Quan Môn

Chương 776


- Có chuyện gì xảy ra hả?
Diệp Tử Binh nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Diệp Khai, biết rõ không phải là chuyện nhỏ gì, vì vậy ân cần hỏi thăm.
- thành phố Đông Sơn bên tỉnh Hà Đông kia xảy ra chuyện, Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh Hà Đông Tần Phương Trần đã chạy sang bên đó. Bí thư Nhạc Sơn lại tự mình gọi con qua xem sao, bảo con sang đó phối hợp với Bí thư Tần Phương Trần, làm tốt công tác điều tra cùng trấn an dư luận. Xem ra không thể ở lại thủ đô được nữa rồi, con phải lập tức chạy về.
Diệp Khai vuốt vuốt thái dương, có chút buồn bực nói với Diệp Tử Binh.
Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, hôm nay vốn là định giới thiệu Tề Vũ Thanh cho Diệp Tử Binh xong, lại kéo Mộc Uyển Dung sang tiến cử cho Diệp Tử Binh một phen, không nghĩ tới thành phố Đông Sơn lại xảy ra đại sự như thế, hắn không thể không thay đổi hành trình, lập tức chạy về Hà Đông.
Bởi vì như thế, kế hoạch vốn dĩ của Diệp Khai có bao nhiêu chuyện tốt lại bị làm rối loạn hết.
- Bên kia đã có chuyện, thế con vẫn là chạy về đó xem sao, có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng phải gọi điện cho bố ngay.
Diệp Tử Binh nghe xong, ngược lại cũng không nói gì, chỉ gật đầu để cho Diệp Khai trở về.
- Nếu đi đường bình thường mà tới thành phố Đông Sơn, ngồi xe thuận lợi thì đoán chừng cũng phải lên tới mười giờ, đường bên kia cũng không dễ đi cho lắm.
Tề Vũ Thanh lại rất thông thuộc tình hình bên đó, thuận miệng nói một câu.
Diệp Tử Binh nghe xong, lại thấy dáng vẻ ngủ không ngon của Diệp Khai, liền lập tức đưa ra quyết định:
- Nói một tiếng với bác cả của con, sắp xếp phi cơ trực thăng quân dụng đưa con qua đó là được.
Diệp Khai nghe xong lời này, cũng không lên tiếng phản đối.
Nếu có trực thăng quân dụng thì chưa tới một giờ đồng hồ là có thể tới thành phố Đông Sơn đó rồi. Điều này khẳng định là thoái mái hơn việc ngồi xe bôn ba nhiều lắm.
Diệp Tử Binh lập tức liền gọi điện thoại cho Diệp Tử Kiện, nói chuyện này.
- Tiến tiểu Khai đi hả, không thành vấn đề, để tôi sắp xếp một chút.
Diệp Tử Kiện không hổ là tổng tham mưu trưởng, quyền hạn ở thủ đô cũng thật lớn, lập tức phân phối người, sắp xếp phi công tốt nhất cho Diệp Khai, lại điều chiếc trực thăng võ trang cực nặng đi thẳng về quân khu của tỉnh Hà Đông, thuận tiện đưa Diệp Khai đi.
Đối với tổng tham mưu trưởng Diệp Tử Kiện mà nói, sắp xếp mấy khóa huấn luyện tạm thời hay những nhiệm vụ khác đều rất tự nhiên, cho nên làm chuyện này cũng chẳng gặp khó khăn gì,
Một giờ sau, Diệp Khai an vị tại trực thăng, bay thẳng về thành phố Đông Sơn của tỉnh Hà Đông.
Lý Hải cùng ba vệ sĩ khác cũng đi theo Diệp Khai lên trực thăng, còn hai người khác thì lái xe của Diệp Khai đi theo đường bộ về thành phố Đông Sơn. Nếu như không có vấn đề gì, bọn họ tầm mười giờ tối hơn mới tới thành phố Đông Sơn tụ họp cùng Diệp Khai.
Diệp Khai tính toán thử, Bí thư Tần Phương Trần từ tỉnh Hà Đông đi xuống Đông Sơn cũng ước chừng mất khoảng bốn giờ, hắn tự đi qua đó xong đoán chừng còn sớm hơn hắn ta khoảng ba giờ. Đường đi nhanh như thế, đoán chừng phía thành phố Đông Sơn kia cũng chưa nghĩ tới.
Đã có ba giờ này để chắn trước, Diệp Khai mới có thể làm được rất nhiều chuyện,
- Cậu hai, bên thành phố Đông Sơn kia là có chuyện gì xảy ra thế?
Lý hải đứng bên người Diệp Khai, hỏi.
