Quan Môn

Chương 739


Diệp Khai tức giận mắng hắn một câu, rồi lại nói:
- Chưa từng gặp ai mà lại ngu xuẩn như thế, cất nhiều vàng như thế để mài ra ăn à? Cho dù anh có giấu chút bạch phiến cũng còn dễ ra tay hơn mà!
Hắn đây cũng chẳng phải là đang nói chuyện phiếm, nếu thật sự số lượng bạch phiến trị giá vài trăm triệu thì thể tích đúng là chẳng lớn tới như thế, hơn nữa thật sự rất dễ dàng ra tay, chỉ cần bán qua tay mấy quốc gia hải ngoại thì xong xuôi luôn rồi.
Thế nhưng lại chính là vàng cơ, nếu anh tự ra tay thì đúng là không đễ dàng gì.
Quốc gia quản lý khá chặt chẽ với những việc chế phẩm vàng kim, xuất nhập cảng cũng không thể nhanh chóng được, không có quan hệ mạnh mẽ thì căn bản là không thể ra tay với quy mô lớn được.
Hai người liền bàn lại vấn đề giải quyết hậu quả cuối cùng, Thiệu Giang Bình cảm thấy những điều kiện phải ký còn nhẹ hơn những gì mà hắn tự tưởng tượng. Hơn nữa Diệp Khai còn cho phép hắn tiếp tục giữ vị trí Tổng giám đốc Lăng CƯơng như hiện tại, chỉ là muốn phái một Bí thư Đảng ủy tới để phân quyền, điều này hoàn toàn có thể tiếp thu được/
Dù sao Thiệu Giang Bình cũng cảm thấy bản thân mình vừa mới thoát khỏi quỷ môn quan, Diệp Khai chịu dễ dàng buông tha hắn như thế đúng là không dễ dàng gì. Điều này cũng làm cho hắn thấy được quả là thiên mệnh không thể làm trái được, quả nhiên Vạn Phương Phương nói không sai.
- Ông chủ, anh đã sớm biết hết tình huống của tôi, thì bắt lấy tôi cũng chỉ là việc đơn giản, tại sao lại cho tôi cơ hội này chứ?
Thiệu Giang Bình cảm thấy chuyện này là hắn không thể nào hiểu được.
- Ha ha, tôi đồng ý tha cho anh một mạng, đơn giản chính là con người anh có năng lực, hơn nữa chẳng những có năng lực mà còn có cả mưu lược, cũng có cả chí tiến thủ. Điều quan trọng nhất chính là anh có thể dẫn đầu xí nghiệp Lăng Cương tiếp tục phát triển, hơn nữa lòng dạ cũng không quá đen tối.
Diệp Khai cười cười nói.
- Còn lòng dạ chưa quá đen tối?
Thiệu Giang Bình nghe xong cảm thấy có chút kinh ngạc.
Hắn cũng đã tham ô mấy trăm triệu rồi, thế mà Diệp Khai còn nói lòng dạ hắn không quá đen tối cơ chứ?
Những lời này lại làm cho Thiệu Giang Bình cảm thấy không thể nào hiểu được.
- Lòng dạ không quá đen tối?
Thiệu Giang Bìnhb nghe xong, cảm thấy có chút kinh ngạc
Hắn cũng đã tham ô mất tận vài trăm triệu, Diệp Khai còn nói lòng dạ của hắn còn chưa quá đen tối cơ?
Những câu này của Diệp Khai làm cho Thiệu Giang Bình cảm thấy không thể nào hiểu được.
- Con người anh, thực chưa tính là quá đen tối.
Diệp Khai thấy Thiệu Giang Bình có chút khó hiểu, liền vừa cười vừa nói:
- Không hắn là đen tối, chính là phải so sánh, đối với những lãnh đạo cấp cao của các xí nghiệp nhà nước mà nói, anh lấy được phần như hiện tại đúng là rất dày rồi
- …
Thiệu Giang Bình nghe xong cũng không biết phải làm gì mới được.
Kỳ thật lúc Diệp Khai nói những câu này, vẻ mặt rất là bình tĩnh, còn lộ ra vẻ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng đúng là đang dậy sóng giữ dội, có chút bất bình.
Những chuyện trong nước, có rất nhiều đều là không thể nói rõ ràng được.
Giống như là chuyện bên trong xí nghiệp nhà nước, rõ ràng là nghĩ hết mọi cách chia nhà máy ra thafh năm thành bảy, công nhân không có gì để sinh sống hẳn hoi, lãnh đạo xí nghiệp thì lại chẳng làm gì hết, thế mà có khi còn được cái mỹ danh tận tâm tận lực, nhưng trên thực tế lại giày vò ở vấn đề tài chính, làm sao lại chỉ ở con số mấy trăm triệu tệ thôi chứ?
