dài, nhất định sẽ không chịu được.
- Tổng giám đốc Diệp, toa ăn bên kia có cơm trưa.
Đúng lúc đó, có người gọi Diệp Khai, đúng là cảnh vệ Lý Hải của hắn.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, ý bảo mình biết rồi.
Lúc này hắn đi ra ngoài, lại mang đủ cả sáu gã cảnh vệ.
Tuy rằng hắn không thích bị người khác đi theo suốt toàn bộ hành trình, nhưng từ khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn lần trước, trong nhà rất không yên tâm về sự an toàn của hắn. Lão gia tử nhất định muốn hắn phải cam đoan luôn mang sáu gã cảnh vệ này đi bên mình.
Trước đó một hồi ở Long Thành, Diệp Khai trên cơ bản đều chỉ ru rú ở trong nhà, đây cũng là vì cân nhắc tới sự an toàn của bản thân. Đương nhiên cũng không bài trừ việc hắn không muốn mang theo bao nhiêu cảnh vệ như thế đi rêu rao khắp nơi. Dù sao Bí thư thị ủy cũng còn chưa được hoành tráng như hắn, có thể dùng được cả cao thủ của Cục cảnh sát trung ương để trở thành vệ sĩ cuả bản thân.
Nói tới cảnh vệ của cục cs trung ương, tố chất ai nấy cũng đều rất cao, đại tướng nơi biên cương giống như Nhạc Sơn cũng mới chỉ được hai người mà thôi, đó cũng đã là đãi ngộ vô cùng hiếm được rồi. Cán bộ cấp phó tỉnh bình thường đương nhiên là không nhận được đãi ngộ như thế, chứ đừng nói loại cán bộ cấp trưởng ban như Diệp Khai. Thật ra hắn còn chẳng có cả được tư cách phân phối cảnh vệ nữa chứ.
Nghiêm khắc mà nói, chỉ có cấp trên của cấp Phó tỉnh bộ mới có thể lọt được vào mắt xanh của các cán bộ cấp cao.
Trước khi đi, Diệp Khai cũng đã thỏa hiệp sẵn cùng với đám cảnh vệ rồi, mỗi khi có người thì phải gọi hắn là Diệp tổng hết.
Xưng hô như thế thì sẽ ít bị gây chú ý, cũng không dễ gặp phải phiền phức gì.
Trong những năm gần đây tốc độ phát triển của nên kinh tế trong nước tương đối nhanh, quan hệ nhân mạch cùng hợp tác cùng nước ngoài cũng có sự thay đổi rất lớn. Đi đâu cũng có thể gặp được Tổng giám đốc, đó cũng trở thành công việc chả hiếm lạ gì rồi, cho nên gọi hắn là Diệp tổng cũng phù hợp rồi. Dù sao hiện tại một lãnh đạo nho nhỏ trong huyện cũng dám gọi là tổng giám đốc, mà chri cần một cái công ti bao bì nho nhỏ năm sáu người mở chung cũng có cả tổng giám đốc nữa mà.
Bởi vì bây giờ đi ra ngoài khá vội vàng, cấp trên lại cố ý dặn dò hắn phải ít gây sự chú ý, thế nên Diệp Khai coi như mặc thường phục “vi hành”, chỉ mang theo mấy cảnh vệ của mình, mấy người của ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố cũng không mang theo ai cả, mà dặn họ đi tàu tới địa điểm tập hợp ở Lăng Thành sau mới tụ tập lại.
Cách hai hàng chỗ ngồi, có mấy người đang cao hứng nói chuyện, tiếng nói rất to, rất xôm tụ, nội dung bàn luận tự nhiên bay vào tai Diệp Khai.
- không phải khoác lác với mấy người, chuyện ở Lăng Cương không có tôi xử lý thì đừng hòng thành công.
một người có khẩu âm của vùng Giang Nam đang tự đề cao bản thân.
