Quan Môn

Chương 717


- Vâng, tôi hiểu rồi!
Cao Thiên Giang liên tục gật đầu nói.
- Sau khi trở về tôi lập tức truyền đạt cho nhân viên, nhất định sẽ làm tốt.
Có đôi khi mặc dù dưới tình huống nhân viên không nói ra, nhưng bọn họ lại là người biết chuyện, nếu như ai quyết đoán ra tay có thể từ miệng của bọn họ tìm được thứ gì đó.
Trước kia một tổ công tác tỉnh, kỷ, ủy xuống xảy ra chuyện, đến Lăng Cương kiểm tra, buổi tối đi ra Lăng thành giải trí, kết quả đụng phải cảnh sát đang đi kiểm tra tụ điểm ăn chơi, may mắn Thiệu tổng phái người tới kíp, cứu bọn họ ra ngoài.
Bánh chưng đi, bánh chocola lại, lúc này xong việc, hòa cả làng.
Chuyện cùng loại Thiệu Giang Bình làm rất nhiều, nhất là lợi nhuận Lăng Cương đang tăng trưởng rất lớn, hắn ứng phó các loại đoàn kiểm tra quá thành thạo, cho nên hắn không có quá nhiều lo nghĩ.
Kỳ thật có đôi khi Thiệu Giang Bình cũng đang suy nghĩ tham, hủ vấn đề này, nhưng hắn cảm thấy không có sai lầm gì.
Cho dù có sai lầm nhỏ cũng chỉ bị nhắc nhở đôi chút mà thôi, Thiệu Giang Bình lúc này lại cảm thấy lòng dạ bất an, giống như có chuyện gì đó đang xảy ra, loại cảm giác này thực thật sự hiếm thấy, hắn không khỏi có chút bận tâm, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì thật sao?
Suy đi nghĩ lại, rốt cuộc Thiệu Giang Bình bấm điện thoại cho Vạn Phương Phương.
- Thiệu tổng có chuyện gì mà gọi điện tới?
Trong điện thoại, âm thanh Vạn Phương Phương vẫn êm tai như trước.
Đối với nữ nhân như yêu nghiệt này, trong nội tâm Thiệu Giang Bình nếu nói không có chút suy nghĩ gì là không thể nào, tuy hắn hơn bốn mươi, nhưng phương diện nhu cầu vẫn tràn đầy, nhất là Lăng Cương mấy năm này hiệu quả và lợi ích phi thường tốt, hắn làm tổng giám đốc tự nhiên cũng không thiếu mỹ nhân nhớ thương.
Nhưng mà đối với Vạn Phương Phương, trong nội tâm Thiệu Giang Bình vô cùng rõ ràng, nữ nhân này mang tác dụng quá lớn cho hắn, chính là xu lợi tránh hại, gặp dữ hóa lành
Nhất là khi Thiệu Giang Bình vì lợi nhuận Lăng Cương mà kiêu ngạo, trong nội tâm cảm giác bất an càng mạnh, Vạn Phương Phương mang lại tác dụng cho hắn quá rõ ràng.
Bất kể là xảy ra chuyện gì, chỉ cần có Vạn Phương Phương hơi chỉ điểm một chút, Thiệu Giang Bình lập tức có thể rộng mở trong sáng, sau đó đem vấn đề khó giải quyết quét sạch, tiếp tục xuôi gió xuôi nước.
Lúc này đây Thiệu Giang Bình cũng hy vọng đạt được chỉ điểm của Vạn Phương Phương, hóa giải nguy cơ lần này.
Dù sao lúc này không phải a miêu a cẩu của Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, không phải tỉnh, kỷ, ủy, mà là trung, kỷ, ủy a.
Nghĩ đến chuyện này, Thiệu Giang Bình cũng cười khổ, chính mình một cán bộ xí nghiệp chính sảnh, còn vừa vặn được đề bạc lên, không ngờ có thể kinh động lão tổ tông trung, kỷ, ủy đi xuống thăm.
- Vạn tổng, gần đây tôi có một chuyện không rõ, muốn cầu Vạn tổng chỉ điểm.
Thiệu Giang Bình thu liễm tâm tình, nói Vạn Phương Phương.
- Chuyện này ngài tránh không khỏi.
Vạn Phương Phương dường như hơi do dự, sau đó mới lên tiếng.
- Chẳng những ngài tránh không khỏi, tôi cũng không tránh được, số kiếp đã nhắm trúng.
- Nói như thế nào?
Thiệu Giang Bình nghe vậy lập tức bị sợ hãi kêu to một tiếng, không biết Vạn Phương Phương nói như vậy là thế nào.
- Đây là tai kiếp của ngài, có thể qua được thì tránh được nổi lo về sau, nếu không qua thì tất cả sẽ biến thành bọt nước.
Vạn Phương Phương trả lời.
- Có phương pháp hóa giải hay không?
Thiệu Giang Bình thật lâu mới hỏi lại.
- Nếu là kiếp số tự nhiên không có cách phá giải, nhưng mà...
Vạn Phương Phương nói ra.
- Nhưng mà cái gì?