Thiệu Giang Bình tuy rằng không làm được sạch sẽ như thế, nhưng ít nhất hắn cũng vực dậy được một cái xí nghiệp sắp sửa phá sản lên, chống đỡ được thành xí nghiệp có lợi nhuận hàng năm lên tới bốn năm trăm triệu tệ, hơn nữa lại đang trên đà phát triển.
Hơn nữa đám công nhân Lăng Cương còn được đãi ngộ rất tốt, phúc lợi tốt, mọi người ai cũng yên lòng dốc sức vì sự phát triển chung.
Tương đối mà nói, Thiệu Giang Bình tuy rằng cũng có tham ô chút vàng, nhưng dù sao hắn cũng làm ra được điều gì đó, chứ không phải là đang đào không xí nghiệp.
Căn cứ vào phương diện này, Diệp Khai thế mới nói là tâm tính Thiệu Giang Bình không tính là quá đen tối.
Bằng không mà nói, coi như là duy trì được Lăng Cương trên bờ vực không bị thua lỗ trong thời điểm mấu chốt này thì Thiệu Giang Bình cũng không thể được đám công nhân ủng hộ, mà tiền lời hắn được đến nhất định bị lộ.
- Hơn nữa còn có người đáng giận hơn nữa.
Diệp Khai sau đó còn nói thêm:
- Vì để tư hữu hóa xí nghiệp, biến thành của cải riêng của bản thân mà những tên kia phá đổ hoàn toàn những xí nghiệp vốn đang phát triển rất tốt, làm cho công nhân mất việc, đem bán hết máy móc với cái giá đồ bỏ đi chiếm lấy tiền mặt. Tôi cũng không phải là chưa từng gặp được những người như thế, đó mới là những người lòng dạ thật hiểm độc.
Thiệu Giang Bình nghe xong, nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ so sánh như thế thì đúng thật là mình sạch sẽ hơn nhiều.
Ít nhất hắn còn cứu vãn lại Lăng Cương, giúp cho đám công nhân không tới nỗi phải phiêu bạt khắp nơi, không có chỗ nào phải sống nhờ vào nhau. Hơn nữa xí nghiệp của hắn còn không ngừng mở rộng thị trường, đồng thời còn phát triển lớn mạnh.
Tương đối mà nói thì hắn xác thật là không phụ lòng nhà máy này.
Về phần số vàng mà hắn tàng trữ kia, thật đại thể mà nói thì đúng là tổn thất của nhà máy, nhưng dưới thể chế hiện hành, hắn trả giá bao nhiêu như thế thì lại được hồi báo cái gì đâu chứ?
Như vậy xem ra hắn cũng chẳng qua chỉ là lấy lại những thứ đáng hồi báo cho tâm huyết của mình mà thôi, chỉ là một phần hiện vật nhỏ.
- Ài, sai rồi, đúng là sai rồi.
Thiệu Giang Bình lắc đầu, nói với Diệp Khai:
- Ông chủ là không mong trong lòng tôi có bóng mờ, nhưng chuyện này tôi đúng thật là làm không đúng, anh chịu tha cho tôi một mạng, lại còn tiếp tục ủy thác trách nhiệm cho tôi, đây đúng là thiên đại ân đức. Về phần nói tôi đây một chút sai cũng không có, tôi đúng thật không nói nên lời.
- Ừm biết hổ thẹn thì sau dó phải biết bù đắp, điều này là nhất định rồi.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, biểu thị tiếp nhận sự tỉnh ngộ của Thiệu Giang Bình.
- Nếu trước kia đã phạm sai lần thì sau này còn phải tiếp tục phát triển xí nghiệp thật vững mạnh, coi như là đền bù rồi.
Thiệu Giang Bình liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình nhất định nhớ kỹ trong lòng.
- kỳ thật thông qua chuyện này của anh, chúng ta lại phát hiện thêm mấy vấn đề về thể chế.
Diệp Khai nói với Thiệu Giang Bình:
- Kết quả của việc quyền tài sản của xí nghiệp nhà nước không rõ ràng chính là làm cho xí nghiệp có những quan tham, cũng với những nguyên nhân chủ yếu như lãnh đạo cấp cao phá rối hay không còn đủ tư cách thì một số xí nghiệp chủ mạch của nhà nước đang thay đổi chế độ xã hội cũng là chuyện tất yếu mà thôi.
- Lăng Cương cũng có thể thay đổi chế độ xã hội sao?
Thiệu Giang Bình cảm thấy có chút hứng thú nói.
- Tôi cảm thấy có thể.