Với tư cách là người đứng đầu trong số vệ sĩ của Diệp Khai, lý hải đương nhiên phải làm rõ tình hình. Dù sao chỉ khi nào hiểu được những chuyện xảy ra, hắn mới có thể nhắm vào tình huống thực tế mà sắp xếp công tác cảnh vệ cho Diệp Khai, tránh khỏi xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.
- Vừa mới nhận được báo cáo, nói là thành phố Đông Sơn xảy ra sự cố nổ rất nghiêm trọng, tốt cùng là có bao nhiêu người thương vong hiện tại còn chưa rõ ràng.
Diệp Khai nói với Lý Hải:
- Người đưa báo cáo lên xong liền mất đi liên hệ. Quan trọng là bên phía thành phố Đông Sơn kia cũng không báo cáo việc này thông qua con đường chính thức. Bí thư Nhạc Sơn có vẻ tức giận về việc này, ủy thác Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh Tần Phương Trần xuống xem xét tình huống thực tế. Tôi xem như tiên phong mà Bí thư Nhạc Sơn chỉ định.
- Theo lý mà nói, Bí thư Tần Phương Trần tự mình đi qua đó thế cũng là đủ rồi, còn gọi cậu hai đi qua đó làm gì chứ?
Lý Hải tỏ vẻ không hiểu lắm về việc này.
Trong mắt hắn, một vị thường vụ tỉnh ủy là đủ lắm rồi, Diệp Khai đi qua không phải là điều tất yếu.
Huống hồ, Diệp Khai lại là Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành, tuy rằng cũng là ủy viên thường vụ của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh, nhưng loại chuyện này rõ ràng mà nói, trách nhiệm phải phân rõ ràng, thật sự không cần thiết phải phái nhiều người đi qua đó như thế.
- Không phải là chuyện như thế đâu.
Diệp Khai lắc đầu nói:
- Bí thư Nhạc Sơn gọi tôi qua đó nhất định là có nguyên nhân.
Nói xong câu đó, Diệp Khai cũng không nói thêm điều gì nữa.
Chi là trong lòng Diệp Khai tương đối rõ ràng. Phía thành phố Đông Sơn đã chậm chap không báo cáo nguyên nhân sự cố cùng với số thương vong lên tỉnh ủy, thế thôi đã là vấn đề tương đối nghiêm trọng rồi. Mà người mật báo lại mất đi liên hệ, điều này cũng là làm cho Bí thư Nhạc Sơn cảm thấy vô cùng tức giận.
Hoặc là có người báo cáo láo chuyện này, hoặc là phía thành phố Đông Sơn cố ý muốn giấu diếm chuyện này xuống dưới. Bất luận là thuộc tình huống như thế nào đều là những vấn đề khá là nghiêm tọng. Cho nên Bí thư Nhạc Sơn mới gọi Diệp Khai đi trước, cũng là hy vọng có thể xuất kích từ hai đường, tra cho rõ ràng chân tướng của sự việc.
Dù sao Bí thư Tần Phương Trần cũng là mục tiêu khá lớn, rất khó nói có được đám cán bộ thành phố Đông Sơn xem chừng thật chặt, không chịu để cho ông ta chứng kiến những đồ vật mấu chốt hay không. Mà Diệp Khai lại là mục tiêu nhỏ hơn một chút, mà theo trước đó, kinh nghiệm làm việc của Diệp Khai cũng không đi theo khuôn mẫu nào khác, thế mới có thể tìm ra được chân tướng sự việc.
Tuy rằng Diệp Khai cũng không rõ ràng lắm vụ nổ lần này là chuyện nghiêm trọng tới cỡ nào, nhưng chỉ từ việc Bí thư Nhạc Sơn quyết đoán triệu hồi hắn từ thủ đô thôi cho thấy, chuyện lần này khẳng định không phải là chuyện nhỏ gì.
Về phần tình huống nghiêm trọng tới cỡ nào, Diệp Khai hiện tại vẫn chưa thể biết được, chỉ có sau khi tận mắt chứng kiến, mới có thể làm ra được con số ước định.
Chỉ là tới thành phố Đông Sơn xong, chỉ sợ cũng không dễ dàng có thể chứng kiến hiện trường sự cố như thế.
Diệp Khai cân nhắc tới tính phức tạp của chuyện này, cũng không khỏi nhíu mày. Nhưng mà hắn chợt nghĩ tới một vấn đề, vì vậy liền nói với một vị trung tá tham mưu, tổ trưởng trên trực thăng đó, xem có thể để cho trực thăng đi vòng vòng mấy lần trên thành phố Đông Sơn có được không?
- Cái này trên nguyên tắc là phải xin chỉ thị của thủ trưởng.
Trung tá tham mưu tỏ vẻ cẩn thận nói.