Thiệu Giang Bình vội vàng hỏi lại.
- Tôi đối với Vạn tổng cũng xem như thành tâm thật ý, lúc này ngài phải cứu tôi a.
- Cũng vì thế tôi đã suy tính một phen, Diệp lạc hoa khai, minh chủ hiện ra, ngài tự giải quyết cho tốt.
Vạn Phương Phương nói xong liền tắt điện thoại.
- Diệp lạc hoa khai, có ý tứ gì?
hiệu Giang Bình nghe được trong điện thoại "Ục ục..." thì sửng sốt.
Trong ấn tượng của hắn, Vạn Phương Phương cho tới bây giờ đều phi thường bình tĩnh, hơn nữa thời điểm chỉ điểm sai lầm cũng nói trúng tim đen, phi thường tinh chuẩn, giống như cái gì cũng rõ ràng, không chịu nói rõ ràng như vậy mới làm hắn cảm thấy áp lực.
Bởi vì trước kia Vạn Phương Phương nói với hắn loại thời điểm này không thể vọng động suy đoán vận mệnh của người khác, kỳ thật đều là nghịch thiên hành sự, sẽ bị trời phạt, cha của nàng là ví dụ điển hình.
Thời điểm thầy bói nói rằng mình thay mặt trời nói ra thiên mệnh thì luôn nói ra một ít chuyện mờ mịt, những chuyện này ngươi hiểu được không là lý giải của ngươi.
Dù sao nghịch thiên cải mệnh là chuyện nguy hiểm, một khi không tốt, tất cả mọi người Game Over.
Hơn nữa Vạn Phương Phương cũng đã nói qua, tuy cưỡng ép truy vấn thì dù tránh thoát thế nào cũng tránh được lần tiếp theo, phong hiểm càng lớn.
Loại chuyện này Vạn Phương Phương nói vô cùng chuẩn xác, cũng không phải Thiệu Giang Bình không tin nàng.
Trọng yếu nhất nàng cho tới bây giờ chưa từng nói sai, đây mới là điểm Thiệu Giang Bình lo lắng nhất.
- Diệp lạc hoa khai, hoa rơi ở đâu?
Sau khi điện thoại xong trong nội tâm Thiệu Giang Bình không cách nào bình tĩnh được, trong miệng nói thầm, nhưng loại nghĩ mãi không thông, Vạn Phương Phương nói chuyện rốt cuộc là ý gì.
- Cô nói lời này là có ý gì?
Diệp Khai có chút khó hiểu nhìn qua Vạn Phương Phương, không rõ vì cái gì nàng nhắc nhở Thiệu Giang Bình, đồng thời cho hắn câu hư vô mờ mịt như vậy.
- Đương nhiên là có dụng ý.
Vạn Phương Phương trả lời.
- Thiệu Giang Bình người này tâm chí tương đối kiên định, đối với suy tính của tôi tin tưởng không nghi ngờ, đó là bởi vì tôi trước giờ chưa bao giờ nói sai, nếu như muốn phá tan ý chí của hắn, bảo hắn thành thành thật thật phối hợp với ngươi, bàn giao với hắn chuyện Lăng Cương, trước tiên phải làm cho hắn tin tưởng mới được.
- Cô giao cho tôi những tài liệu kia đủ phán hắn tử hình rồi đấy.
Diệp Khai tỏ vẻ.
- Thiệu Giang Bình cơ hồ không thể một mình điều hành Lăng Cương này, hắn nhất định có đồng lõa.
Diệp Khai cười nhìn qua Vạn Phương Phương nói ra.
- Tôi chưa bao giờ xen vào chuyện của hắn bao giờ.
Vạn Phương Phương nói.
- cho dù hiện giờ chỗ tôi có tiền, đó cũng là tiền thù lao cho chức tổng giám đốc khách sạn này, không có quan hệ trực tiếp tới Thiệu Giang Bình.
- Cô đúng là giảo hoạt.
Diệp Khai gật đầu nói.
- Đây chỉ là nhìn xa mà thôi, chưa nói tới cái gì giảo hoạt.
Vạn Phương Phương tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến này.
Nếu không phải Vạn Phương Phương chủ động thẳng thắng với Diệp Khai, thì Diệp Khai cũng không biết nàng có bổn sự nghịch thiên như vậy.
- Không có chuyện, cho dù cô có vấn đề tôi cũng ôm được.
Diệp Khai nhìn Vạn Phương Phương nói một câu như vậy.
- Tôi có ý định đi Châu Âu một vòng rồi quay về, tránh bị anh gây phiền toái.
Vạn Phương Phương bỗng nhiên nói ra.
- Ah?
Diệp Khai nghe xong thì do dự.
Bất kể nói thế nào, thân phận hiện giờ của Vạn Phương Phương đã có chút không tốt, nếu như xử lý bản án Thiệu Giang Bình, như vậy nàng hợp tác thì chính mình xử lý Thiệu Giang Bình rất dễ dàng, nhưng mà Vạn Phương Phương khó tránh khỏi liên quan, vạn nhất xử trí không kịp xác thực rất dễ dàng bị người ta lên án.
Bình Luận (0)
Comment