Diệp Khai gật đầu nói:
- Mà ngay cả một số xí nghiệp quốc hữu của châu Âu chẳng phải cũng phải chuyển sang thành chế độ tư hữu hay sao. Những xí nghiệp thép trong nước, ngoại trừ những xí nghiệp đặc biệt lớn thì những xí nghiệp khác có thể được ưng thuận tiến hành thay đổi chế độ xã hội. một mặt chính là vì để triệt để thị trường hóa, một mặt khác cũng là vì nâng cao sức sống, kích thích các cán bộ công nhân viên chức tích cực công tác. Những điều này đều là điều thiết yếu.
Thiệu Giang Bình nghe xong câu nói của Diệp Khai, hiện nhiên là có chút rung động. Nhưng mà nghĩ tới số vàng kia của hắn, say này lại bị đổi họ thì tâm trạng cũng như đưa đám. Đã không có tài chính thì còn có thể làm được gì. Cho dù là Lăng Cương thay đổi thể chế xã hội rồi thì hắn cũng không có nhiều tài chính như thế để mà mua cổ phần công ty, tiếp tục nắm giữ quyền lãnh đạo của Lăng Cương.
- Ha ha, chuyện này cũng không gấp. Tôi trước hết phải trù bị chút đã.
Diệp Khai nhìn bộ dạng của Thiệu Giang Bình, lập tức nở nụ cười.
Thiệu Giang Bình cũng xấu hổ cười, trong lòng tự nhủ ông chủ này quả nhiên là lợi hại, liếc cái đã nhìn thấu tâm tư của mình rồi.
Nếu như nói Diệp Khai chiu cho hắn mượn được đầy đủ tài chính, ủng hộ hắn làm thì chuyện này không thành vấn đề rồi.
- Ông chủ, ông rốt cuộc là thần thánh phương nào, làm sao lại thấy anh đúng là không có chuyện gì không làm được thế?
Thiệu Giang Bình cuối cùng không nhịn được hỏi ra.
Diệp Khai nhìn nhìn hắn, khẽ mỉm cười nói:
- Vốn là không nên nói cho anh, nhưng giờ anh đã gọi tôi là ông chủ rồi, thế thì không nói cho anh cũng không phải là phù hợp lắm.
Ngừng một chút, Diệp Khai nghiêm túc nói với hắn:
- Tôi là người của Diệp gia ở Bắc Kinh, Diệp Tương Kiền chính là ông nội của tôi. Nói như thế là anh đủ hiểu rồi chứ?
Thiệu Giang Bình nghe xong hai mắt trừng lớn, lập tức hút vào ngụm khí lạnh.
Trách không được, nếu Diệp Khai là thân phận như thế, đương nhiên là không có chuyện gì mà làm không được. Vấn đề của mình là nhẹ hay là nặng thì cũng chỉ phụ thuộc vào câu nói của người ta mà thôi.
Đã có người vững mạnh như thế làm ông chủ, thế thì quãng thời gian sau này của mình sẽ yên tâm nhiều hơn rồi.
- Còn có một sự việc muốn nói cho anh.
Diệp Khai suy nghĩ một hồi, quyết định vẫn nói cho Thiệu Giang Bình, tránh khỏi sau này hắn biết rồi, trong lòng lại thấy phiền phức khó chịu:
- Người phụ nữ Vạn Phương Phương kia quả thật có chút bất thường, nhưng mà hiện tại cô nàng theo tôi rồi, anh cũng đừng nghĩ tới những chuyện trước kia nữa.
- Hóa ra là như thế…
Nghe xong câu nói này, Thiệu Giang Bình lập tức hiểu được rất nhiều chuyện.
Nhưng mà cho tới bây giờ, hắn cũng hiểu được đó là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu không có chỗ dựa như Diệp Khai thì có khi tính mạng của hắn còn khó giữ.
*****************
Đã có Thiệu Giang Bình phối hợp, công việc của tổ công tác cũng đơn giản hơn nhiều.
Không tới khoảng thời gian một tuần đã xử lý được phần lớn công việc rồi, đại khái là đã có thể báo cáo kết quả rồi.
Diệp Khai kiểm tra dổi chiếu các bản báo cáo xong liền báo cáo với Bí thư Lâm Viễn Hành.
- Ý của cậu là nói Lăng Cương không còn có vấn đề gì nữa hả?
Lâm Viễn Hành nghe Diệp Khai báo cáo xong liền hỏi.
- Đương nhiên là có vấn đề, nhưng đều là vấn đề nhỏ ạ.
