Quan Môn

Chương 712


Tuy đôi mắt nhìn không tới nhưng trong nội tâm Diệp Hiểu Nhàn có chút hoài nghi, không biết Diệp Khai chỉ nói hay thật sự có ý định kia?
Không thể không nói, Vạn Phương Phương xác thực là một cô gái vô cùng có mị lực, xinh đẹp mỹ lệ, có lực sát thương rất lớn đối với nam nhân, mà ngay cả Diệp Hiểu Nhàn khi nhìn thấy nàng cũng không tự chủ được bị nàng mê hoặc, đừng nói tới tiểu tử như Diệp Khai, đoán chừng nhìn thấy con mồi như thế tuyệt đối sẽ không chịu nhả ra.
Mặc dù nàng chui vào trong chăn, nhưng vẫn không thể tránh né nghe được động tĩnh ở giường bên cạnh.
Vốn nghe được thanh âm sột soạt cởi bỏ quần áo, sau đó nghe được thanh âm say rượu nói mớ của Vạn Phương Phương, sau đó lại là thanh âm thấp giọng lầm bầm của Diệp Khai, tựa hồ là đang cằn nhằn Vạn Phương Phương mặc quần áo quá khó cởi.
Lại sau đó thật giống như nghe được thanh âm Diệp Khai hôn môi, thanh âm tấm tắc vô cùng vang dội, tựa hồ còn nghe được Vạn Phương Phương vì bị tập kích quấy rối mà phát ra tiếng cười khanh khách, tựa hồ là vì thân thể nhột nhạt mà không ngừng vặn vẹo trên giường.
Diệp Hiểu Nhàn cảm thấy có chút không chịu được, cho dù nàng đã trùm chăn cả người nhưng trong phòng an tĩnh như vậy, tựa hồ chỉ một thanh âm cực nhỏ cũng có thể nghe thấy.
Nàng không thể không dùng ngón tay nhét vào hai lỗ tai, như vậy tựa hồ khá hơn một chút, nhưng trong đầu không nhịn được lại hiện ra vài bức hình ảnh, tựa hồ tận mắt chứng kiến chuyện đang xảy ra ở giường bên cạnh.
- Thật xấu hổ chết người rồi, làm sao lại nghĩ tới chuyện này…
Diệp Hiểu Nhàn cảm thấy thật sự có chút xấu hổ.
Nhắc tới dù sao Vạn Phương Phương cũng có chút ân huệ với nàng, nàng lại đem Vạn Phương Phương bán rẻ, điều này làm nội tâm nàng có chút hổ thẹn, nhưng nghĩ lại Diệp Khai dù sao là cán bộ Ban kỷ luật trung ương, hơn nữa còn chuyên môn tới tra xét vụ án của Thiệu Giang Bình, như vậy nếu Vạn Phương Phương cùng Diệp Khai có tình một đêm, chưa chắc đã là một chuyện xấu.
Nếu Vạn Phương Phương có thể phối hợp với Diệp Khai đem sự tình của Lăng Cương giải quyết, nghĩ như vậy Diệp Khai cũng không tới mức không quan tâm thu xếp cho nàng về sau.
Ai, thật làm cho người thấy quá phiền muộn!
Diệp Hiểu Nhàn suy nghĩ.
Diệp Hiểu Nhàn nghĩ tới những vấn đề làm người phức tạp kia, ngón tay không tự chủ được buông lỏng, nàng lập tức nghe được thanh âm thật kỳ diệu, có tiếng va chạm bành bạch, còn có tiếng thở dốc của Diệp Khai, cùng thanh âm rên rỉ rất khó miêu tả của Vạn Phương Phương, tựa hồ có thể vạch linh hồn người bay ra ngoài.
Tựa hồ chiếc giường bên cạnh đang không ngừng run rẩy, bị hai người trên giường giày vò không chịu nổi.
Diệp Hiểu Nhàn muốn bịt kín lỗ tai, nhưng bị sức hấp dẫn của thanh âm kia làm nàng không sao tự chủ, nội tâm như bị móng vuốt gãi gãi, có chút không sao chịu nổi.