Tự thiện thay đổi lộ trình phi hành, nhất định là phải có nguyên nhân, hơn nữa lí do phải rõ ràng báo cáo. Hắn chỉ là trung tá tham mưu không thể quyết định được. Ít nhất cũng phải có được một lãnh đạo thượng cấp có đủ thân phận và quyền lực ra chỉ thị này.
- Ừm, chuyện này đổ hét lên người tôi là được rồi, liền nói rằng khí lưu bên trên thành phố Đông Sơn có ảnh hưởng, vì để cam đoan an toàn cho tính mạng của phi hành, máy bay không thể không tạm thời thay đổi lộ trình bao, tránh bị khí lưu trùng kích. Ừ, hành động này có được sự phê chuẩn của Thiếu tướng Diệp Khai, Phó cục trưởng cục cảnh sát trung ương.
Dương Khai lập tức truyền miệng đưa ra mệnh lệnh cho hắn,
- Vâng, lập tức dựa theo chỉ thị của thủ trưởng, thi hành mệnh lệnh.
Trung tá tham mưu kia lập tức hành lễ với Diệp Khai, sau đó bắt đầu ra lệnh với nhân viên đoán bay.
- Người không có việc gì có thể hỗ trợ một chút, xem xem dấu vết sau vụ nổ đõ, hẳn là diện tích phải rất lớn, khói bụi hẳn là rất nhiều…
Diệp Khai nói với mấy người trên máy bay.
Thành phố Đông Sơn đương nhiên là cấp thị, địa hình phức tạp nhiều núi, lúc này cũng có những khu khó quan sát, phải trên máy bay dò xét hết toàn bộ tình hình một lần, thật không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cũng may là Diệp Khai lấy được tin tức từ chỗ Bí thư Nhạc Sơn, nói đại khái phạm vi xảy ra chuyện, hẳn là một thị trấn của huyện Từ Lăng của thành phố Đông Sơn.
Phi cơ nhanh chóng thay đổi lộ tuyến ba, bay đến bên trên thị trấn Khang Thành.
Bên phía thị trấn Khang Thành đó, một thôn trấn dưới chân núi có diện tích khá lớn, khoảng chừng hơn mười km vuông, địa hình hơi dài hẹp.
Đám người Diệp Khai lúc này không lãnh phí bao nhiêu thời gian liền thấy được địa điểm không may đó,
Nhưng mà nhìn tính huống trên mặt đất xong, sắc mặt của mọi người liền trở nên xấu đi.
Chính là hầm được xây trên lưng chừng sườn núi kia, độ cao so với mặt đất khoảng chừng cũng có thể lên tới hai trăm thước, lúc này đất đá, cùng quặng xỉ, nước bùn bên trong đó đã sớm nhanh chóng rút hết ra ngoài, đổ xuống tạo thành rãnh bùn dài khoảng chừng hai km, rộng hơn bốn trăm mét trên mặt đất..
Nơi mà nước bùn chảy qua, toàn bộ đồ đạc, cây cối đều trở thành bình địa.
Trong đó có một số ngôi nhà có kiến trúc bằng xi măng cốt theo đã bị đánh đổ hoàn toàn, nhìn từ trên xuống cũng thấy mà giật mình.
Từ vị trí những ngôi nhà đó cho thấy, trong khoảng cự ly chừng một km từ chỗ ảnh hưởng cuối cùng của đám nước bùn đó, bên trong khu vực rộng như thế đều có thể chứng kiến rất nhiều dấu vết phòng ốc bị sụp đổ, hỗn tạp trong nước bùn, khắp nới đều là nước bùn màu nâu đen lầy lội.
Rất hiển nhiên, với tư cách là một cụm dân cư thôn trấn, từ những dấu vết bên ngoài cho thấy, ít nhất phải có tới mấy trăm căn nhà dân bị sụp đổ, rốt cuộc là có bao nhiêu người gặp họa, bao nhiêu người bị chết, bị tổn thương vẫn chưa thể nói rõ được.
Những người trên máy bay lập tức đều bị tình hình bên dưới làm cho rung động, thậm chí là lặng ngắt như tờ, lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
- Trên máy bay hẳn là có thiết bị chụp ảnh, chụp lại hoàn toàn tình hình bên dưới, tôi cần dùng tới.
Vài phút sau, thanh âm của Diệp Khai mới phá vỡ được trầm mặc.
Trung tá tham mưu lúc này cũng không nói thêm gì, lập tức phân phó xuống dưới, lại để cho nhân viên đội bay bắt đầu chụp ảnh.
Mặc dù nói bên phía Diệp Khai cũng là mang theo máy ảnh, nhưng là ở trên máy bay thì đương nhiên những đồ chuyên dụng sẽ tốt hơn, máy chụp chuyên dụng chụp ảnh cũng sẽ rõ ràng hơn một chút. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc Diệp Khai dùng camera, bắt đầu từ bên mạn ngoài máy bay, quay lại toàn bộ tình hình hán chứng kiến được.