- Móa, tôi cũng không tin, tôi muốn mua hai toa xe thép vật liệu bằng giá thép phế liệu, anh cũng có thể làm được chắc?
Quả nhiên có người khoác lác, ắt có người sẽ không thèm ngó ngàng tới.
- Giá xuất xưởng cũng đừng mơ, tăng giá năm phần thì có thể cho anh, nhưng mà anh phải tự chuyển hàng.
Người có giọng điệu vùng Giang Nam nói.
- Anh cũng thật có nguồn cung cấp dồi dào tới thế sao. Gần đây nhà máy vật liệu thép khá là căng thẳng đó.
Đối phương nghe xong có chút kinh ngạc nói.
- Tôi cùng lớn lên với Vạn Bảo Dân, anh bảo xem tôi có thể làm được không?
Người có khẩu âm Giang Nam đó đắc ý nói.
- Vạn Bảo Dân là ai chứ?
Đối phương hỏi.
- Vạn Bảo Dân mà anh cũng không biết hay sao?
Người có khẩu âm Giang Nam hỏi.
- Vạn Bảo Quốc là ai chứ?
Đối phương vẫn thấy mơ màng.
- Giám đốc của cục thương mại Lăng Cương Vạn Bảo Quốc đó à? Anh ngay cả tên hắn ta cũng không biết, thế mà còn kinh doanh cái gì ở Lăng Cương cơ chứ? Vạn Bảo Dân là em họ của Vạn Bảo Quốc, quan hệ của hai anh em rất tốt.
Người có khẩu âm Giang Nam mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
- Tôi muốn mua vật liệu thép, hắn là trực tiếp liên hệ với ban bệ của nơi bán chứ, liên quan gì tới việc cục thương mại?
Đối phương khó hiểu.
- Vạn Bảo Quốc là cậu em vợ của Thiệu Giang Bình, điều này thì đương nhiên là anh không biết được rồi, anh sẽ không phải ngay cả Thiệu Giang Bình cũng không biết đấy chứ?
Người khẩu âm Giang Nam hỏi.
- Thiệu Giang Bình , Thiệu tổng giám đốc đó hả? Tôi đương nhiên là từng nghe nỏi rồi, Tổng giám đốc của Lăng Cương, đây chính là đại nhân vật mà, cán bộ cấp trưởng ban nữa. Nghe nói thậm chí không thèm quan tâm tới việc phát triển trong tỉnh, người ta còn là cán bộ hạt giống để đưa lên trung ương cơ.
Đối phương tỏ vẻ cũng từng nghe nói tới.
Người có khẩu âm Giang Nam nói:
- Nếu anh muốn làm ăn thuận lợi ở Lăng Cương, đương nhiên phải thông thuận ở phía Tổng giám đốc Thiệu trước đã. Nhưng tổng giám đốc Thiệu gần đây luôn cố giữ mình trong sạch, không làm những chuyện vụn vặt này, ngược lại cậu em vợ Vạn Bảo Quốc làm người lại khá khéo đưa đẩy, cũng dễ nói chuyện. Chỉ cần anh có tiền là có thể thuyết phục được Vạn Bảo Quốc ngay, chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều.
- À, tôi hiểu rồi, anh lại là bạn nối khố với em họ của Vạn Bảo Quốc, có thể thông thuận với Vạn Bảo Quốc được, sau đó người khác nếu muốn nể mặt Vạn Bảo Quốc, vì anh vợ của Vạn Bảo Quốc lại chính là Thiệu tổng giám đốc Thiệu Giang Bình. Cũng vì như thế đường làm ăn ở Lăng Cương coi như thông thuận rồi.
Đối phương cuối cùng cũng mang bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ nói.
- Đúng là thế, cho nên tôi mới nói, chuyện ở Lăng Cương không có tôi xử lý thì đừng hòng thành công. Đương nhiên, anh cũng phải bỏ một cái giá lớn tương đương mới được. Thời đại bây giờ, nếu không có tiền thì chẳng thế làm được gì hết. Còn nếu đã có tiền thì cái gì cũng dễ dàng cả!