Nghĩ đến chuyện đang xảy ra trên giường bên cạnh, Diệp Hiểu Nhàn chợt cảm thấy giữa hai chân mình ướt át, không khỏi xoắn lại một chỗ, kẹp góc mền chậm rãi ma sát.
Cũng không biết qua bao lâu, ở bên cạnh vẫn còn chưa chấm dứt.
Diệp Hiểu Nhàn không nhịn được đem góc chăn kéo ra, nhìn qua bên cạnh, chỉ thấy Diệp Khai trần truồng đang nằm trên người Vạn Phương Phương cũng đang trần trụi, đang không ngừng phập phồng lên xuống, sau lưng hắn rướm đầy mồ hôi, tựa hồ rất nhanh liền bốc hơi biến mất, có thể thấy được đang rất tận sức.
Trong say mê sắc mặt Vạn Phương Phương ửng đỏ, hai tay không tự giác nắm chặt ra trải giường tựa hồ muốn xé nát nó.
Diệp Hiểu Nhàn nhìn thoáng qua, cảm thấy tim càng đập mạnh, nhảy thình thịch, mà trước ngực như có chút nở ra, tiểu anh đào chợt cứng rắn lên.
- Thật quá đáng, lâu như vậy còn chưa làm xong, còn cho người ngủ sao?
- Thật quá đáng, lâu như vậy còn chưa xong, còn cho người ngủ hay không đây?
Diệp Hiểu Nhàn cố gắng chống cự cảm giác tâm loạn như ma, trong nội tâm không ngừng oán hận nguyền rủa, hi vọng gian phu dâm phụ ở giường bên cạnh cùng nhau bị thượng mã phong chết phứt cho rồi!
Không biết giày vò qua bao lâu, thời điểm tỉnh lại thì nghe bên cạnh có tiếng ngáy.
Không sai, là tiếng ngáy chân chính, không phải điện thoại hay âm nhạc.
Diệp Khai lúc này nhìn lên đồng hồ treo tường, bây giờ đã là bốn giờ sáng.
Mặc dù nói sắc trời còn chưa sáng, nhưng còn kém khôn xa lắm, lúc này đã có thể nghe được bên ngoài đường cái đã có âm thanh xe cộ vang lên tấp nập, có âm thanh nhân viên vệ sinh đang quét đường.
- Không ngờ làm tới ba tiếng nha, thật trâu bò...
Diệp Khai xem ra thì cả kinh.
Mặc dù nói ỷ vào tuổi trẻ hỏa lực mạnh mẽ, trước kia còn trải qua hơn tiếng đồng hồ với Chung Ly Dư, nhưng điên cuồng như hôm nay thì chưa có.
Dù sao coi như là thân thể có thể chịu đựng được, cũng phải có hứng thú lớn, ma sát thời gian dài như vậy sẽ rách da, vấn đề này rất nghiêm trọng, không thể bỏ qua.
Lại nói sung huyết thời gian dài có khả năng liệt dương.
Diệp Khai cũng không ngờ, hắn lại đụng chuyện này.
Trăm mối vẫn không có cách giải ah!
Diệp Khai vốn tưởng rằng là cắt giày Thiệu Giang Bình, kết quả mở phường nhuộm, chuyện này làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc không hiểu.
Tư liệu của Thiệu Giang Bình thì Diệp Khai cũng xem qua một ít, người này tuy hơn 40 tuổi vẫn chưa tới 50 tuổi, đã sớm nghe nói qua một ít chuyện của hắn bên ngoài.
Nếu Vạn Phương Phương sớm vài năm bắt đầu làm nữ nhân của hắn, làm sao có khả năng bảo trì tấm thân xử nữ? Chuyện này quá vô lý.
Chẳng lẽ nói thân thể Thiệu Giang Bình xảy ra vấn đề gì hay sao?
Nếu ngay từ đâu liên tưởng tới chuyện này, cho nên Diệp Khai mới có thể cảm thấy hưng phấn đặc biệt, thời gian cũng kéo lâu như thế.