Diệp Khai nói:
- Nhưng với tư cách là một xí nghiệp đang trên bờ vực phá sản, Thiệu Giang Bình lại giúp cho việc hồi sinh lại sản xuất kinh doanh rất tốt, hơn nữa lại sáng tạo rất nhiều công trạng. Tôi cảm thấy cái xí nghiệp Lăng Cương này cũng thế, bản thân Thiệu Giang Bình cũng thế, đều đáng giá để khẳng định. Hiện tại cũng có một vấn đề, nếu không xử lý triệt để vấn đề đãi ngộ của những cán bộ cao tầng, thể hiện phân phối theo giá trị nhân tài lao động thì những chuyện tham ô hủ lậu sẽ không ngừng phát sinh mất.
Bí thư Lâm Viễn Hành nghe Diệp Khai nói xong, hơi trầm ngâm một chút, sau đó mới lên tiếng:
- Tôi vẫn luôn khá hài lòng về công tác làm việc của cậu. Nhất là ngoài việc thực hiện chức trách của mình, cậu còn xâm nhập vào tìm hiểu, phân tích tìm ra được nguyên nhân của những sự việc tham quan hủ lậụ trong những xí nghiệp nhà nước, điều này làm cho tôi thấy rất vui mừng.
Tiếp theo hắn còn nói thêm:
- Làm sao để có thể kiểm soát được tình hình tham ô hủ lậu, kiến thiết chương trình quy phạm vấn đề trong sạch hóa bộ máy chính trị, đều là những việc rất có ý nghĩa. Cậu có thể chủ động triển khai phương diện này, thăm dò hơn nữa, thời điểm ở Long Thành liền có thể thăm dò, đưa ra chế độ làm trong sạch hóa bộ máy chính trị, lấy được thành tích cũng không tệ. Trước đó lần đầu tiên lại xử lý vấn đề của nhà máy thép thành phố Long Thành, lần này lại xử lý rất tốt chuyện ở nhà máy Lăng Cương.
- Ha ha, đây đều là những việc nên làm ạ. Đã đứng trên vị trí này, cũng không thể ngồi không không làm việc nữa.
Diệp Khai khiêm tốn nói.
- Ài, nếu đại đa số cán bộ đều có thể nghĩ được như cậu thì phiền phức của chúng ta cũng bớt đi nhiều rồi.
Lâm Viễn Hành thở dài nói.
Việc kiểm tra Kỷ luật giám sát cho tới giời đều là những việc khá phức tạp, mặc dù là Bí thư Lâm Viễn Hành đã ngồi trên vị trí quan trong này cũng đều cảm thấy đau đầu. Nếu như không tiến hành theo chế ước chế độ, cắt đứt vấn đề căn nguyên của việc tham ô, thế thì cho dù hắn cố gắng công tác thế nào cũng chỉ trở thành công cốc mà thôi.
Cắt đi một mảnh vụn thì nó sẽ lại mọc ra một cải mầm tươi tốt hơn nữa ra.
Diệp Khai hoàn thành việc báo cáo đối với Lâm Viễn Hành, chuyện ở Lăng CƯơng coi như cũng cáo đoạn một thời gian.
Về chuyện kho vàng kia, Diệp Khai vẫn là thông qua con đường bí mật cho chuyển đi rồi. Đương nhiên hắn cũng không trở thành kẻ tham tiền mồ hôi nước mắt của những người từ trên xuống dưới của Lăng Cương được, chuẩn bị xong mọi chuyện thì sẽ lấy số tiền đó dùng vào việc thay đổi xã hội ở Lăng Cương.
Nguồn tài chính mấy trăm triệu có thể đối lấy khoảng chừng 10% cổ phần của Lăng CƯơng, trở thành đại cổ đông bên ngoài của xí nghiệp quốc hữu, bảo đảm được địa vị lãnh đạo của Lăng Cương. Đây cũng chính là để cam đoan Lăng Cương còn có thể nằm trong tay Thiệu Giang Bình, là bảo đảm để Lăng Cương còn có thể có được sự dẫn dắt của Thiệu Giang Bình, tiếp tục đi về phía tương lai huy hoàng.
Ngược lại Vạn Phương Phương mới là phiền toái, cô nàng đã bắt đầu bán sạch khách sạn Nguyệt Hoa đi, sau đí chạy tới Long Thành tìm nơi nương tựa vào Diệp Khai.
Diệp Khai suy g nghĩ chút, chuyện này đúng không thỏa đáng, vạn nhất tin bên cạnh mình đột nhiên có một mỹ nữ lộ ra thì đám người muốn xông tới ăn dấm chua đúng là làm cho gà chó không yên mất.
Cuối cùng cộng lại, Vạn Phương Phương cũng chịu nghe theo sự sắp xếp của Diệp Khai, nhờ khách sạn lấy được tài chính, hơn nữa số tiền bán được vàng bạc của cải lấy được tiền mặt cũng tổng cộng lên tới ba trăm triệu, một mình đi thẳng về thành phố Minh Châu, chuẩn bị khai phát ngành đầu tư bất động sản.
Bình Luận (0)
Comment