Người có khẩu âm Giang Nam nói.
Diệp Khai nghe xong, không khỏi có chút buồn cười, không ngờ tới trê xe lửa còn có thể nghe được những chuyện như thế. Tuy rằng không biết là thật hay là giả, nhưng quan hệ của hai anh em Vạn Bảo Quốc cùng Thiệu Giang Bình là có thể dễ dàng thấy được.
- Phải ghi nhớ lấy chuyện này.
Trong lòng Diệp Khai cân nhắc, dùng chiếc bút với cuốn sổ nhỏ mang theo người ghi lại một hai điều trong đó.
- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi.
Diệp Khai nhẹ gật đầu với đám cảnh vệ, sau đí liền đứng dậy đi về phía toa ăn. Lúc đi qua mấy người kia, Diệp Khai liền quay đầu nhìn sang, chú ý quan sát người có khẩu âm Giang Nam kia, nhớ kỹ ngoại hình của người này, sau đó mới tiếp tục đi tiếp.
Đồ ăn trên xe lửa thật tình cũng không thể gọi là đồ ăn, cho dù có gọi là cám lợn cũng còn chưa xưng ấy, thế mà hết lần này tới lần khác giá còn đắt ngang trên trời, trong hộp cơm có chút xíu đồ ăn cũng đã hai mươi tệ rồi.
Phải biết rằng đây chính là đầu năm một993, hai mươi tệ có thể làm được rất nhiều chuyện đó.
Khẩu vị của Diệp Khai đã thành thói quen kén ăn rồi, đi và vòng cũng không thấy có gì ngon, liền dứt khoát mua một hộp mỳ ăn liền, gọi ít nước sôi tưới lên trên, sau đó lại gọi hai chai rượu, ngồi cùng bàn với mấy người cảnh vệ, ngẫu nhiên gắp lấy một hai đũa đồ ăn mà bọn họ gọi, trò chuyện một, hai câu, sau đó liền ăn mỳ ăn liền của hắn.
Cũng may từ Long Thành tới Lăng Thành cũng chỉ chừng mười tiếng đồng hồ mà thôi, bữa cơm trưa có thể ứng phó qua loa như thế, cơm tối là có thể ăn ở Lăng Thành rồi, không cần phải nhịn đói, lại ăn thứ thứ cám lợn đắt đỏ trên tàu này nữa.
Bọn họ ở bên đó ăn cơm, chỉ thấy phục vụ trên tàu đẩy mấy xe cặp lòng đựng cơm, ầm ầm đi ra ngoài rao hàng.
- Cặp lồng cơm, cặp lồng đựng cơm, cơm nóng hổi đây, chỉ có mười lăm tệ một hộp đây, cơm hộp nóng hỏi đây!
Còn chưa ra khỏi toa ăn mà tiếng rao của phục vụ đã vang lên.
- Con mẹ nó!
một cảnh vệ nghe xong liền lập tức chửi thẳng lên:
- Cái gì mà trước sau chưa tới năm phút đồng hồ, thế mà hộp cơm hai mươi tệ lại thành hộp mười lăm tệ rồi! Bữa cơm này của chúng ta đúng là lỗ vốn mà!
- Điều này có gì mà lạ nha, dù sao anh cũng đã ăn hết hẳn năm phút đồng hồ rồi mà, tươi ngon hơn.
một thực khách trên bàn đối diện thật bình tĩnh nói sang.
Mọi người nhao nhao gật đầu, đó cũng là cảm giác ưu thế nho nhỏ hơn, hơn nữa những người tới toa ăn ngồi ăn cơm, cảm giác cũng khác hẳn với những người phải ngồi ở toa khách ăn cơm mà, ít nhất thì mùi vị tươi ngon hơn, đồ ăn nóng sốt hơn, hoàn cảnh dùng cơm cũng tốt hơn một chút.