Thời điểm trước kia, mặc dù cũng cảm thấy húng thú với chuyện này, nhưng mà không nhất định làm được thỏa mãn như thế, không có khả năng duy trì lâu như vậy, cũng không có say mê giày vò Vạn Phương Phương lâu thế.
Loại nhìn sang bên dưới của nàng, cũng chỉ có thể dùng bừa bộn để hình dung.,
Ga giường ướt nhẹp một mảng lớn, hỗn tạp nhiều thứ, có máu có nước và t*ng trùng, nhưng lúc khô cạn thì nhìn giật mình.
Diệp Khai cảm thấy có chút lo lắng, vừa rồi mình làm thoải mái như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ?
Hắn ngẫm lại cảm thấy vẫn có chút không yên lòng, từ trên giường nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Diệp Hiểu Nhàn, đẩy thân thể của nàng.
- Ai, có chuyện gì?
Nhưng mà Diệp Hiểu Nhàn dường như sau khi bị hắn đẩy cũng không có phản ứng gì, thân thể hơi chấn động một chút rồi ngủ tiếp.
Diệp Khai nhấc một góc chăn của nàng lên, lại phát hiện Diệp Hiểu Nhàn đang cuộn người, hai chân kẹp lấy chăn vào giữa, quần lót viền tơ của nàng lúc này vặn vẹo nhăn nhúm và ướt uót, rất hiển nhiên cô bé này không có bình tĩnh giống như Diệp Khai nghĩ.
Làm cho Diệp Khai thấy có chút buồn cười là, Diệp Hiểu Nhàn một tay còn đặt vào trong quần lót của mình, một tay đặt lên ngực, trên mặt còn mang theo vết ửng đỏ.
- Hắc...
Diệp Khai lập tức cười một tiếng
Diệp Khai làm tình mà Diệp Hiểu Nhàn ở bên giường nghe thấy, vốn không có an hảo tâm tư, nữ hài nhi quả nhiên là không chịu nổi, đoán chừng Diệp Hiểu Nhàn cả đêm ngủ không ngon giấc, hiện tại thật sự mệt mỏi không chịu được, mới ngủ một chút, cho nên không thức nổi.
Đợi đến lúc Diệp Khai tỉnh lại là lúc mặt trời lên cao rồi.
Tay của hắn sờ qua một bên, bên cạnh lại không sờ được thứ gì, không khỏi có chút kỳ quái.
Mở to mắt xem xét, lại nhìn thấy bên giường không có ai, không nghĩ tới hắn lại ngủ một giấc rồi, hai nữ nhân trong phòng không thấy.
Hiện tại Diệp Khai chẳng qua đang hiếu kỳ các nàng đi nơi nào.
Thời điểm đang do dự chợt nghe ngoài cửa phòng có âm thanh mở cửa.
- Anh tỉnh rồi, chị Phương Phương đang ở phòng ăn, gọi anh qua ăn cơm đấy.
Diệp Hiểu Nhàn nhìn Diệp Khai nói ra.
- Ah?
Diệp Khai gật gật đầu, sau đó hỏi:
- Em thức lúc nào?
- Sớm hơn anh nửa giờ!
Diệp Hiểu Nhàn nói ra.
- Anh chưa thức cho nên những cảnh vệ kia cũng chưa ăn gì, làm hại em và các huynh đệ cũng chịu đói, anh đi nói bọn họ một chút đi.
- Ha ha, không phải bọn họ không ăn, mà là xuất phát từ phương diện an toàn, dù sao nơi này không phải địa bàn của chúng ta, cẩn thận một chút là phải.
Diệp Khai cười cười, tựu đào ra điện thoại di động của mình đến, cho lý biển, lại để cho chính bọn hắn đi nhà hàng làm ăn
Diệp Khai đi theo Diệp Hiểu Nhàn ra khỏi phòng, sau đó đi lên lầu.
Đi lên văn phòng giám đốc của Vạn Phương Phương, đây là gian phòng rất lớn.
Sau khi đi vào chỉ thấy Vạn Phương Phương đang ngồi bên cạnh bàn ăn, hai tay đang chống đầu ngẩn người, trước mặt bày ra hơn mười cái dĩa, đồ ăn thì phi thường phong phú, đủ hương vị và rất mê người.