Trong quá trình đó, cơ hồ không có ai nói gì hết, mọi người đều bị thảm trạng tận mắt trông thấy được làm cho kinh hoảng.
Diệp Khai cũng không nói gì, chỉ là cầm camera cứ thế tiếp tục quay. Lý Hải cũng không lên tiếng nào, tự cầm lấy camera của mình quay phim, thi thoảng lại chụp lại những đồ vật bên dưới để còn bổ sung vào.
Bọn họ đại khái quay chụp chừng năm phút đồng hồ sau, máy bay liền kéo ra, đi khỏi huyện Từ Lăng của thị trấn Khang Thành, bay về phía thành phố Đông Sơn.
Ngay tại khi Diệp Khai ngồi trực thăng bay bên trên không thị trấn Khang Thành, người trên mặt đất cũng đang bận quay lại.
Quay lại thời điểm mười giờ trước đó, tại đó vẫn là một khu chợ phồn thịnh. Có một khu chợ nông sản, còn có một trường học, có rất nhiều nơi ở của cư dân, còn có một trại nuôi heo.
Sau đó đột nhiên xuất hiện sự cố nổ tung đó, san phẳng hết toàn bộ bao nhiêu đồ vật trên mặt đất.
Công ty Hưng là xí nghiệp tư doanh khá lớn của huyện Từ Lăng thành phố Đông Sơn, đặt trụ sở ở thị trấn Khang Thành, ngành nghề kinh doanh chủ yếu chính là khai thác quặng sắt, còn có khai thác một số sản phẩm kèm theo. Lợi nhuận một năm đại khái cũng tới chừng hơn sáu triệu, số lợi nhuận nộp lên trên cũng đoán chừng hơn ba triệu.
Tám giờ sáng ngày 30 tháng 4, Trương Hòa Thủy, công nhân của công ty Hưng vừa mới tới tầng một ký túc xá, vừa mở cửa phòng làm việc, còn chưa kịp ngồi xuống bàn làm việc liền chợt nghe thấy tiếng nổ “Đoàng” một tiếng, cả gian phòng đều đung đưa. Sau đó có nước bùn văng tới người anh ta, toàn bộ chỉ xảy ra chừng mấy giây mà thôi.
Hắn còn chưa hiểu rõ là có chuyện gì xảy ra, cả người đã bị quăng ra ngoài, mất đi tri giác.
Trên thực tế, toàn bộ ký túc xả đề bị quăng ra ngoài.
Bùn nhão mãnh liệt vòng quanh người, đẩy người đi về phía trước chừng gần trăm mét, đến đằng sau khi thương mại đó.
Sau đó, hắn mới biết được là mỏ quặng sắt của công ty Hưng bị sập, mới tạo thành trận đất đá trôi khủng khiếp như thế.
Sau khi Trương Hòa Thủy tỉnh lại liền phát hiện bên cạnh hắn cũng có hai đồng sự công ty cũng đang nằm đó.
Hắn muốn hô cứu mạng, nhưng lại cảm thấy bên trong dạ dày, cùng khí quản đều là bùn cát, cảm giác đau đớn giống như là bị xé rách ra, làm cho hắn không thể nào mở miệng được.
Tề Phóng cũng là công nhân của công ty Hưng, lúc chuyện xảy ra, thanh niên này vừa lúc ở khu ký túc xá cách khu làm việc khá xa, nên cũng không bị sự cố lớn lắm.
Anh chàng phản ứng khá nhanh nhẹn, khi thấy có vật màu đen dạng khí đang lao tới đánh úp về phía mình, phản ứng đầu tiên của anh ta là bổ nhào xuống mặt đất.
Chờ tới khi anh ta phản ứng kịp thì toàn bộ tầng lầu ký túc xá cũng bị vung ra ngoài, bật hết cả móng, thậm chí dễ dàng giống như là nhổ củ cải trắng vậy.
Tiếng ầm ầm che đi toàn bộ. sau khi mọi tiếng động dừng lại, Tề Phóng mới quay lại công ty cứu người/
Bên trên mình không thấy được bất kỳ công cụ nào, Tề Phòng chỉ tìm được một cây gậy gỗ, anh ta đành dùng cây côn gỗ đó dò tìm xem bên dưới bùn lầy có sự sống hay không/
Người anh ta cao hơn một mét tám, càng đi càn khó khăn, nước bùn đã ngập tới bắp đùi anh ta rồi, dùng gậy cũng không thể chọc được xuống lớp bùn nhão bên dưới.
Bình Luận (0)
Comment