Nhưng mà chờ cho tới khi bọn họ ăn hết cơm thì chiếc xe đẩy rao hàng kia lại quay lại, nhưng lúc này đây tiếng rao hàng lại không giống với lúc trước.
- Cặp lồng đựng cơm đây, năm tệ, cặp lồng đựng cơm năm tệ đây!
Đám người Diệp Khai liền quay sang nhìn nhau, cảm giác đúng là bó tay luôn, không nói nên lời.
- Con bà mẹ nó…
Vị thực khách vừa trả lời cách dí dỏm kia cũng không nhịn được mà chửi một tiếng.
Diệp Khai có cảm giác buồn cười, nhưng mà đúng lúc đó điện thoại của hắn lại vang lên.
- Ha ha, Sở đại tiểu thư hả, anh đang ở trên tàu mà.
Diệp Khai vừa tiếp điện thoại, vừa cười vừa nói:
- Tiểu thư có gì sai bảo thế? Xin cứ nói.
- Xem ra tâm trạng của anh cũng không tệ nha, sao em lại nghe người ta nói, anh lại bị người khác lôi đi làm vũ khí sử dùng rồi hả?
Giọng nói của Sở tiểu thư trở nên nhẹ nhõm, nhưng trong câu nói dường như có ẩn ý gì đó.
- Người đi bên bờ sông sao có thể không bị ướt giày chứ?
Diệp Khai trả lời.
- Đã làm công việc này liền khó tránh khỏi trở thành vũ khí tay sai cho người khác sử dụng, nhưng mà bên Lăng Cương này, cho dù đồng ý cũng chẳng phải là đại sự gì đâu mà, đoán chừng khoảng một, hai ngày là có thể về nhà rồi. Xong chuyện bọn bề ngày, anh sẽ lại về Bắc Kinh một chuyến, cùng em đi đạp thanh.
- Nhưng mà em nghe nói bên Lăng Cương kia không đơn giản đây. Người ta là đơn vị cấp trưởng ban, cũng không dễ thu thập giống như ở nhà máy thép thành phố Long Thành, bên kia mới là xí nghiệp cấp phó ban.
Sở Tĩnh Huyên nói.
- xí nghiệp cấp trưởng ban, phân lượng cũng hữu hạn, chẳng lẽ anh là cấp trưởng ban chính quy này mà còn sợ không áp nổi bọn họ hay sao?
Diệp Khai có chút không cho là đúng nói.
- Cái này rất khó nói nha, dù sao anh cũng phải coi chừng mọi việc nha, chuyện này trước anh cũng chẳng thèm rút ra chút kinh nghiệm nào hay sao?
Sở Tĩnh Huyên phàn nàn nói:
- Em cũng chẳng muốn chưa kết hôm đã trở thành góa phụ còn chưa được ra khỏi cửa.
- Hiểu rồi, anh còn mang theo tậ sáu người cảnh vệ mà.
Diệp Khai cười nói.
Sau khi cúp điện thoại xuống, Diệp Khai liền nhíu mày, hắn ngược lại không nghĩ tới chuyến đi lần này của mình vốn là hành động bí mật, thế mà ngay cả Sở đại tiểu thư ở Bắc Kinh cũng biết tin.
Đây là chuyện gì chứ? Trong lòng Diệp Khai thấy rất không thoải mái.
Hiển nhiên, bên tỉnh Hà Đông này, hoặc là ở ủy ban trung ương kia đều có vấn đề rồi.

Sau khi từ toa ăn trở về, Diệp Khai vô tình cố ý ngồi xuống phía người có khẩu âm Giang Nam đó.
Mấy người hàn huyên một hồi, sau đó người kia liền đưa mấy tờ danh thiếp ra.
Diệp Khai cũng cầm lấy một tấm, nhìn một chút, nhưng lại chính là Trưởng phòng của Phòng thông tin gì đó, tên là Lương Hiểu Tiệp.
Bình Luận (0)
Comment