- Này!
Diệp Khai chào hỏi, lúc này ngồi xuống dối diện Vạn Phương Phương.
- A...
Vạn Phương Phương gật đầu, nếu như không lưu ý cũng nhìn không ra dường như nàng tâm tình rất phức tạp.
Diệp Khai cũng không nói gì thêm, bản thân cầm một cái chén, xới cơm vào, sau đó mà bắt đầu ăn, bận việc cả đêm nên Diệp Khai vô cùng đói bụng, hắn ăn như phong quyển tàn vân, không đến mười phút thì quét một nửa thức ăn trên bàn.
Diệp Hiểu Nhàn có chút kinh ngạc nhìn qua Diệp Khai ăn, không nghĩ tới hắn lại tham ăn như vậy, chính cô ta mới ăn nửa bát cơm mà thôi, đồ ăn cũng không còn bao nhiêu cả, Diệp Khai cũng đã bắt đầu quét dọn chiến trường
- Chưa ai nói cho tôi biết anh tham ăn như vậy đấy!
Vạn Phương Phương đang ngẩn người cũng có một ít giật mình, nhịn không được nói ra.
- Cô cũng chưa nói cho tôi biết cô còn là lần đầu tiên.
Diệp Khai đang nhét đồ ăn vào miệng, chờ hắn nuốt xong nói ra một câu làm người ta sửng sốt.
Lần thứ nhất? Diệp Hiểu Nhàn đang ăn cơm ở bên cạnh cũng hiếu kỳ, lập tức vãnh tai vụng trộm ngẩng đầu lên, nhìn qua Vạn Phương Phương, dường như phát hiện kỳ quái, tinh thần tăng cao.
Buổi tối hôm qua mặc dù không có ngủ ngon, trong nội tâm cũng có chút oán hận Diệp Khai, nhưng mà đột nhiên nghe Vạn Phương Phương bát quái, Diệp Hiểu Nhàn cảm giác rất đáng.
Tâm tình của Vạn Phương Phương đúng là hơi thất lạc, đoán chừng nữ nhân mất đi lần đầu tiên đều có chút cảm giác quá độ, nhất là phương diện sinh lý và tâm lính, cần thời gian điều chỉnh.
- Tại anh không hỏi tôi!
Vạn Phương Phương dùng tay chuyển chuyển chiếc nhẫn kim cương, lười biếng nói ra.
- Chẳng lẽ thực là lần đầu tiên?
Chuyện này Diệp Hiểu Nhàn đúng là cả kinh.
Rất hiển nhiên, Vạn Phương Phương trả lời nói rõ hết thảy
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Trong nội tâm Diệp Hiểu Nhàn không cách nào hiểu nổi.
- Hiện giờ tôi đang hỏi cô đấy!
Diệp Khai đặt bát cơm qua một bên, sau đó dùng giấy ăn lau lau miệng, chậm rãi nói.
- Rất đơn giản, bởi vì Thiệu Giang Bình không có đụng tới tôi chỉ vì năng khiếu của tôi...
Vạn Phương Phương cũng không có cù nhay câu giờ, rất trực tiếp nói cho Diệp Khai nghe.
- Xem tướng!
- Ah?
Diệp Khai nghe xong sững sờ một chút, sau đó hỏi.
- Chuyện này không đúng rồi, đối với Thiệu Giang Bình mà nói, lợi dụng năng khiếu và đạt được thân thể là hai chuyện, giữa hai người nhất định là có mâu thuẫn gì đó.
- Đúng là có mâu thuẫn!
Rốt cuộc mí mắt Vạn Phương Phương giương lên, nhìn qua Diệp Khai nói ra.
- Bởi vì từ mới bắt đầu, tôi đã nói cho hắn biết loại thiên phú bẩm sinh của tôi, nếu như một khi mất đi lần đầu tiên, như vậy loại thiên phú này cũng sẽ biến mất.
- Cái gì?
Diệp Khai nghe xong thì đứng dậy.
Nếu nói Vạn Phương Phương có thiên phú xem tướng, xác thực là rất hữu dụng, khó trách Thiệu Giang Bình không ăn nàng.
Nếu như trong tay ai có một người như vậy, có thể từ tướng mạo nhìn ra nền tảng của đối phương, thậm chí có còn nhìn ra số phận, vậy thì ai cũng biết nên làm thế nào.
Đối với một người buôn bán thì đây tuyệt đối là tiền tài, có thể kiếm tiền dễ dàng như trở bàn tay, sau đó xu lợi tránh hại, lựa chọn phương pháp xử trí phù hợp, luôn đúng ở thế bất bại.
Thiệu Giang Bình buôn bán thép, lãi hàng năm nhuận mới một trăm vạn, tùy thời còn có thể lâm vào lỗ lả, nhưng qua một năm sau tạo ra vài ức lợi nhuận, điều này nói rõ cái gì?
Điều này nói rõ trừ hắn có năng lực thật sự, có chút thủ đoạn bên ngoài, còn nhờ vòa lực lượng.
Nếu không có như thế, không có cách nào giải thích được, vì cái gì Thiệu Giang Bình đối với Vạn Phương Phương lại dè chừng không dám phấ thân của nàng.
Mỹ nữ dễ dàng có, thiên hạ to lớn, ở đâu tìm không thấy?
Nhưng nếu bởi vi tham luyến mỹ nữ, làm cho Vạn Phương Phương mất đi thiên phú kinh người thì được không bù mất, Thiệu Giang Bình không phải người thường, tự nhiên có thể nhìn được, Vạn Phương Phương đối với hắn mà nói, giá trị cực lớn.
Vạn Phương Phương liếc mắt nhìn Diệp Khai, có chút hương vị khuynh quốc khuynh thành, nàng có chút nghiền ngẫm hỏi thăm.
- Có phải anh cũng hy vọng có được thiên phú của tôi đúng không, cũng mong thiên phú này còn?
Thời điểm hỏi Diệp Khai, Vạn Phương Phương tâm thần bất định.
Có đôi khi loại thiên phú bẩm sinh này chưa hẳn là tốt.
Chính bởi vì nhìn ra được nhiều chuyện, tự nhiên cũng có thể nhìn ra được nhân tâm, bản thân nàng lớn lên khuynh quốc khuynh thành, nam nhân sinh ra đủ loại chủ ý với nàng, tự nhiên cũng có đủ loại tâm tư, chuyện này làm cho nàng buồn rầu, sở dĩ ủy thân cho Thiệu Giang Bình là vì Thiệu Giang Bình là vì danh tiếng và ảnh hưởng, cũng không phải vì chút danh tiếng mà thôi.
Nàng cùng Thiệu Giang Bình quan hệ với nhau cũng vì lợi ích.
Thiệu Giang Bình cần lợi dụng bản lĩnh biết trước của Vạn Phương Phương, nhìn mặt mà nói chuyện, mà Vạn Phương Phương thì cần mượn năng lực Thiệu Giang Bình tránh phiền toái.
Nếu không có như thế, hắn cũng không nhanh chóng như vậy kinh doanh sắt thép như cái thùng sắt, người bình thường tuyệt đối không làm được điểm này, hết lần này tới lần khác hắn liền làm được.
Không chỉ có như thế, Thiệu Giang Bình còn phi thường thoải mái trong lúc thị trường sắt thép sụt giảm lại thu lãi lớn, cho nên nói đó là năng lực của hắn sẽ không ai tin.
Bởi vì bản thân cần năng lực của Vạn Phương Phương, cho nên Thiệu Giang Bình mới đặc biệt chiếu cố Vạn Phương Phương, thậm chí còn mời hai bảo tiêu kề cận nàng, tùy thời trông chừng Vạn Phương Phương, chính là vì lo lắng nàng "phá tờ-rinh" sẽ mất đi thiên phú.
Nếu là như vậy Thiệu Giang Bình tổn thất không cách nào đánh giá.
Ít nhất vào hiện tại, Thiệu Giang Bình còn không muốn mất đi năng lực của Vạn Phương Phương.
Bình Luận (0)
Comment